Trộm hơn 700 triệu trong két sắt của chủ
Thấy ông Bằng (quốc tịch Trung Quốc) mỗi khi lấy tiền về thường cất trong két sắt, Yến, (nhân viên kế toán) đã rủ Phương (cũng là nhân viên) cùng 1 số đối tượng nữa lên kế hoạch… Sau khi trộm được két sắt của ông Bằng, chúng phá két sắt chiếm đoạt được hơn 730 triệu đồng.
Sau hai ngày xét xử, ngày 25/3, TAND TP HCM đã tuyên phạt các bị cáo Nguyễn Đình Phương (28 tuổi ngụ huyện Củ Chi); Nguyễn Văn Thao (38 tuổi, ngụ Hóc Môn), Văn Văn Phú (26 tuổi, ngụ Củ Chi) cùng mức án 18 năm tù; Văn Văn Đạt (28 tuổi, cùng ngụ Củ Chi) 15 năm tù; Lý Gia Yến (32 tuổi, ngụ quận Bình Tân) và Đặng Thu Giang (29 tuổi, ngụ quận 12) cùng 12 năm tù về tội “cướp tài sản”. Liên quan trong vụ án còn có 5 đồng phạm khác cũng lĩnh từ 9 đến 30 tháng tù treo về các tội “tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có” và “che giấu tội phạm”.
Theo cáo trạng, Lý Gia Yến là nhân viên kế toán của cơ sở Triển Bằng (ở quận 12) do ông Đinh Hào Bằng (quốc tịch Trung Quốc) làm chủ. Do công việc, mỗi khi đi ngân hàng để làm thủ tục rút tiền, ông Bằng thường kêu Yến đi cùng. Thấy ông Bằng mỗi khi lấy tiền về cất trong két sắt nên Yến nảy lòng tham.
Cuối tháng 6/2009, Yến rủ Nguyễn Đình Phương (nguyên nhân viên kỹ thuật điện của cơ sở này) cùng tham gia cướp tiền của ông Bằng. Nghe xong, Phương đồng ý và bàn bạc sẽ rủ thêm một số đối tượng từng có tiền án, tiền sự tham gia. Để thực hiện, cả bọn chuẩn bị phương tiện gây án và chờ đến ngày Yến thông báo khi nào ông Bằng đi rút nhiều tiền về sẽ thực hiện. Tuy nhiên, đến giữa tháng 7/2009, khi bọn chúng chưa hàng động thì Yến đã nghỉ việc.
Phương (hàng đầu, bìa trái) kẻ chủ mưu cùng các đồng phạm tại tòa.
Để tiếp tục kế hoạch, Yến kêu Phương tìm cách móc nối với Đặng Thu Giang (nhân viên lái xe và phiên dịch cho ông Bằng) và nói rõ kế hoạch cho đối tượng này. Phương hứa với Giang sau khi cướp được tiền sẽ chia cho một phần, nghe xong Giang đồng ý. Phương giao cho Giang nhiệm vụ báo cho y biết mọi sinh hoạt hàng ngày, theo dõi những lần ông Bằng đi nhận tiền và cất vào két sắt. Sau khi nắm rõ két sắt ông Bằng để ở trong phòng ngủ ở lầu 1 chất đầy tiền bọn chúng chờ cơ hội thuận tiện để hành động.
Sáng 8/8/2009, nhận được tin Giang báo hôm nay sẽ lái xe ôtô chở vợ chồng ông Bằng đi chơi Mũi Né, Phan Thiết (Bình Thuận), Phương nhanh chóng đến cơ sở làm việc thì thấy chỉ có mẹ ông Bằng và một nhân viên người Trung Quốc ở nhà trông coi. Thấy có cơ hội, Phương liền thông báo cho Yến cùng 3 tên đồng bọn Nguyễn Văn Thao, hai anh emVăn Văn Phú và Văn Văn Đạt chuẩn bị hành động. Lúc này, Phương và Giang thường xuyên liên lạc qua điện thoại để biết khoảng cách gia đình ông Bằng đã đi đến đâu và ngày giờ trở về.
