Trót yêu người đã có chồng
Em vào công ty sau tôi ít lâu. Ban đầu, em chẳng có gì khiến tôi để ý đến cả.
Nhan sắc, năng lực và lý lịch, mọi thứ đều bình thường. Cho đến khi tôi được giao làm việc chung với em.
Tôi làm việc ở phòng kinh doanh, còn em làm việc ở bộ phận xử lý đơn hàng. Nói là cách phòng nhau, nhưng thật ra cả công ty đều ngồi chung một không gian khoảng tầm 200 mét vuông. Tôi kể như vậy để biết, tôi có thể ngắm nhìn em từ gần đến xa cả ngày, và hình ảnh của em, thật ra lúc nào cũng ở trong tôi.
Những ngày đầu cộng tác, vẫn là sự ngại ngùng, khách sáo thường có giữa hai người xa lạ. Nhưng chúng tôi nhanh chóng nhập guồng công việc, mọi lô hàng đều được xử lý êm trôi nhờ sự ăn ý trong việc thu thập thông tin của cả đôi bên. Có thời gian rảnh, tôi và em lân la trò chuyện cho đỡ chán. Và cũng từ đây, tôi dần bị cuốn vào lối nói chuyện có duyên và rất tự nhiên của em
Ảnh minh họa
Mặc dù đã có chồng và cô con gái 2 tuổ.i, nhưng tôi cảm nhận em đôi lúc vẫn là một cô gái rất ngây thơ, nhưng cũng có những lúc lại là một người đàn bà thông minh, sắc sảo. Nên thật khó giãi bày được cảm giác tôi dành cho em, có khi là bậc đàn anh, đấng trượng phu đầy oai hùng, nhưng có khi chỉ là một kẻ ngu ngơ được dẫn lối vào tình yêu. Ở em có điều gì đó rất cuốn hút, khó cưỡng lại được và khiến tôi càng lúc càng muốn được thân thiết với em hơn.
Những cuộc nói chuyện, tâm sự giữa chúng tôi cứ dài mãi và tôi lúc nào cũng mong có thời gian rảnh để được nói chuyện với em. Có chuyện gì xung quanh cuộc sống của tôi, tôi cũng kể cho em nghe. Kể cả chuyện tôi từng có bao nhiêu mối tình và hình mẫu người vợ trong tương lai của tôi ra sao. Tôi chưa từng mở lòng với ai nhiều như với em cả. Và dù thấy mình thật lạ, nhưng tôi vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt với em.
Video đang HOT
Cho đến một ngày, tôi nhận ra sự thật là mình đã thích em. Tôi mong được đến công ty mỗi ngày để cảm nhận được là em đang hiện hữu rất gần bên tôi. Tôi biết điều này là sai trái, cố nhủ lòng mình quên em đi, tìm kiếm một cô gái khác phù hợp với mình hơn để lấy làm vợ. Nhưng gặp ai khác, tôi cũng nhớ đến em và so sánh với em.
Tôi thầm ghen tị với chồng em khi lấy được một người vợ thật tuyệt vời, ghen tị với những giây phút hạnh phúc của hai người. Nhưng tôi chỉ thầm mường tượng thế thôi vì em không chia sẻ gì nhiều về cuộc sống gia đình. Câu chuyện của chúng tôi, thường chỉ liên quan đến tôi và công việc chung ở công ty. Nhưng sự hài hước, thông minh và nhạy cảm ở em cứ khiến tôi cảm giác lâng lâng, bị cuốn hút.
Tôi đôi khi cảm nhận được rằng em thích tôi, nên mới dành cho tôi nhiều sự ưu ái đặc biệt. Như nhiều khi tôi nhìn em, lại bắt gặp ánh mắt em nhìn lại. Hoặc có khi tôi cảm giác được là em cố tình tiến đến gần mình hơn. Có vẻ tôi nhiều tuổ.i rồi mà còn vẫn như cậu trai mới lớn ngày nào khi ở bên cạnh em. Tôi cứ nuôi những xốn xang với em ngày qua ngày như thế, cố gắng phớt lờ đi hiện thực là em đã có chồng con.
