Trong khi anh em tôi ra sức tranh giành tài sản của mẹ, thì chị dâu nghèo chỉ nhẹ nhàng nói một câu khiến tất cả chết lặng
Nghe những lời chị dâu nói làm anh em tôi đỏ mặt, câm nín không nói một lời nào nữa.
Nhà tôi có 3 anh em, tôi là gái út và hai anh lớn, tất cả đã lập gia đình rồi, bố tôi thì mất từ vài năm trước, giờ chỉ còn mẹ già ốm yếu đang ở với anh thứ hai.
Cả ba anh em tôi đều sống ở gần nhau, tình cảm lúc đầu cũng tốt đẹp nhưng rồi xích mích bắt đầu từ khi vợ chồng anh chị hai đối xử rất tệ với mẹ. Có lần đến thăm mẹ tôi thấy mâm cơm của bà có mỗi cơm chan với nước mắm, còn cháu thì mỗi đứa cầm một cái đùi gà ăn.
Tôi trách anh chị cho mẹ ăn thế thì lấy sức khỏe đâu mà sống, thế nhưng anh hai lại nói là bà già rồi ăn ngon làm gì lãng phí, để con cháu ăn cho khỏe còn lấy sức lao động và học tập. Không thể chấp nhận được cách nói đó, hai anh em tôi đã cãi nhau một trận. Thấy vậy mẹ bảo bà thích ăn đạm bạc, ăn ngon khó tiêu hóa.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Một lần khác sang nhà mẹ chơi, nhìn thấy chị dâu vừa dọn nhà vừa quát mắng mẹ bằng những lời rất khó nghe, chịu không nổi tôi chạy lại bênh vực mẹ. Tôi nói là anh chị đang ở trên đất của ông bà thì phải có trách nhiệm chăm sóc nuôi dưỡng bà tử tế hẳn hoi. Không thì trả đất cho mẹ, để mẹ bán đi dưỡng già.
Nghe đến đây anh trai từ trong nhà bước ra nói là đất này là của vợ chồng anh ấy, cấm ai được đụng đến, còn việc chăm sóc mẹ là việc chung mọi người phải có trách nhiệm. Mẹ tôi nghe thế giận lắm liền nói là ngôi nhà này chưa quyết định cho ai nên vẫn thuộc về bà, nếu anh chị hai đối xử tệ quá bà sẵn sàng bán đất đi lấy tiền thuê người giúp việc.
Ngay lập tức tôi gọi vợ chồng anh cả đến để họp mặt phân công trách nhiệm nuôi mẹ cho rõ ràng. Khi có mặt đông đủ mọi người, anh hai muốn giành đất nhưng không muốn nuôi mẹ suốt đời, còn anh cả chẳng nói gì và chỉ có mẹ với tôi về một phe.
Trong khi tôi và vợ chồng anh hai ra sức giành giật tài sản về phía mình thì chị dâu cả trước giờ vẫn im lặng liền lên tiếng: ” Nếu giành được miếng đất đó rồi sao chị lỡ lòng đuổi vợ chồng chú hai ra khỏi nhà, còn nếu các em không ai nuôi được mẹ thì anh chị sẽ nuôi đến hết đời. Chị cũng muốn được báo hiếu mẹ để giáo dục các con sau này biết hiếu nghĩa với bố mẹ “.
Nghe những lời chị dâu nói làm anh em tôi đỏ mặt, câm nín không nói một lời nào nữa. Sau đó anh hai xin lỗi mẹ vì đã quá nghe vợ suýt chút nữa đuổi mẹ ra khỏi nhà và hứa từ nay sẽ không đối xử tệ với bà nữa. Còn chị dâu thứ hai giận dỗi nói sẽ bỏ về nhà ngoại nếu bà nội còn ở đây. Ngay lập anh tôi chỉ thẳng mặt nói là muốn đi thì đi luôn đừng bao giờ quay trở lại nữa. Không có cô thì tôi sẽ tìm kiếm người vợ khác, còn mẹ chỉ có một.
Không ngờ câu nói nhẹ nhàng của chị dâu cả đã làm anh trai thứ hai của tôi thức tỉnh, nếu không cứ nghe vợ chỉ có mất tình mẹ con và anh em. Sự cứng rắn của anh trai đã khiến chị dâu sợ một phép từ đó.
Đón bà ngoại lên trông cháu nhưng hành động của chồng vào ngày 30 khiến tôi phải đưa mẹ về quê sớm
Cả tôi và mẹ đều ngớ người trước hành động của chồng, bà bực tức bỏ vào phòng còn tôi thì cau có trách anh tại sao làm như vậy? Lời giải thích của anh khiến tôi càng bực hơn.
Vợ chồng tôi đều là người ở quê lên thành phố học tập và lập nghiệp, sinh sống tại đây. Bố mẹ chồng hiếm muộn, mãi năm 34 tuổi mới sinh được anh thành ra bây giờ ông bà đã gần 70 hết cả rồi. Bố mẹ chồng già yếu tôi cũng chẳng nhờ được gì. Tôi sinh con phải nhờ mẹ đẻ lên trông, đỡ đần hộ.
Đón mẹ lên trông con cho tôi đi làm, chồng hết giờ cũng tranh thủ vào bếp nấu nướng cùng tôi hoặc bế con thay mẹ. Anh luôn lễ phép, cư xử phải đạo với mẹ vợ nên tôi không có gì băn khoăn cả. Mẹ tôi cũng hiền, thương con cháu và quý chồng lắm, bà làm gì cũng nghĩ đến con rể, sợ anh nghĩ ngợi hay không hài lòng khi mẹ vợ lên ở cùng.
