Trước cưới tôi tự nguyện trao thân cho người yêu cũ
Vì quá nhớ nhung và yêu thương người cũ nên trước khi cưới một tuần, tôi đã hẹn gặp anh và tự nguyện trao thân cho anh…
Tôi và anh yêu nhau trong suốt 2 năm đại học, một mối tình đẹp, trong trắng nên thơ. Anh cũng rất yêu tôi, quan tâm tôi hết mức. Cả hai đã thề non hẹn bể rằng đời này, kiếp này sẽ thuộc về nhau mãi mãi, quyết không thay lòng đổi dạ.
Nhưng thực tế lại diễn ra không giống như những gì hai đứa dự định. Khi tôi đưa anh về ra mắt, bố mẹ tôi đã hỏi anh rất nhiều từ bố mẹ làm nghề gỉ, kinh tế có ổn định không, quê quán ở đâu? Sau buổi hôm đó bố mẹ tôi cấm tiệt không cho tôi tiếp tục yêu anh với lý do gia đình không môn đăng hộ đối.
Bố mẹ anh chỉ làm nông nghiệp, kinh tế không vững vàng. Trong khi đó bố mẹ tôi đều là công chức nhà nước, có một vị trí nhất định trong xã hội. Hơn nữa gia đình anh cũng xa gia đình tôi về khoảng cách địa lý. Hai nhà cách nhau tới 80km, sợ cưới nhau đi lại sẽ vất vả.
Bố mẹ tôi nói đã ngắm cho tôi một đám cách nhà chừng 10km, gia đình nề nếp, lại có chức tước yên tâm để trao thân gửi phận. Mẹ bảo với tôi làm con dâu nhà đó chỉ có sướng, ăn ngon mặc đẹp mà bố mẹ chồng lại lo cho công việc nhàn hạ.
Video đang HOT
Thế nên bố mẹ tôi quả quyết chỉ cần đợi tôi học xong thì sẽ tổ chức đám cưới. Mặc cho tôi ra sức thuyết phục, tìm mọi cách để bảo vệ tình yêu của mình đến cùng thì bố mẹ tôi vẫn không đồng ý. Không còn cách nào khác tôi đành phải nói lời chia tay với mối tình đầu trong sự suy sụp, đau khổ.
Mặc dù đã chia tay và đồng ý để người mới đến tìm hiểu nhưng tôi và người cũ vẫn lén lút hẹn hò, liên lạc với nhau để tâm sự. Chúng tôi thoả thuận sẽ đi lại với nhau đến khi nào tôi lên xe hoa thì thôi.
Sau một thời gian được gia đình tôi cho đi lại tìm hiểu, tôi đã chấp nhận kết hôn với người đàn ông mà bố mẹ tôi sắp đặt. Nhưng càng đến gần ngày tổ chức hôn lễ thì tôi càng nhận ra tôi không thể quên được mối tình đầu, và sống thiếu anh tôi sẽ đau khổ mà chêt.
Vì quá nhớ nhung và yêu thương người cũ nên trước khi cưới khoảng một tuần tôi đã hẹn gặp anh, hai người đi chơi những nơi từng là kỷ niệm, nơi hai đứa thề non hẹn bể. Buổi tối đó tôi đã tự nguyện trao thân cho anh coi như một lời xin lỗi từ sâu thẳm trái tim vì đã phụ tình anh.
Suốt 2 năm qua dù rất yêu nhau nhưng anh luôn giữ gìn cho tôi. Chúng tôi nguyện chỉ làm chuyện ấy trong đêm tân hôn. Vậy mà giờ đây cái đêm thiêng liêng được mong chờ ấy lại không bao giờ diễn ra. Chính vì vậy mà chúng tôi coi đây như là kỷ niệm cuối cùng giữa hai người trước khi đường ai nấy đi.
Tôi lên xe hoa với người đàn ông đã được bố mẹ chọn. Nhưng cũng kể từ đó mỗi khi gần gũi chồng mình, tôi lại không tài nào quên được cảnh ân ái với người cũ. Hình ảnh ấy cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi không còn cảm xúc, không thể lên đỉnh. Tôi muốn thoát ra khỏi ám ảnh đó, nhưng lại không thể rũ bỏ chúng ra khỏi đầu. Tôi có phải là người phụ nữ hư hỏng, đáng bị lên án và khinh bỉ?