Cho đến một ngày, tôi gọi điện cho em vào buổi tối để hỏi về tình hình một lô hàng rất gấp mà buổi chiều chưa giải quyết xong. Trong khi nói chuyện, tôi nghe thấy tiếng con gái của em gọi “Mẹ, mẹ ơi!” và em đáp lời “Ơi, mẹ đây! Đợi mẹ chút xíu nhé!”. Những âm thanh ấy tự dưng thức tỉnh tôi, khiến tôi hụt hẫng chơi vơi. Tôi vốn biết em rằng em đã là một người mẹ, nhưng chưa bao giờ việc đó thực tế đến mức này.
Tôi buồn cả đêm hôm đó, không biết mình đã suy nghĩ điều gì nữa. Chỉ biết là ngày hôm nay, tôi không còn muốn nói chuyện với em. Nhưng những cảm xúc dành cho em thì vẫn còn vẹn nguyên như thế, thật khó cho tôi khi phải cố quên em và bắt đầu với một người con gái khác không phải là em./.
Theo Vov
Cầm kết quả xét nghiệm má.u mà tôi đa.u xó.t không nói nên lời
Cầm tờ xét nghiệm má.u trên tay, tôi không thốt nên lời, trời đất như quay cuồng trước mắt. Mất vài phút sau, tôi mới đủ bình tĩnh hỏi lại bác sĩ...
Viết ra câu chuyện này, thật sự tôi rất xấu hổ. Chẳng ai lại hãnh diện khi nói rằng mình đang mắc bệnh, lại là bệnh lây qua đường tìn.h dụ.c. Nhưng nếu không kể, tôi e mình chẳng chịu đựng nổi mất.
Tôi và chồng đã chung sống được hơn 10 năm. Con gái lớn đã học lớp 2, cậu nhóc út cũng đã vào mẫu giáo bé. 10 năm, chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại rơi vào trường hợp bế tắc, bi kịch như hôm nay.
Chồng tôi tuy không phải là người đàn ông hoàn hảo, nhưng anh cũng được xem là người chồng, người cha tốt. Chúng tôi rất ít khi cãi nhau. Mỗi khi tôi nóng giận còn hay nói những lời gây tổn thương cho anh. Nhưng khi đó, anh chỉ im lặng bỏ đi, đợi khi tôi bình tĩnh lại thì về.
Hai đứa con tôi cũng rất quấn ba. Hàng tuần, thứ 7 anh đưa mẹ con tôi đi công viên, siêu thị. Chủ nhật lại về ngoại chơi nguyên ngày. Hầu hết thời gian anh đều dành cho vợ con mình. Nhiều khi tôi còn nghĩ mình đúng là may mắn lắm mới có được một người chồng tốt như anh.
Nhưng anh có một tật xấu duy nhất, đó là thích đi uống cà phê khi các con đã ngủ xong. Bất luận là 9 giờ đêm, anh vẫn lên quán cà phê cách nhà vài chục mét để ngồi cho đến 10 giờ lại về. Từng có lần tôi gặng hỏi vì sao anh không chịu ở nhà, thì anh bảo lên đó ngồi hóng mát chút rồi về ngủ, ở nhà mấy mẹ con cứ ngủ trước đi, không phải chờ anh.
Chúng tôi cũng vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần. Vì tôi nghe nói ở mấy quán cà phê đèn mờ thường có nhiều kiểu người hỗn tạp. Tôi sợ chồng tôi đổ đốn. Vài lần tôi cũng đã đi kiểm tra đột xuất, thấy anh đúng là chỉ ngồi ngoài vỉa hè uống cà phê, hoặc nói chuyện vu vơ với mấy người đàn ông ngồi ở đó nên tôi cũng yên tâm.
Sau khi sinh cháu thứ 2, tôi đã triệt sản nên vợ chồng tôi khá thoải mái trong chuyện gối chăn. Mỗi tuần, chúng tôi "gặp nhau trên giường" cũng 2, 3 lần. Lần nào, vợ chồng tôi cũng hòa hợp và thỏa mãn trong chuyện đó.
