Trong phúc có họa, trong họa có phúc bởi vì tất cả đều là sự an bài tốt nhất
Tất cả đều là sự an bài tốt nhất, trong phúc có họa, trong họa có phúc, ai biết rằng tương lai sẽ có những thay đổi kinh ngạc?
Một lữ khách thấy bà lão bên bờ sông đang buồn rầu vì không biết làm thế nào qua sông. Lữ khách cũng đã mệt mỏi gần như kiệt sức rồi, bèn dốc hết sức toàn thân giúp bà lão. Kết quả, vừa sang sông, bà cụ chẳng nói năng gì đã vội vàng đi mất.
Lữ khách thấy rất hối tiếc. Anh cảm thấy dường như không đáng để bản thân vắt hết sức lực giúp bà lão, vì ngay cả từ “Cảm ơn” anh cũng chẳng nhận được.
Nào có hay, mấy giờ sau, đúng lúc anh đang mệt mỏi đến mức khó cất bước, một người trẻ tuổ.i đuổi kịp anh. Người trẻ tuổ.i nói, cảm tạ anh đã giúp bà nội tôi. Chỉ tiếc rằng bà không thể nói được, nên phải dùng cử chỉ tay để căn dặn tôi đem những thứ này biếu tặng anh, tôi chắc anh cũng đang cần dùng đến. Nói rồi, người trẻ tuổ.i lấy ra lương khô và cả con ngựa anh ta đang cưỡi tặng lữ khách.
Nhiều lúc chúng ta luôn sốt ruột muốn có ngay câu trả lời, nhưng cuộc đời lại bắt chúng ta phải nhẫn nại mà chờ đợi. Ngay cả chúng ta có hét lên với thung lũng trống vắng, thì cũng phải đợi một lúc mới nghe được âm thanh vang vang văng vẳng vọng lại.
Cũng có nghĩa là, cuộc đời luôn sẽ cho chúng ta câu trả lời, nhưng sẽ không lập tức nói hết thảy cho chúng ta biết.
Thực ra, tháng năm như một ngọn cây khổng lồ cành lá đan xen ngang dọc, mà cuộc đời là chú chim nhỏ bay vào bay ra trong đó. Nếu một ngày nào đó, chúng ta gặp gió mưa rét buốt trên đường đời, con tim đã không thể chịu đựng nổi nữa, thế thì, hãy kiên nhẫn đợi một chút. Rất có thể ngọn cây khổng lồ này đang chống chọi với gió rét để gây dựng khí tượng mùa xuân, đồng thời từng chút từng chút một tiến đến gần chúng ta, chỉ cần chúng ta nỗ lực.
Báo đáp không nhất định sẽ lập tức xuất hiện sau khi phó xuất. Chỉ cần chúng ta chịu đợi chờ một chút, những điều tốt đẹp của cuộc sống luôn luôn đến vào lúc chúng ta không để ý nhất.
Bởi vì, tất cả đều là sự an bài tốt nhất!
Khi chúng ta ở trong nghịch cảnh, cảm thấy mọi việc đều không thuận lợi, tình yêu, công việc, sự nghiệp, lý tưởng đều trở thành mây khói, lòng sinh ra ý niệm tuyệ.t vọn.g… Lúc ấy hãy thay đổi góc độ để xem xét vấn đề, tự nhủ với bản thân mình: Tất cả đều là sự an bài tốt nhất, trong phúc có họa, trong họa có phúc, ai biết rằng tương lai sẽ có những thay đổi kinh ngạc?
Khi chúng ta ở trong nghịch cảnh, hãy thay đổi góc độ để xem xét vấn đề, bởi vì: Tất cả đều là sự an bài tốt nhất. (Ảnh: pixabay.com)
Còn có một câu chuyện như thế này.
Có một vị quốc vương rất thích săn bắ.n, và thường cùng tể tướng cải trang vi hành. Câu cửa miệng của thừa tướng là: “Tất cả đều là sự an bài tốt nhất”.
