Truyện cười ngộ nghĩnh trẻ thơ (10)
Mình tên là Sam. Mình sống với bố mẹ và ông bà. Mẹ mình cao to gấp đôi mình, hay cười và rất dịu dàng với mình nhưng cũng đôi khi… đánh đít mình vào những lúc bất ngờ nhất! Bố mình cũng cao to, chắc cao hơn mẹ một tí, bố hay đeo kính, lúc nào bố không đeo kính trông bố lạ hoắc à, vì vậy mình luôn bắt bố phải đeo kính, kể cả khi ngủ!
Tự nhiên bụng mẹ to ra, mẹ bảo có một em bé trong đó, em bé là cái gì nhỉ, chẳng hiểu??? Rồi một hôm mẹ đi vắng đâu mất tiêu từ sáng sớm, tối mẹ cũng không về, bố cũng trốn đi cùng với mẹ luôn. Mình đợi mãi mà bố mẹ chẳng về, rồi ông bà bắt mình đi ngủ. Ông bà nằm hai bên mà sao mình thấy “cô đơn” quá. Mình mút tay hoài mà sao ngủ không được, mọi khi mút khoảng… một trăm cái mút thì mắt mình nó díp lại rồi, sao bữa nay mút hoài, mút mãi, mút xẹp cả ngón tay mà không ngủ nổi vậy ta??? Rồi đêm dài trằn trọc cũng chấm dứt lúc trời mờ mờ sáng, phải ngủ thôi, phải ngủ để lấy sức mà ngày mai còn truy tìm manh mối của bố mẹ chứ!
Mấy ngày liền tìm bố mẹ không thấy, mình gần như tuyệt vọng thì mẹ về! Mẹ lại cười, lại dịu dàng với mình như chưa từng có gì xảy ra, “đê mê” trong vòng tay của mẹ, mình tưởng như chỉ mới xa mẹ hôm qua…
À, mẹ có cái gì cho mình kìa: một con búp bê mới, biết cử động, biết khóc (không biết nó có biết tè vào cầu tiêu và tự giật nước giống mình không?) chà chà… Mẹ ngoan lắm, tha tội cho mẹ mấy bữa trốn đi đâu mất mà không xin phép đó!
Búp bê mẹ mua sao nó giống mình quá xá, quà xa: mắt to và đen, cằm chẻ, đặc biệt là cũng có con chim cúc cu biết xi xè xè giống mình, nhưng nó không biết đi vào cầu tiêu và giật nước. Chả hiểu nó không biết hay nó lười, giả bộ nằm một chỗ đái tùm lum giống mình mỗi khi quá buồn ngủ bắt mẹ phải lấy chai hứng?
Mà bố mẹ lắp bỉm dởm cho nó hay sao ấy, ban ngày nó nằm yên, mắt nhắm nghiền, chẳng nhúc nhích gì hết. Ban đêm thì lại bị mát điện, khóc èo èo, chân tay giãy đạp đùng đùng, đến nỗi bố mẹ phải đem nó qua phòng khác và đóng cửa nhốt nó lại cho đỡ ồn. Cứ thế hết mấy tháng trời nó mới họat động ổn định: Thức ngày và ngủ đêm, giống mình. Bố mẹ gọi nó là thằng Bơ, thế nên mình cũng chu mỏ ra gọi nó là “Booooooooooơ…”.
Dạo này nó khác hôm mới mua về lắm: To ra gấp đôi, trắng hơn và biết ngọ nguậy nhìn theo mọi người trong gia đình, thỉnh thỏang lại còn hóng hớt góp chuyện nữa chứ, bố mẹ chẳng hiểu nó nói gì, mình thì hiểu chút chút nhưng không biết dịch lại cho bố mẹ như thế nào nghe cho xuôi vì mình nói cũng chỉ giỏi hơn nó 1 tí thôi à… mình thích sờ vào cái đầu tròn ủm, lưa thưa vài sợi tóc của nó, á mà giữa đầu nó có một cái chỗ mềm xèo, lâu lâu lại phập phồng phập phồng thú vị lắm, mình khóai sờ chỗ đó nhất, nhưng cứ thò tay tới đó là mẹ lại đẩy ra hoặc che lại, kỳ! Mình cũng thích hôn hít nó nữa, người nó mềm mại và thơm thơm mùi sữa, mà cái thằng này bất lịch sự lắm: mỗi lần mình hôn nó, nó đã không hôn trả lại như mẹ mà lại còn vặn vẹo người cười lên rinh rích nữa chớ! Mình cũng bắt đầu quen với sự có mặt của nó. Cả ngày đi học ở trường mình cũng thấy nhớ nó, chiều về tới nhà, lột giày dép ra, chưa kịp đi tè mình phải chạy tuốt lên lầu, kiếm cho ra nó đang ở đâu chỉ để hôn vài cái rồi mới làm gì thì làm. Có bữa mót quá, hôn nó xong, mình đái dầm luôn ngay tại chỗ làm mẹ la um xùm!