Tháng trước, bỗng nhiên tôi phát hiện những vết sưng tấy, đỏ ở "vùng kín". Dùng thuố.c rửa thông thường không hết, lại nghe chồng bảo anh bị đau, sưng ở "chỗ ấy" nên tôi ngờ ngợ chuyện không hay. Tôi cố hỏi chồng xem anh có phản bội tôi, làm gì với ai không? Anh đều chối bay chối biến, còn thề độc để tôi tin. Anh còn quay sang đặt câu hỏi nghi hoặc tôi.
Những vết sưng đó càng lúc càng lớn, đau buốt khiến vợ chồng tôi rất khổ sở. Cuối cùng, chịu không được, tôi bảo anh đưa tôi đi khám. Cầm tờ xét nghiệm má.u trên tay, tôi không thốt nên lời, trời đất như quay cuồng trước mắt. Mất vài phút sau, tôi mới đủ bình tĩnh hỏi lại bác sĩ là tôi bị gì. Họ giải thích một lượt, tôi vẫn không thể tin được. Tôi hỏi đi hỏi lại để xác minh cho rõ khiến một chị y tá bực quá liền nói như gắt vào mặt tôi rằng "Bệnh sùi mào gà chứ bệnh gì? Chị không đi bậy bạ thì sao bị bệnh này? Đưa chồng chị vào đây khám nốt nào. Nếu để lâu, ung thu thì đừng có hối nhé!".
Tôi lững thững đi ra, gọi chồng mà nước mắt cứ thi nhau rơi. (Ảnh minh họa)
Tôi lững thững đi ra, gọi chồng mà nước mắt cứ thi nhau rơi. Khi đó, tôi chỉ muốn lao tới mà đán.h, mà mắng chồng cho hả dạ. Nhưng tôi không làm được mà chỉ biết khóc. Kết quả khám không ngoài dự đoán của tôi, chính người chồng tốt của tôi bị bệnh trước và lây sang tôi.
Về nhà, tôi chỉ biết nằm gục xuống giường gào khóc. Nhớ lại thái độ của những người xung quanh khi ở bệnh viện, tôi xấu hổ chỉ muốn có cái lỗ nào mà chui xuống cho rồi. Chồng tôi về nhà lẳng lặng làm hết các việc, chăm sóc con cái rồi cho chúng đi ngủ. Bọn nhỏ cứ thập thò hỏi tôi bị làm sao? Tôi chỉ biết đuổi chúng ra vì sợ lây sang chúng.
Từ hôm đó đến nay, nhà tôi không khí nặng như chì. Chồng tôi vẫn quan tâm, chăm sóc tôi nhưng tôi cảm thấy ghê tởm. Nghĩ đến cảnh anh chung chạ với "gái bán hoa" để đến nỗi rước bệnh về cho vợ như thế này, tôi uất ức quá cả nhà ạ!
Bệnh tật, lại thêm sức nặng tâm lí khiến tôi lúc nào cũng nhăn nhó, cáu gắt với mọi người và các con. Chồng tôi đêm nào cũng xin tôi tha thứ, anh nói hãy vì các con mà cho anh thêm một cơ hội. Dù tự nhủ lòng rằng phải tha thứ cho anh để hai con được sống bình yên, có bố có mẹ. Với lại anh cũng là một người chồng tốt, chắc chỉ một phút sai lầm "thèm của lạ" nên mới ra cơ sự này. Nhưng làm sao tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được? Giờ tôi phải làm gì với chồng tôi đây?
Theo Phunutoday
Cầm kết quả xét nghiệm má.u mà tôi đa.u xó.t bàng hoàng không nói nên lời Cầm tờ xét nghiệm má.u trên tay, tôi không thốt nên lời, trời đất như quay cuồng trước mắt. Mất vài phút sau, tôi mới đủ bình tĩnh hỏi lại bác sĩ... Viết ra câu chuyện này, thật sự tôi rất xấu hổ. Chẳng ai lại hãnh diện khi nói rằng mình đang mắc bệnh, lại là bệnh lây qua đường tìn.h dụ.c....