Video đang HOT
Một hôm, quốc vương vào rừng sâu săn bắ.n, ông bắ.n một mũi tên hạ được một con báo hoa. Quốc vương xuống ngựa đến xem báo hoa. Nào ngờ báo hoa dùng hết sức tàn, lao lên vồ, cắn đứt đốt ngón tay út của ông.
Quốc vương bảo tể tướng uống rượu giải sầu, ai ngờ tể tướng lại mỉm cười nói: “Bẩm đại vương, ngài hãy nghĩ thoáng một chút, tất cả đều là sự an bài tốt nhất!”.
Quốc vương nghe vậy rất bực mình, nói: “Nếu quả nhân tống giam khanh vào ngục, đó cũng là sự an bài tốt nhất sao?”.
Tể tướng mỉm cười nói: “Nếu là như vậy, thần cũng tin rằng, đó là sự an bài tốt nhất”.
Quốc vương nổi giận, sai người đem tể tướng tống giam trong ngục.
Một tháng sau, quốc vương đã dưỡng lành vết thương, một mình đi vi hành. Ông đến một vùng núi rừng hẻo lánh, bỗng từ trên núi một nhóm thổ dân xông xuống, bắt ông trói gô lại rồi đem về bộ lạc.
Bộ lạc nguyên thủy trên núi, mỗi khi đến ngày trăng tròn đều xuống núi tìm vật tế Nữ Thần Mặt Trăng. Thổ dân chuẩn bị đưa quốc vương đi thiêu để tế Thần.
Đúng lúc quốc vương tuyệ.t vọn.g, viên quan tư tế bỗng kinh hãi thất sắc, ông ta phát hiện ra ngón tay út của quốc vương bị thiếu một đốt. Đây là đồ tế không hoàn mỹ, nhận được đồ tế như thế này, Nữ Thần Mặt Trăng sẽ nổi giận. Thế là nhóm thổ dân thả quốc vương đi.
Quốc vương mừng rỡ, sau khi về cung sai người thả ngay tể tướng, bày tiệc rượu mời. Quốc vương nâng chén chúc rượu tể tướng rằng: “Khanh nói thực sự không hề sai chút nào, quả nhiên, tất cả đều là sự an bài tốt nhất! Nếu chẳng phải quả nhân bị báo hoa cắn, thì hôm nay ngay cả mệnh ta cũng đã mất rồi”.
Quốc vương bỗng như nhớ ra điều gì, hỏi tể tướng: “Nhưng khanh v.ô duyê.n vô cớ bị giam trong ngục hơn một tháng, vậy thì nói sao đây?”.
Tể tướng chậm rãi uống chén rượu, rồi mới nói: “Nếu thần không bị giam trong ngục, thế thì người tháp tùng bệ hạ đi vi hành ắt là thần. Khi thổ dân phát hiện ra bệ hạ không phù hợp để tế Thần, vậy chẳng phải sẽ đến lượt thần đó sao?”.
Quốc vương không nén nổi phá lên cười ha hả, rồi nói: “Quả nhiên không sai, tất cả đều là sự an bài tốt nhất!”.
Câu chuyện trên nói nên một đạo lý: Khi chúng ta gặp sự việc không như ý, tất cả nhất định là sự an bài tốt nhất! Chớ buồn rầu, chớ chán nản, cũng không được nhìn nhất thời. Hãy đưa tầm mắt nhìn ra xa, mở rộng tầm nhìn cuộc đời. Chớ than thân trách phận, chớ trách Trời oán người, hãy luôn luôn lạc quan, cố gắng, tin rằng Trời không tuyệt đường sống con người.
Hãy cứ lạc quan, cố gắng, ông Trời không tuyệt đường sống con người. (Ảnh: pixabay.com)
“Tất cả đều là sự an bài tốt nhất”, đây chính là câu chuyện mà các bậc thầy thôi miên tâm lý thích kể nhất. Vì họ thấy rằng, tiềm ý thức của con người vô cùng lớn mạnh, hơn nữa lại không có khả năng phán đoán, chỉ cần chúng ta nhập vào câu lệnh và chương trình chính xác, tiềm ý thức sẽ nghe theo và thực hiện. Thôi miên là phương pháp nhanh nhất ảnh hưởng đến tiềm ý thức, gây dựng lại tiềm ý thức.