Từ hồi có thêm thằng Bơ trong nhà, mình vừa vui mà vừa bực. Vui vì có đứa nhỏ hơn mình để bẹo má, véo tai. Bực vì thỉnh thoảng, nhất là buổi tối, mẹ với nó cứ dính chùm với nhau, xà nẹo xà nẹo nhìn mà ngứa con mắt.
Video đang HOT
Thú vui được mẹ gãi lưng buổi tối trước khi ngủ cũng chẳng còn được nguyên vẹn: Hôm thì mẹ bảo “chờ mẹ một chút” (“một chút” của mẹ là dài khoảng… 200 cái mút tay của mình, có khi hơn vì thằng Bơ kia có khi nó không chịu nằm yên ngay mà cứ lục đà lục đục). Đợi hoài cái một chút của mẹ mình cũng ngủ quên luôn, lúc giựt mình thức dậy giữa đêm thì thấy cái gì vướng vướng trong mồm, té ra là cái ngón tay cái đáng thương của mình, lúc đó đã ướt nhẹp và nhăn nheo. Mẹ thì đã ngủ khò khò, một tay vắt lên đít mình, một tay thì còn cầm cái khăn sữa của thằng Bơ không biết để làm gì?
Có hôm thì mẹ giả bộ ưu tiên cho mình trước, gãi qua loa chiếu lệ cho mình vài vòng, chưa có đã ngứa gì hết (thậm chí còn ngứa hơn!) đã quay sang với thằng Bơ rồi. Còn thằng Bơ chỉ đợi có thế, vừa được mẹ ôm vào lòng, nó vội vàng tớp ngay vào cái “mụn cóc” trên ngực mẹ. Cái mụn này có gì ngon mà sao nó khoái dữ vậy ta? Mình nhớ hồi mình 5-6 tháng là đã không thèm đoái hoài tới rồi mà?
Cũng có hôm mẹ không cho nó ăn mụn cóc, mẹ cho nó bú bình. Nó lắc qua lắc lại, tránh né cái bình, lúc mẹ canh nhét được bình vào mồm nó rồi thì nó phun phì phì ra, cứ thế vật vã một lúc nó cũng chịu phép, ngủ thiu thiu và ngậm bình mà bú, mẹ khoái lắm, lại còn hứng chí hát bài gì mà “à á ru hời, á hời ru…”, hát đi hát lại nghe mà phát ngấy.
Ai da, sao tự nhiên ngứa quá vầy nè! Ui da, ngứa lưng quá mẹ ơi! Ngứa xuống tới mông rồi mẹ ơi! Hức hức, ngứa cả cổ nữa… “Meeeee Mẹ!”. Mẹ trợn mắt, xuỵt mình, lại kêu “chờ mẹ một chút”. Á, con không chờ được cái một chút của mẹ đâu, con ngứa lắm rồi. Mình tóm lấy tay mẹ (bàn tay đang cầm bình sữa) giằng ra, kéo về phía lưng mình. Mẹ giằng lại, kéo qua kéo lại một hồi thì mẹ thua, bình sữa tuột ra khỏi mồm thằng Bơ, a ha! Thằng Bơ sực tỉnh, mở mắt ra và khóc ặc ặc… Mắt mẹ trợn ngược lên, môi mẹ mím lại, tay mẹ giơ lên cao… chết chắc rồi, phen này đít mình sắp rát rạt in hình bàn tay 5 ngón đỏ chét rồi. Mình nhắm mắt, rụt cổ chờ đợi cú ra đòn của mẹ… Ủa sao không thấy gì hết vậy ta? He hé mở mắt ra, mình thấy mẹ đã lại một tay ôm thằng Bơ, mồm ư ử hát bài “à á ru hời…” muôn thuở, còn bàn tay kia của mẹ thì đang mơn man, cào cào, gãi gãi vào cái lưng ngứa ngáy của mình, ôi, phê quá…
Theo VNE
Truyện cười ngộ nghĩnh trẻ thơ (9)
Trong giờ toán, cô giáo hỏi môt học sinh (con trai của môt bợm nhâu):
- Em hãy cho cô biêt: Hai mươi phân trăm là bằng bao nhiêu?