Trưa cùng ngày, để đồng bọn dễ dàng thực hiện, Phương điện thoại kêu Yến giả vờ rủ anh Po (nhân viên người Trung Quốc) đi uống cà phê để điều anh này ra khỏi sở làm. Lúc này, Yến liền điện thoại cho anh Po thì người này cho biết đang tiếp khách ở Bình Dương, hẹn gặp tại nhà Yến vào sáng mai để ăn cơm.
Sáng 9/8/2009, Giang điện thoại báo cho Phương biết sau 4h nữa sẽ về đến TP. Thấy kế hoạch rủ Po của Yến không khả quan, trưa cùng ngày, Phương trực tiếp đến nơi làm rủ Po đi uống cà phê và điện thoại báo cho đồng bọn đột nhập vào cơ sở này để cướp.
Video đang HOT
Trưa cùng ngày, Thao, Đạt, Phú đi trên 2 xe môtô chở một thùng quà dán kín (thực chất bên trong toàn sơ dừa) đóng giả là người giao hàng. Khi đến nơi, bọn chúng gọi cửa bà Trân (mẹ ông Bằng) mở cửa để nhận hàng. Khi bà Trân mở cửa, Thao cùng Phú vào nhà, còn Đạt vẫn ngồi trên môtô đứng ngoài cảnh giới. Sau khi vào được nhà, Thao khống chế bà Trân bằng cách bóp cổ không cho nạn nhân la hét, sau đó bọn chúng dùng băng keo dán kín miệng và trói chân tay nạn nhân đưa vào phòng vệ sinh. Sau đó, bọn chúng lên lầu bê nguyên két sắt tiền của ông Bằng lên môtô tẩu thoát.
Khi chở két sắt đến khu rừng tràm thuộc ấp Nhị Tân 2, xã Tân Thới Nhì, huyện Hóc Môn, thấy vắng người nên bọn chúng dừng lại phá két sắt chiếm đoạt được hơn 730 triệu đồng. Giang điện thoại cho Yến thông báo cơ sở Triển Bằng bị cướp. Tối cùng ngày, Giang điện thoại báo cho Yến số tiền cướp được đồng thời dặn Yến xóa tất cả các tin nhắn, cuộc gọi đi, đến để Công an không tìm ra.
Hai ngày sau khi vụ án xảy ra, các đối tượng chính trong vụ án lần lượt bị bắt giữ. Riêng các đối tượng liên quan, sau một thời gian truy xét, hơn 4 tháng sau cũng bị bắt
Theo CAND
Vụ cô giáo thiêu chết 3 người: Góc khuất
Vụ cô em dâu thuê người phóng hỏa thiêu sống cả gia đình anh chồng làm chết cùng lúc 3 mạng người xảy ra cách đây đã hơn 3 năm. Tất cả những kẻ thủ ác đã phải đứng trước vành móng ngựa chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Đã từng có nhiều ngày tháng, cô giáo Nguyễn Thị Thuận - kẻ chủ mưu trong vụ phóng hỏa thiêu sống cả nhà anh chồng, ngày 25/1/2008 tại Phú Mỹ, Mỹ Đình, Từ Liêm, Hà Nội, đối diện với tôi trong không gian giới hạn bởi 4 bức buồng cung Trại tạm giam Hỏa Lò.
Bị cáo Nguyễn Thị Thuận
Sau một năm kể từ khi xảy ra vụ án, ngoài 3 cái chết thương tâm và một hiện trường ngổn ngang trong bản ảnh khám nghiệm, còn lại đã bị xóa sạch bởi thời gian. Đi vào một chuyên án truy xét, mà đối thủ lại là người có học, có đủ khôn khéo để che giấu tội lỗi, lại được thời gian hỗ trợ, lại là con trong một gia đình thế lực... quả thực không phải là cuộc dạo chơi. Chúng tôi dư biết, nếu không có những chứng cứ sắc bén, không đời nào Thuận khai. Tôi nhớ mãi câu nói của Thuận, khi đưa thị ra xe đặc chủng về số 7 Thiền Quang. Thuận dọa: "Danh dự của tôi lớn lắm các ông biết chứ?". Lúc ấy, tôi đáp khẽ: "Chúng tôi biết, nếu bắt oan chị cái giá sẽ thế nào". Dân trong thôn Phú Mỹ lúc ấy đổ xô đến vây quanh xe, ném về thị những lời cay độc nhất, nhưng gương mặt Thuận vẫn giữ được vẻ thản nhiên.