Câu chuyện này có tác dụng chính diện tích cực, thực tế chứng minh tác dụng vô cùng lớn. Rất nhiều người nghe xong câu chuyện này, đều có sự cải biến cuộc đời, hơn nữa cuộc đời sau đó còn tiếp tục chứng minh câu nói ấy.
Kỳ thực, chỉ cần chúng ta suy nghĩ lại kỹ lưỡng mỗi sự kiện trong cuộc sống, cũng có thể tự nói với bản thân rằng: “Tất cả đều là sự an bài tốt nhất”. Khi ở quanh chúng ta có người phát tín hiệu cầu cứu, như tâm trạng chán nản, nổi giận đùng đùng, hoặc hành vi dị thường, thì hãy kể câu chuyện này cho họ, khơi thông tâm lý hữu hiệu hơn các biện pháp dự phòng rất nhiều.
Do đó, tất cả đều là sự an bài tốt nhất. Cảm ơn hết thảy những gì chúng ta gặp trong cuộc đời.
Theo guu.vn
Một bàn tay cô đơn
Với bạn bè, chị nói mình ổn, thì ổn chứ sao, công việc vẫn đều đặn, chồng con ngoan ngoãn, bố mẹ chồng không đến nỗi khó tính, nhưng chỉ có chị mới biết mình không ổn chút nào.
Cứ nghĩ chị Thùy có cuộc sống êm ả lắm như những gì chị kể, cho đến khi một người bạn đến thăm bạn cũ, người này lại ở sát nhà chị Thùy, đám chị em chấy rận mới ngã ngửa. Thương chị thì ít, giận chị thì nhiều, nếu không có chuyến thăm ngẫu hứng của cô bạn kia, thì chị còn giấu giếm đến bao giờ.
Anh chồng chị Thùy hiền, hiền từ bé, dạng con ngoan trò giỏi gọi dạ bảo vâng, thấy anh vào đại học rồi còn không biết làm cách nào múc nước giếng, cứ quăng quật cái gầu, cuối cùng tuột tay làm rơi xuống giếng, chị tự dưng thấy thương. Là trai cả, sau có tới năm cô em gái nên anh có phải đụng chân đụng tay làm gì.
Ngày ấy nếu chị hỏi thêm để biết rằng các cô em gái anh chỉ học hết cấp ba là nghỉ ở nhà vì cha mẹ anh cho rằng con gái không cần học nhiều, ở nhà kiếm việc làm, lận lưng ít vốn rồi lấy chồng, sẵn có của bên người thì nhà chồng nào dám co.i thườn.g. Liệu chị còn dám đến với anh?
Ảnh minh họa
Từ tội nghiệp, chị chuyển sang thương lúc nào không biết, trước đó anh cứ phải đến nhà bà cô cách trường ba cây số để tắm rửa và nhờ cô giặt giũ cho. Nhà cô chật nên anh đành ở ký túc, bố anh đã lệnh cho em gái phải chăm sóc cho anh trai. Hôm chị gặp anh là lúc mẹ anh ốm, cả nhà người cô về quê vội không kịp gửi chìa khóa lại nên anh mới phải ra giếng đán.h vật với cái gầu.
Chị nghĩ, lấy người yêu mình và hiền lành, thế là đủ. Cưới nhau về rồi chị mới biết ngoài vợ, anh còn nghe lời khá nhiều người khác, từ cha mẹ, cô dì chú bác đến năm cô em gái. Bản tính hiền lành chịu khó, chị vừa làm việc trên huyện vừa cáng đáng mấy sào ruộng, có ngày tối mịt còn lội bùn, lúc đứng được thẳng người thì lưng hông đau nhừ, về đến nhà thì mọi người đã ăn cơm trước từ lúc nào, trong mấy cái nồi còn phần chị ít nước canh và vài khúc cá nát cùng đống chén bát.