(Ảnh minh họa)
Thú thực có mẹ lên trông cháu đỡ, tôi nhàn nhã hẳn đi. Chẳng phải đêm hôm dậy bế con, pha sữa một mình mà có mẹ đỡ hết. Nhiều khi về nhà chẳng phải dọn dẹp nhà cửa, mẹ lo hết rồi. Mẹ mới lên được gần một tháng nhưng trộm vía con tôi lớn hơn nhiều, mẹ mát tay chăm cháu nào cũng lớn như thổi, ngoan, ít khóc. Tôi cũng bàn với chồng giữ bà ở lại cho đến khi con được 2 tuổi đi học thì mẹ về quê cũng được, chồng ậm ừ đồng ý nhưng xem chừng không thích lắm.
Mẹ chồng tuy không lên trông cháu được nhưng bà cũng hay gọi điện hỏi thăm, thi thoảng mẹ lại bắt xe lên chơi với cháu 1 - 2 hôm rồi về. Mẹ chồng lúc nào gặp thông gia cũng cảm ơn, nhờ mẹ tôi giúp đỡ thay bà vì đây là trách nhiệm của đằng nội, vậy mà đằng ngoại phải làm thay. Mẹ tôi thì nghĩ đơn giản, con cháu nào cũng như nhau không phân biệt nội ngoại. Vả lại chưa bao giờ mẹ trách hay tị với nhà nội không giúp đỡ con cái gì cả.
Bà lên trông cháu, quán xuyến việc nhà cho là thế, ấy vậy mà hôm 30 tháng trước, cả nhà vừa ăn cơm xong chồng tôi vào phòng lấy ra 4 triệu rồi gửi mẹ: "Con gửi mẹ tiền công mẹ chăm cháu tháng này. Từ giờ cứ 30 hàng tháng con sẽ gửi mẹ tiền. Mẹ cầm lấy tiêu gì thì tiêu hay tích cóp cũng được. Chúng con mới có từng này, mẹ thông cảm ạ" . Cả tôi và mẹ đều ngớ người trước hành động của chồng, bà từ chối nhận và cho rằng chồng làm thế khác gì mẹ lên đây làm công ăn lương?
Mẹ giận, bỏ vào phòng còn tôi cũng bực chồng hỏi tại sao anh làm vậy mà không hỏi ý kiến tôi. Chồng thẳng thắn nói luôn: "Anh không muốn mang tiếng nhờ vả, mang ơn nhà vợ. Mẹ lên chăm cũng phải trả công như bình thường chứ, ai làm không cho em được. Anh làm thế để bố mẹ anh đỡ phải qụy lụy, xấu hổ với thông gia" .
Đứng hình nghe chồng nói, tôi không ngờ anh lại coi mẹ vợ như giúp việc muốn sòng phẳng đến vậy. Hóa ra anh không coi mẹ tôi là mẹ anh, anh cho rằng đồng tiền của anh sẽ khiến mẹ tôi vui vẻ mà chăm cháu, có trách nhiệm hơn, gia đình anh không áy náy vì nhà nội không làm tròn trách nhiệm ư? Bực mình vì chồng, tôi thẳng thắn đáp lại: "Vậy từ mai anh tìm người giúp việc đi. Em sẽ đưa mẹ về quê. Mẹ em lên đây không phải làm giúp việc, nhận tiền của anh" .
Giận chồng, tôi sang ngủ luôn với mẹ và xin lỗi bà vì hành động của chồng. Mẹ thất vọng, hụt hẫng đòi về quê. Tôi không cản bà, ngay sáng hôm sau tôi bắt xe đưa mẹ về quê ngay. Còn về phần chồng, tôi giao nhiệm vụ cho anh tìm giúp việc, bằng không tôi đề nghị: "Ai làm lương thấp người ấy ở nhà trông con" . Chồng nghe vậy giãy nảy không đồng ý, anh làm lương bằng của tôi. Bảo chồng nghỉ làm anh không đời nào chịu.
Mấy bữa nay, tôi tạm thời xin nghỉ ở nhà trông con, còn chồng ra sức đi tìm giúp việc về trông con thay tôi. Tôi cho anh thời hạn 1 tuần nữa, nếu không tìm được giúp việc anh sẽ phải nghỉ làm thay tôi nên chồng sợ lắm. Mẹ chồng biết chuyện, bà gọi điện xin lỗi mẹ tôi ngay, bắt chồng tôi xin lỗi mẹ vợ. Anh xin lỗi rồi nói khó với mẹ, mong mẹ lên trông cháu giúp chẳng hiểu sao mẹ tôi lại mủi lòng đồng ý.
Bây giờ chồng không dám ý kiến hay cho rằng mẹ vợ như giúp việc nữa. Lúc nào anh cũng sợ mẹ vợ giận dỗi bỏ về quê thì anh khốn đốn với việc trông con thế nào. Nhưng càng nghĩ tôi càng bực về cách hành xử của chồng. Theo mọi người tôi có nên nghe mẹ bỏ qua cho anh hay không?
Thưởng Tết 20 triệu, tôi biếu mẹ vợ 10 triệu, mẹ đẻ 5 triệu thì vợ cằn nhằn đòi ly hôn Vừa biết tôi lén cho 2 mẹ tiền, vợ đã tối sầm mặt gọi tôi vào phòng cằn nhằn và dọa ly hôn nếu tôi vẫn cư xử như vậy. Năm nay dịch bệnh, làm ăn khó thành ra chuyện thưởng Tết ai cũng chán nản chẳng muốn nghe. May mắn thay tôi làm trong công ty sản xuất thực phẩm, mặt hàng...