Chẳng cần sắc sảo, cũng đoán được trong Thuận khi ấy là một niềm tin, rằng gần một năm trôi qua, thảm án đã chẳng còn lại chút gì đủ sức bắt thị nói thật. Quả thực, khi "tình cờ" nhìn thấy Bùi Tiến Hà và Hoàng Hải Tiệp đi ngang qua cửa, ánh mắt Thuận thoáng có nét hoang mang, nhưng rồi trấn tĩnh lại rất nhanh. Hôm ấy, Thuận cười nói ráo hoảnh cho đến khi những tấm di ảnh của các nạn nhân được đặt lên bàn. Một cái nhìn quét qua rất nhanh rồi đảo sang chỗ khác, như tránh những cái nhìn trân trân từ di ảnh của gia đình người bị hại. Những buổi làm việc tiếp theo, Thuận thực hiện 3 không với hầu hết các câu hỏi nhạy cảm, có thể gây bất lợi cho mình. Không lạ, vì rằng tâm lý tội phạm nói chúng là không làm gì để chống lại chính mình. Do đó, trong suốt quá trình đấu trí, tổ làm án đã phải căng đầu ra để có những lập luận sắc sảo, thuyết phục, sử dựng thật tốt chứng cứ. Hơn cả là liệu pháp tâm lý khơi gợi, động viên... để phần người, phần vốn có trong thị trỗi dậy, vì thế mới đảm bảo được những thành quả điều tra. Những nỗ lực của tổ làm án cuối cùng đã được trả công. Câu nói cuối buổi chiều ấy của Thuận là: "Cho tôi gặp bố". Nguyện vọng của thị được đáp ứng. Ông C đã khuyên con gái: "Nếu con trót làm thì con phải nhận tội, nếu không làm không được nhận". Thuận xin lỗi bố mẹ và ủy quyền giải quyết việc tài sản, đất đai. Xong xuôi, Thuận cắm cúi viết ra bản tường trình đầu tiên về tội lỗi của mình.
Những ngày sau trong trại tạm giam, Thuận trở lại cái vẻ hiền hiền của một cô giáo. Cũng từ lúc này, tôi tranh thủ thời gian liên tục làm việc với các bị can và có những cảm nhận về tâm lý của từng thân phận trong cuộc.
Ngày đầu tiên vào tống đạt quyết định khởi tố bị can, lệnh tạm giam, Thuận cười như mếu. Lúc đó, có một cái gì đó như là xót xa, ái ngại cho chị thoáng vụt qua. Dẫu gì thì hiện hữu trước mặt tôi vẫn là một người đàn bà nhỏ bé trong chốn lao tù. Số phận Thuận hẳn là nghiệt ngã lắm thì mới gặp chúng tôi ở đây. Thuận gầy hơn trong bộ quần áo sọc rộng, quầng mắt sâu bên dưới mái tóc bù xù, trĩu nặng nỗi ưu tư xen lẫn sợ hãi. Buổi sau, tôi cho thị mượn cái lược bé. Thuận ung dung chải đầu... như ở nhà. Vì dù có thế nào, thị vẫn là đàn bà, và việc làm đẹp trước đàn ông giống như việc chúng tôi đốt thuốc mỗi ngày.
Những buổi cung tiếp theo, sau khi viết xong bản tường trình và biên bản hỏi cung, chúng tôi có chút thời gian để trò chuyện. Tôi cũng rất muốn tìm hiểu điều sâu xa nào đã dẫn Thuận vào đây. Diễn biến hành vi phạm tội cũng đã rõ, điều khó hiểu là căn cớ nào đã đẩy một cô giáo đi đến hành động tội ác như vậy?