Theo Đất Việt
Giá em đừng quá dễ dãi trao thân
Giá em đừng dễ dãi trao thân, thì có thể bây giờ chúng ta đã trở thành vợ chồng. Chỉ tiếc là em đã làm tôi khinh bỉ em.
Tôi và em quen nhau trong một chuyến đi tình nguyện ngày sinh viên, em đẹp, và rất năng động. Nhiều chàng trai vây quanh em, nhưng tôi là người may mắn vì đã chiếm được trọn trái tim của em, có thể em chọn tôi vì tôi có nhiều lợi thế hơn những người đàn ông khác. Tôi đẹp trai, con nhà giàu, lại ga lăng và được đánh giá là khá hóm hỉnh trong cách nói chuyện.
Giá em biết từ chối trước những thử thách của tôi thì chắc rằng bây giờ chúng ta đã trở thành vợ chồng (Ảnh minh họa)
Tôi đã rất hạnh phúc mỗi khi ở bên em, em không chỉ làm cho tôi có cảm giác được tôn trọng mà em còn làm cho tôi có cảm giác được yêu thương, che chở. Gia đình tôi tuy giàu có nhưng khá nhiều chuyện phức tạp và nó ảnh hưởng không nhỏ đến suy nghĩ và tình cảm của tôi, tôi đã nhiều lần muốn buông xuôi tất cả, muốn từ bỏ cả con đường học hành đang dang dở của mình để lao vào những cuộc rượu, thậm chí cả ma túy. Nhưng chính em với tình yêu của mình đã kéo tôi ra khỏi những cám dỗ đó.
Tôi đã từng nghĩ, suốt đời này tôi sẽ chẳng lấy ai khác ngoài em, bởi chỉ có ở bên em tôi mới cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy được yêu thương. Nhưng chính tôi lại không làm được điều đó, cũng chỉ tại vì em chẳng biết giữ mình, em làm cho tôi có cảm giác coi thường em, coi thường thứ tình yêu mà em dành cho tôi.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện em vui vẻ tự cởi đồ để lên giường với tôi, dù rằng được tôi đề nghị, dù rằng đó là lần đầu tiên của em nhưng cũng làm cho tôi có cảm giác khó chịu. Bởi ai dám chắc, khi đã không còn "tem" em có giữ mình hay sẽ lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông khác, khi mà tôi không thể bên em 24/24 tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Tôi biết em đã buồn lắm khi tôi nói lời chia tay với em, em đau khổ và thậm chí còn đòi chết đi nhưng không chỉ vì một phút thương hại em mà tôi lại có thể cưới một người con gái không còn nguyên vẹn nữa.
Bao nhiêu năm qua rồi, chúng ta đã hai người hai ngả nhưng thi thoảng tôi vẫn nhớ về em, nhớ về người con gái đã từng yêu tôi say đắm và tôi cũng vậy. Tôi không ân hận vì đã rời xa em để cưới một người con gái khác, bởi vợ tôi là một cô gái chính chuyên, cô ấy giữ được trinh tiết đến tận đêm tân hôn. Nhưng tôi vẫn ước, giá như ngày ấy em đừng dễ dãi trao thân, em đừng chủ động cởi đồ của mình ra, em biết từ chối trước những thử thách của tôi thì chắc rằng bây giờ chúng ta đã trở thành vợ chồng, đã có với nhau những đứa con và có thể cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.
Thứ lỗi cho tôi vì đã nói ra điều này, có thể nó hơi phũ với em, nhưng nó lại là lời nói rất thật từ trái tim tôi và nhiều người đàn ông khác.
Theo Đất Việt
Trót dại trao thân cho đồng nghiệp Tối tôi đến gặp anh để xin nghỉ việc. Sau khi trò chuyện, anh bảo tôi nên tìm nhà nghỉ mà ngủ vì phòng trọ đã khóa cửa, rồi anh ngỏ ý vào cùng để trò chuyện, và tôi đồng ý. Sau đó "chuyện ấy" đã xảy ra. Tôi và anh cùng làm việc chung với nhau, anh ấy là người hướng dẫn...