Từ bệnh viện về, bạn trai bất ngờ tặng cả gia tài cho tôi và cầu xin đáp ứng một nguyện vọng, nghe xong toàn thân tôi lạnh toát
Đám cưới của chúng tôi sắp diễn ra, không ngờ chỉ một tờ giấy đã đẩy cả 2 vào ngõ cụt.
Hoàn là bạn trai của tôi, 2 đứa yêu nhau đến nay đã 6 năm. Những năm qua, chúng tôi xảy ra rất nhiều biến cố, khóc, giận dỗi, cãi nhau, thậm chí chia tay cũng có nhưng rồi cả 2 vẫn không thể mở lòng với người thứ 3 và rồi quyết định quay lại bên nhau.
Dường như càng giận hờn, đau khổ thì chúng tôi càng cảm thấy yêu nhiều hơn, không thể thiếu nhau. Đầu năm nay, Hoàn đã chính thức cầu hôn tôi và chúng tôi đã sống như vợ chồng nhiều tháng nay. 26 Tết Nguyên Đán này là đám cưới của chúng tôi, tôi đang mong chờ từng ngày thì xảy ra chuyện buồn.
Hoàn nói gia đình anh có truyền thống là trước khi cưới, con cháu đều phải đi khám sức khỏe tiề.n hôn nhân, vì thế anh cũng muốn tôi cùng đi đến bệnh viện với anh ấy.
Tính tôi cẩn thận nên đã giấu Hoàn khám từ 1 tháng trước, khi tôi đưa kết quả sức khỏe bình thường thì anh rất mừng và bảo tôi không cần khám làm gì cho tốn kém, còn anh sẽ đi đến bệnh viện 1 mình.
Ngay khi từ bệnh viện trở về, Hoàn đến nhà tôi với gương mặt buồn làm tôi rất lo lắng. Anh bất ngờ đưa cho tôi một cuốn sổ đỏ và thẻ lương rồi nói:
Video đang HOT
“Anh bị nhiễm bệnh má.u khó đông em ạ. Gia đình anh có người mắc, vì thế anh đã bị ảnh hưởng, tương lai con của chúng ta có thể cũng bị. Anh có thể giấu bệnh tình của mình nhưng lương tâm không cho phép”.
Ảnh minh họa
Từng lời Hoàn nói làm toàn thân tôi run rẩy, không thể đứng vững nữa mà ngồi sụp xuống khóc thương cho cả 2. Rồi tương lai chúng tôi sẽ đi về đâu nếu sinh ra đứa con bị bệnh má.u khó đông.
Tôi đang hoang mang không biết phải làm sao thì Hoàn nói là nếu đồng ý cưới thì toàn bộ tiề.n lương tháng và nhà của anh sẽ thuộc về tôi. Anh nói chúng tôi không cần sinh con và có thể nhận con nuôi để tránh sinh ra những đứ.a tr.ẻ bị bệnh.
Tôi là người phụ nữ bình thường, có thể sinh con bình thường, tại sao lại phải nhận con nuôi chứ. Nhưng tôi thương bạn trai lắm, anh mang mầm bệnh trong người là một thiệt thòi, bây giờ tôi mà bỏ anh thì quá tàn nhẫn.
Tôi rất sợ sinh ra những đứa con bệnh tật sẽ kéo cuộc đời của chúng tôi đi vào ngõ cụt. Đám cưới của chúng tôi cũng sắp đến gần, tuần sau 2 đứa sẽ đi chụp hình cưới. Tôi đang rối bời, không biết phải làm gì tiếp theo nữa?
Nhận được món quà bất ngờ từ bạn trai, mở ra xem thấy nhẫn kim cương gần 50 triệu, tôi chua xót nghĩ đến gia đình anh
Tôi không biết phải nói gì với Tuân, bạn trai của mình nữa. Chia tay là cách tốt nhất cho chúng tôi.
Bạn trai tôi tên Tuân, là một nhân viên bình thường với mức lương ổn định nhưng không cao. Thời gian đầu quen biết nhau, tôi bị ấn tượng mạnh bởi cách chi tiề.n rất thoải mái của Tuân. Anh sẵn sàng chi cả triệu cho một chầu cà phê hoặc một bữa cơm trưa. Bạn bè tôi đều khen ngợi Tuân ga lăng, giàu có. Nhưng rồi yêu nhau, đến nhà Tuân chơi, tôi mới vỡ lẽ gia đình anh không khá giả như tôi tưởng.