Giống như mọi người có lỗi khi không còn lý do chối tội, phải thừa nhận, đều chọn phương án ít thiệt hại nhất cho mình, Thuận cũng với tâm lý đó. Rất có thể dưới mái tóc rồi và nụ cười như mếu khi gặp tôi, còn có nhiều uẩn khúc sâu thẳm thuộc về nội tâm, mà thị không dại gì "chia sẻ" ra với điều tra viên. Một hôm, nhân nói về tình yêu ngoài hôn nhân, bất chợt tôi hỏi về một người đàn ông tên S... vốn học cùng Đại học tại chức kinh tế với Thuận. Thoáng chút ngạc nhiên, bối rối rồi Thuận nói: "Sau cánh cửa ai chẳng giống ai mà anh". Một chút gì đó giống như sự lọc lõi tràn ra từ câu nói ấy. Rồi nét mặt Thuận đanh lại, khi nhắc về Y - một người Thuận có nghi ngờ có quan hệ với chồng mình, nói như để biện minh cho việc: "Vì ông ăn chả nên bà xơi nem". Dẫu chưa chạm được vào chi tiết, vì Thuận thường lảng tránh các câu chuyện có thể bất lợi, nhưng tôi đã có cảm giác hàm lượng máu Hoạn Thư chắc đã dâng cao trong Thuận, khi nhờ hai "trợ lý" phóng hỏa đốt nhà anh Hưng.
Để Thuận thoải mái trong các buổi đi cung, tôi hay gợi chuyện trường lớp, chuyện dạy và học tiếng Anh... ra để Thuận nói. Mắt Thuận lúc đó sáng lên, say sưa kể về việc dạy học, về những trò nghịch quái quỷ của đám học trò... Qua câu chuyện, tôi hình dung Thuận là người gắn bó với công việc. Điều tra tại nhà trường được biết kết quả dạy học của Thuận nhiều năm đạt khá. Nếu không có sự cố "đáng tiếc" này, có lẽ tương lai của Thuận sẽ khá. Có một hôm tôi dốc vốn tiếng Anh hồi còn làm gia sư để hỏi thị: "Honesty is the best policy - em dịch câu này thế nào?", Thuận bật ra ngay : "Thật thà là phương pháp tốt nhất". Nói xong, chợt thấy ngường ngượng, Thuận nhìn tôi rồi cúi xuống, vân vê tà áo sọc, cười cười.
Tôi rất không đồng ý cách mô tả những người phạm tội đều như quỷ dữ. Đành rằng họ có thể rất dã man, tàn bạo trong một thời điểm nào đó. Song sau phút làm quỷ, thì phần người vốn có trong bất kỳ ai cũng sẽ làm họ dằn vặt, không nhiều thì ít. Pháp luật đâu chỉ có trừng trị, thiên chức lớn nhất của nó là giáo dục. Nghe có vẻ giáo điều, nhưng thực lòng tôi nghĩ vậy. Tôi cũng có niềm tin rồi lẽ phải, điều thiện trong sâu thẳm mỗi người phạm tội, nếu biết khơi gợi đúng cách sẽ trỗi dậy, làm thay đổi cách nhận thức của họ.
Chính vì thế mà có lúc, nếu không vì bộ quần áo sọc Thuận mặc trên người, cảm giác thị phạm trọng tội trong tôi thật nhạt nhòa.
Bản thân Thuận chắc cũng cảm nhận được tình người trong chốn lao tù. Nên hôm trước mặt các luật sư bào chữa, Thuận đã khai quá trình làm việc với chúng tôi rất thoải mái, dễ chịu. Thậm chí, có một lần, vì bận đánh án nên sau một tuần tôi mới vào hỏi Thuận. Thị nhìn thẳng vào tôi, nói: "Em thấy nhớ anh!". Tôi sững người, cảnh giác rồi nghiêm mặt hỏi: "Là ý gì vậy?" Thuận vội giải thích: "Nhớ vì anh là cầu nối duy nhất của em với thế giới bên ngoài lúc này, nhớ như với một người bạn". Tôi thở phào. Nói gì thì nói, thị vẫn đại diện cho đàn bà, còn tôi đại diện cho đàn ông của cả thế giới, trong căn buồng cung chật chội ấy...