- Thưa cô. Hai mươi phân trăm khó quá, không dê như năm mươi phân trăm với trăm phân trăm ạ.
- Như thê thì bằng bao nhiêu?
- Dạ, bằng nửa ly và bằng môt ly ạ.
*
* *
Bà không biết gì
Bà dẫn hai cháu đi sở thú, đến trước chuồng cò, bà nói:
- Đây là những con cò, chúng thường mang trẻ con đến các gia đình.
Hai đứa nhỏ thì thầm với nhau:
- Mình có nên nói sự thật cho bà biết không, hay cứ để bà tin là như vậy?
*
* *
Tiếc
Thầy giáo giảng bài:
- ... Có những giấc mơ đã giúp các nhà khoa học phát minh ra những điều vĩ đại. Như Benzen, nhờ nằm mơ thấy con rắn cắn vào đuôi mới phát hiện ra mạch vòng...
Một học sinh buột miệng:
- Giá như bố mình nằm mơ được như thế nhỉ?
- Bố em làm gì?
- Dạ! Chắc chắn bố em sẽ đánh số 03 cho mà xem!
*
* *
Kết quả
Giờ vật lý, thầy hỏi:
- Ví dụ chúng ta đang chạy với vận tốc lớn mà đột nhiên dừng lại thì theo quán tính chúng ta sẽ thế nào?
Một học sinh giơ tay:
- Thưa thầy! Ta sẽ vào bệnh viện ạ!
Cả lớp:
- ?!?!
*
* *
Không muốn... làm... nhỏ
Cô giáo hỏi một học sinh:
- Sau bao nhiêu năm lưu lạc, Thúy Kiều gặp lại Kim Trọng. Trong buổi đoàn viên, ai cũng muốn cho hai người tác hợp lại: nhưng Thúy Kiều lại từ chối. Em có biết tại sao không?
- Thưa cô... vì lúc ấy Kim Trọng đã lấy Thúy Vân. Thúy Kiều không muốn mình phải là "vợ nhỏ" ạ!
*
* *
Chí lý
Thầy giảng:
- Cây xanh được Nhà nước trồng dọc đường phố có rất nhiều công dụng như: tạo cho thành phố vẻ tươi mát, che bóng mát làm dịu cái nóng vào mùa hè và nhất là...
Tí nhanh miệng:
- Để dán quảng cáo ạ!
- !!!
*
* *
Biết trước
Hai cậu bé kháo nhau:
- Chị tao biết trước đề thi 30 phút và vẫn thi... rớt.
- Thế còn khá! Chị tao biết trước đề thi hai tháng mà vẫn ra chầu rìa.
- Đồ bố báo! Thế chị mày thi gì?
- Thi... hoa hậu.
*
* *
Nguyên nhân
Trong giờ văn, cô giáo giảng câu ca dao:
"Ai ơi bưng bát cơm đây
Dẻo thơm môt hạt, đắng cay muôn phân"
Tí bông đứng lên hỏi:
- Thưa cô, có phải rượu được nâu bằng cơm không ạ?
- Phải. Nhưng có liên quan gì đên câu ca dao này đâu.
- Dạ... Nhưng bây giờ thì em đã hiêu vì sao bô em nói rượu vừa đắng vừa cay rôi ạ.
- !!!
*
* *
Trắc nghiêm
Trong giờ học, thây giáo ra câu hỏi trắc nghiêm lên bảng và nói:
- Trong hai câu trả lời ở trên bảng, có môt câu đúng. Các em hãy suy nghĩ và lựa chọn.
30 giây sau, môt nữ sinh la lên thât thanh:
- Đông xu xin âm dương của tao đâu rôi? Đứa nào chơi ác thê, trả tao đi. Nhỡ thây gọi tao thì sao?
*
* *
Chứng minh
- Tèo, em hãy chứng minh loài người ngày nay có chung nguôn gôc với loài khỉ.
- Thưa cô, thỉnh thoảng mẹ em gọi: "Thằng khỉ kia, lại đây tao bảo".
Theo VNE
Truyện cười ngộ nghĩnh trẻ thơ (8) Jun đang xem album gia đình, đến ảnh cưới của bố mẹ, Jun quay ra hỏi mẹ: - Mẹ ơi, cái ông cao cao, đẹp trai, mắt sáng đứng cạnh mẹ là ai thế? - Trời, bố con đấy chứ ai! - Thế còn ông to béo, đầu hói, bụng phệ đang ở nhà ta là ai? * * * Lời trẻ con...