Đến con trai mình, chị cũng không được tự ý dạy dỗ vì thằng bé là đích tôn, là cục vàng của dòng họ. Thằng bé được chuyền tay cưng chiều nên mới năm tuổ.i đã biết dùng điện thoại xem phim bất cứ lúc nào nó thích, người này không cho thì nó đi mượn người khác. Chị góp ý với mọi người thì bị gạt phắt, ông nội thằng bé còn nói mát: "Chị sợ hỏng điện thoại chị thì mai chúng tôi mua cho nó con khác, thử xem cả làng có đứ.a tr.ẻ nào biết dùng điện thoại như nó, còn hát theo nữa!".
Chị nhỏ giọng nói chuyện với chồng, nhờ anh nói chuyện với mọi người đừng chiều con quá thì anh thở dài, chị sực nhớ, đến đời mình, anh còn chẳng được quyết thì sao dám quan tâm đến con.
Ảnh minh họa
Cho đến ngày chị nhận ra con trai mình đã hình với bóng với cái điện thoại, đi vệ sinh nó cũng mang theo, đi ngủ thì chỉ khi xem chán mỏi mắt mới lăn ra ngủ dù nói một câu nó còn ngắc ngứ không biết tìm từ để nói, đôi khi còn hét lên hung dữ khi thấy mọi người không hiểu được ý mình.
Sau lần bị mắng ngược, chị không dám lên tiếng, chồng chị sau khi nói với mọi người thì quay lại với... kế hoạch: Hai vợ chồng đẻ thêm đứa nữa cho có việc để làm, rảnh quá nên giám sát thằng bé cả ngày. Tất nhiên là chị không chịu, có một đứa mà chị còn không được chăm sóc, thêm đứa nữa làm gì.
Vì chị dám cãi lại nên anh cũng lạnh nhạt mặc kệ, tối mang gối ra phòng khách ngủ như để "dằn mặt".
Với bạn bè, chị vẫn nói mình ổn, thì ổn chứ sao, công việc vẫn đều đặn, chồng con ngoan ngoãn, bố mẹ chồng không đến nỗi khó tính, nhưng chỉ có chị mới biết mình không ổn chút nào.
Một cuộc gặp khẩn cấp giữa những người bạn, nhưng chiều muộn ai nấy ra về trong chán chường vì chị khư khư giữ lập trường "cho con có gia đình trọn vẹn", "anh ấy ghẻ lạnh nhưng không đán.h như gã hàng xóm", "một mình chị làm sao nuôi nổi con, nó đang được ăn sung mặc sướng"... Bạn bè ngao ngán, chị bị hội chứng Stockholm mất rồi. Chị lên mạng tra hội chứng ấy là gì, và ngẩn người.
Chị nghe rất nhiều lời khuyên: nếu muốn buông bỏ, hãy nghĩ đến lý do mình bắt đầu. Và chị lại thương anh, lại thôi.
Nay nghe bạn bè, mà đa phần là người trẻ tuổ.i hơn góp ý, chị thấy mình sai rồi. Cuộc đời người đàn bà cần một mái nhà, một bờ vai đàn ông và vòng ôm của những đứ.a tr.ẻ.
Ảnh minh họa
Nhưng chị có gì? Suốt những năm tháng ấy chị đã chăm chỉ, không ngừng nghỉ nhưng cuối cùng có gì trong tay? Chuyện vợ chồng, chị đã cố hết sức hàn gắn nhưng chỉ với một bàn tay, có cố thế nào cũng không thể tạo nên tiếng vang.
Chị biết, con đường trước mắt còn rất nhiều chông gai, nhưng chị sẽ đi. Sinh ra trong gia đình lao động nghèo, từ bé đã biết lo lắng cho các em, chưa bao giờ chị lo cho mình, cho đến tận bây giờ. Vì chị cần lo cho con trai mình trước.
Hải Minh
Theo phunuonline.com.vn
Hãy quay về khi cửa nhà còn rộng mở Theo nhiều nghiên cứu từ thực tế cho biết, việc theo dõi cuộc sống của người yêu cũ trên mạng xã hội thường gây cho bạn nhiều cảm xúc tiêu cực hơn là thú vị. Mặc dù có người đã cố gắng ngăn chặn bản thân mình làm điều ấy nhưng kết quả đều vô ích. Họ không thể ngừng thôi thúc bản...