Những tháng ngày buồn, nhưng tôi chắc là yên bình trong tâm hồn Thuận sau cú sốc bị bắt giữ. Tôi tin, cách hành xử của chúng tôi đã khiến Thuận nhìn thấy từ tâm can tội lỗi của mình, với sự dằn vặt. Có lẽ vì điều này mà gần 2 năm sau, ở cơ quan tố tụng trong quân đội, Thuận thành khẩn khai nhận tội lỗi.
Tuy nhiên, trong hai phiên tòa, tôi đã thấy một Thuận khác hẳn, thị nhem nhẻm cãi, vu cho Cơ quan điều tra bức cung. Rồi nghe những lời thị khai rằng biết cả nhà anh chồng bị cháy chết người, nhưng cũng không ra xem xét như dân làng, vì đằng nào cũng cháy rồi. Tôi buồn vì cái độc ác, ích kỷ trong thị lúc này đang trỗi dậy, che lấp phần lương tri con người mà những người làm án đã dày công vun bồi trong thị?
Bị cáo Tiệp kêu oan tại tòa
Hoàng Hải Tiệp, kẻ thực hiện âm mưu đốt nhà do Thuận sắp đặt, gia cảnh thật éo le. Bố Tiệp đã bỏ hai mẹ con, đi biệt xứ theo người đàn bà khác từ khi Tiệp còn ẵm ngửa. Nghe đâu giờ cũng đã có cả đàn con với vợ hai, nên bao năm qua ông này chẳng đoái hoài gì đến mẹ con Tiệp. Từ khi ly hôn, bà N... tảo tần nuôi con bằng nghề quét vôi thuê. Thương mẹ, Tiệp ngoan ngoan, vâng lời. Tuy lực học chẳng bằng ai, nhưng được cái lành tính, ít nói. Là người thiểu số (dân tộc Tày), bản chất thật thà nên những năm đi học, Tiệp chưa có bất kỳ "vết đen" nào trong học bạ. Hết phổ thông, Tiệp theo mẹ làm thuê một thời gian rồi nộp hồ sơ xin xét tuyển vào Khoa Chế biến Thực phẩm - trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội. Quá trình học nghề, để có tiền ăn học, vừa thêm thắt đỡ mẹ, Tiệp xin đi làm phụ bếp ở nhiều nhà hàng. Công việc bếp núc kiêm chạy bàn vất vả, thường khi đêm xuống Tiệp mới trở về chỗ trọ. Tích cóp từng đồng, rồi Tiệp cũng có vài triệu gửi về nhờ mẹ cho chiếc xe máy Tàu lấy cái đi lại. Khi làm ở một nhà hàng trên đường Kim Mã, Tiệp đã yêu một cô bé chạy bàn. Hai đứa đã về ra mắt trong nỗi hân hoan của bà N...
Đêm đó khi vừa từ công trường trở về, bà N... đón nhóm điều tra viên chúng tôi trong ánh đèn dầu tù mù. Nụ cười tự hào, mãn nguyện về con, rạng lên trên khuôn mặt khắc khổ của người mẹ ấy, khiến anh em ái ngại, thoáng có chút gì xót xa. Giá như, bà biết ở đất khách quê người, con bà đã liên quan đến một tội ác ghê rợn và bà biết mục đích thực của cuộc gặp được đột ấy. Sau này, có lần tôi kể cho Tiệp nghe về nụ cười ấy, Tiệp đã ôm mặt khóc rưng rức. Khi những người khách nói "lan man" sang chuyện sinh viên thuê nhà trọ đắt đỏ, bà N... nhanh nhảu khoe chuyện cu Tiệp mấy tháng trước được chị Thuận ở Mỹ Đình cho ở nhờ không lấy tiền.
7 giờ sáng hôm ấy, khi Tiệp bị triệu tập tới Cơ quan công an làm việc, suốt đoạn đường về nhà số 7 Thiền Quang, Tiệp câm lặng.