Gia đình Tuân sống trong một căn hộ nhỏ, phía trước hiên được mẹ anh tận dụng để bán nước mía cho học sinh, kiếm thêm đồng ra đồng vào. Trong nhà chật chội, cũng không có gì đáng giá. Thậm chí căn nhà chỉ có 1 phòng ngủ dành cho bố mẹ anh, còn Tuân sẽ đặt nệm ngủ ở phòng khách. Mẹ anh phải cân đo đong đếm tiề.n bạc mỗi ngày, bà than thở em gái anh đang học đại học tốn kém quá, rồi chồng thì đau bệnh suốt nên tiề.n nong luôn là gánh nặng trong lòng bà. Nghĩ lại những chầu cà phê, những bữa ăn hay bộ quần áo đắt tiề.n, đôi giày hàng hiệu của Tuân, tự nhiên tôi buồn rười rượi và bất mãn bạn trai mình.
Tôi khuyên Tuân nên giúp đỡ bố mẹ, đừng chi tiêu phung phí nữa. Tôi có thể đi ăn ở những quán ven đường, có thể chia đôi tiề.n bữa ăn với anh miễn anh giúp được bố mẹ, chia sẻ gánh nặng tiề.n nong với mẹ mình. Tuân ừ hử tỏ vẻ không mấy quan tâm. Anh nói lương anh chỉ hơn 10 triệu/tháng, anh còn phải sống cho bản thân, mỗi tháng đưa cho mẹ 1 triệu là đủ rồi. 1 triệu đó, theo như tôi biết, còn không đủ để chi tiề.n ăn trưa, tiề.n dầu gội, sữa tắm, nước giặt... cho anh.
Ảnh minh họa
Khuyên người yêu không được, tôi thường xuyên đến nhà anh chơi và mua nhiều thức ăn đem đến. Mấy tháng trời, tôi mua thịt bò, thịt lợn, rau củ quả, trứng gà vịt... đem đến cho mẹ anh. Tuân vẫn thấy nhưng xem như không hay không biết đến. Mẹ anh thì ngại ngùng, bà từ chối nhận nhưng tôi bảo bà cứ để trong tủ lạnh, lấy ra nấu ăn dần cho gia đình; dù sao thì trước sau tôi cũng là dâu con trong nhà, tôi không muốn thấy bố mẹ chồng ăn uống kham khổ. Tôi nói thế bà mới chịu nhận.
5 ngày trước, Tuân tặng tôi một món quà bất ngờ. Anh bảo món quà này anh đã cất công chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ mong tôi thích. Mở ra xem, tôi kinh ngạc khi thấy đó là chiếc nhẫn kim cương, còn nguyên hóa đơn là 45 triệu/chiếc. Tôi hoảng hốt hỏi tiề.n ở đâu mà anh lại mua chiếc nhẫn đắt như thế này? Tuân nói anh vay tiề.n bạn bè được 20 triệu, rồi anh đậ.p heo đất mình nuôi lâu lắm rồi, được 30 triệu nữa. Anh còn bảo yêu tôi lắm mới mua tặng tôi, xem như cầu hôn tôi đó.
Tôi trả nhẫn cho Tuân và nói chia tay trước sự kinh ngạc của anh. Anh hỏi tại sao, tôi chỉ bảo quan điểm sống không hợp. Thứ tôi cần không phải là những gì đắt tiề.n mà là sự tinh tế và tình yêu thương đối với gia đình. Ngay cả gia đình mình mà anh cũng không thương thì làm sao thương ai bền lâu được?
Mấy ngày nay, Tuân gọi điện vừa trách cứ vừa giận hờn tôi. Mẹ anh cũng gọi điện năn nỉ tôi quay lại với anh vì anh đang sa sút tinh thần lắm. Tôi không biết mình có nên quay lại không nữa?
Lần đầu tiên trong đời đi du lịch cùng bạn trai ở tuổ.i 32, trở về nhà tôi đa.u đớ.n với "món quà bất ngờ" bố mẹ dành tặng mình Tôi là búp bê trong lồng kính, là một con chim nhỏ bị tước đoạt tự do... Kể từ khi chào đời đến tận bây giờ, có lẽ tôi chưa từng có một ngày nào được làm chủ cuộc sống của chính mình. Không phải vì tôi ỷ lại bố mẹ. Mà vì bố mẹ tôi có thói quen kiểm soát con cái...