Một cốc nước, bao thuốc lá và cái bánh mì được đặt lên bàn trước mặt Tiệp. Một câu hỏi buông ra trước khi cửa phòng khép lại: "Từ khi về Hà Nội, cháu có làm điều gì sai không?". Một mình trong căn phòng vắng, Tiệp đốt thuốc liên tục và ôm đầu ngẫm ngợi. Giờ nghỉ trưa, cán bộ mang cơm đến tận nơi cho Tiệp ăn rồi lặng lẽ dọn đi. Đến 15 giờ, một điều tra viên bước vào, hỏi Tiệp về quá trình ăn ở, sinh hoạt, học tập tại Hà Nội. Tiệp khai với giọng run run rồi câm lặng trước câu hỏi lặp đi lặp lại: "Có sai phạm gì?". Hồi lâu, Tiệp cất lời đầu tiên: "Gần một năm nay cháu sống trong sợ hãi, cháu biết có ngày này, cháu có tội". Với những người đã bỏ ăn, bỏ ngủ, lặn lọi bao tháng ngày để tìm câu trả lời cho cái chết của 3 người dân vô tội, thì đây là thời khắc thiêng liêng nhất, khi cái ác phải hiện nguyên hình do những nỗ lực vô bờ bến của họ.
Sau câu nói ấy, Tiệp cắm cúi viết bản tự khai đầu tiên, chân tướng tội ác dần dần bộc lộ. Từ chuyện Tiếp đến thăm Bùi Tiến Hà, lúc đó đang trông coi công trình xây dựng cho nhà Thuận, sát nhà anh Hưng, việc Thuận nhờ Hà, Tiệp mua xăng đổ ở cửa nhà anh Hưng đốt để dằn mặt, đến việc Tiệp cùng Hà đổ xăng vào nhà anh Hưng rồi bật diêm đốt, gây lên đám cháy thiêu sống cả một gia đình...
Trong gần hai năm trời, lời khai của Tiệp thủy chung như nhất. Tiệp luôn thừa nhận tội lỗi, kể cả khi có mặt luật sư bào chữa, đồng thời tố giác đồng bọn. Mong muốn duy nhất của Tiệp là được khoan hồng để có cơ hội trở về với mẹ.
Thời gian làm việc với Tiệp trong trại tạm giam, tôi luôn có cảm giác ái ngại và tiếc cho anh ta, chỉ vì một chút lợi lộc cỏn con, đã bán rẻ lương tâm, bán rẻ niềm hi vọng, trông cậy của mẹ già nơi quê nhà. Bị giam chừng một tháng, sau khi biết tôi là đồng hương, lần nào đi cung Tiệp cũng sụt sùi, mắt đỏ hoe vì thương nhớ mẹ. Giữa chốn trại giam, tường đã xám xịt, tình yêu dành cho mẹ trong Tiệp, sẽ là nguồn để khơi gợi, động viên, đánh thức lương tri vốn có của anh ta. Có hôm cung xong, Tiệp xin tôi tờ giấy, cây bút rồi hí hoáy viết. Tưởng gì, té ra cậu chàng làm thơ tặng mẹ, nhờ tôi có dịp về quê đưa hộ. Có hôm thì Tiệp viết thư cho H... cô bé chạy bàn ở quán nọ, cũng vẫn với "giai điệu" nhớ thương sướt mướt. Toát lên từ những con chữ loằng ngoằng ấy, tôi khẳng định tình thương mẹ, nỗi ăn năn, sám hối vì đã để mẹ buồn khổ, lo nghĩ trong Tiệp là thật. Những ngày tháng ấy, Tiệp hiện rõ là một anh chàng trót dại do xuẩn ngốc, ngắn nghĩ. Tôi tìn nếu không dính vào tội ác này, Tiệp sẽ trưởng thành, cuộc đời sẽ theo quỹ đạo mà mẹ Tiệp mong đợi. Bởi vì xưa nay những người con có hiếu thường thành công ở đời, trong lĩnh vực mà họ tham gia.
Theo Bưu Điện Việt Nam
'Yêu râu xanh' rình trong bụi cây Tâm núp trong đám cây rậm rạp đợi chị Mai đi xe máy đến để xông ra ép ngã. Sau khi cưỡng bức cô gái 25 tuổi, hắn trấn lột luôn túi xách của nạn nhân. Bị cáo Lê Tâm tại phiên xử. Ảnh: Trần An. Ngày 25/3, tại TAND huyện Hương Trà (Thừa Thiên - Huế) "yêu râu xanh" Lê Tâm khai...





Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Phạt đến 30 triệu đồng với ông bố giao ô tô cho con gái 6 tuổi điều khiển

Xác định người đàn ông để cháu bé cầm vô lăng ô tô

Giả cán bộ Thanh tra đến các quán cà phê "xin quà", lừa thắng kiện tranh chấp đất đai

Khởi tố đối tượng thuê xe máy rồi mang về bán

Bắt đối tượng cướp vé số của người bán dạo

Nhóm bị cáo nhận hối lộ tại Chi cục đăng kiểm 8 lĩnh án

Truy tìm đối tượng liên quan vụ vận chuyển hàng cấm

Phiên tòa phúc thẩm xét xử cựu Chủ tịch Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết lại hoãn thêm 3 tháng

Vào bar tổ chức "bay lắc", 8 đối tượng chia nhau 50 năm tù

Mua hóa chất sản xuất ma túy rồi đăng bán trên mạng

Công an xã bắt nhanh đối tượng dùng bình xịt hơi cay cướp tiền tại cửa hàng tiện lợi

Cảnh giác chiêu trò lợi dụng chuyên án "Tam Thái Tử" để lừa tiền
Có thể bạn quan tâm

Cặp đôi tiết lộ bí kíp chu du thế giới không tốn tiền khách sạn
Du lịch
10:03:08 26/03/2025
Giảm nếp nhăn đuôi mắt bằng cách nào?
Làm đẹp
09:55:48 26/03/2025
Úc tiếp nhận tên lửa tầm xa 'có thể thay đổi cuộc chơi' từ Mỹ
Thế giới
09:52:53 26/03/2025
Cận cảnh bụng bầu 5 tháng của Quỳnh Lương, hé lộ chồng lo lắng 1 việc
Sao việt
09:16:15 26/03/2025
"Cha tôi, người ở lại" tập 18: An bị bạn gái của sếp gọi là "tiểu tam"
Phim việt
09:10:17 26/03/2025
Lần hiếm hoi Đàm Vĩnh Hưng xuất hiện giữa kiện tụng
Nhạc việt
09:03:12 26/03/2025
Nhạc sĩ Khắc Việt hạnh phúc vì gia đình viên mãn
Tv show
09:01:19 26/03/2025
Giảm giá thấp nhất từ trước tới nay, game bom tấn leo thẳng lên Top Seller trên Steam, người chơi đổ xô "mua vội"
Mọt game
08:30:03 26/03/2025