Trời ơi con em sinh ra không thể xấu vậy đâu, chắc bác sĩ nhầm rồi anh đi đổi lại con đi
Sau sinh, khi tôi nhẹ nhàng đặt con xuống, nhìn thấy con xấu, vợ tôi bắt đầu hét lên và khóc lóc. Cô ấy không nhận ra con và ôm lấy chân mẹ tôi một mực bảo bác sĩ đã trao nhầm con cho cô ấy.
Sau sinh, khi tôi nhẹ nhàng đặt con xuống, cô ấy bắt đầu hét lên và khóc lóc (Ảnh minh họa)
Giờ đây tôi rất buồn khi con gái vừa chào đời lại không mang nhiều niềm hạnh phúc như tôi vẫn nghĩ. Là một người bố, tôi rất biết ơn vợ vì đã con sinh ra khỏe mạnh và lành lặn. Nhưng vợ tôi lại quá kì vọng vào nhan sắc của con nên bây giờ sau sinh cô ấy không thể chấp nhận thực tế con xấu nên có dấu hiệu của sự trầm cảm, hoảng loạn.
Thú thật mà nói, tôi được nhiều người nhận xét là khá điển trai, sinh ra trong nhà có 3 anh chị em, tôi là người lấy được nhiều nét đẹp từ cả bên nội lẫn bên ngoại. Còn vợ tôi từ thời sinh viên đã là hotgirl của trường. Từ khi lấy chồng, cô ấy lại càng đẹp mặn mà sang trọng. Khi chúng tôi lấy nhau ai cũng chúc mừng và trêu là cặp này có triển vọng cải thiện nòi giống tốt và biết đâu sẽ sinh ra một hoa hậu tương lai.
Siêu âm mang thai con gái, cả nhà ai cũng mừng và hi vọng vào điều đó. Riêng vợ tôi không chỉ hi vọng mà còn nghiễm nhiên mặc định bố mẹ đẹp thì sinh con đẹp.
Video đang HOT
Do quá tự tin mà đôi khi vợ tôi có chút hơi quá đáng. Tuy không dè bỉu ra mặt nhưng cô ấy hay chê bai âm thầm những đứa trẻ kém xinh xắn. Hoặc gặp ai đang mang thai mà không được đẹp cho lắm, cô ấy cũng về nhà kể lại và cười. Có lần tôi khuyên cô ấy không nên nhạo báng người khác như thế thì vợ bảo “vì con mình đẹp nên mình có quyền”. Tôi nghĩ đây là niềm tự hào của bất kỳ người mẹ nào nên cũng không trách móc vợ thêm nữa. Rồi cô ấy cứ hình dung con sẽ thế nào, con nhặt được nét nào của tôi và nhặt được nét nào của cô ấy.
Rồi cũng đến ngày vợ tôi nhập viện sinh. Và tôi là người đầu tiên đón lấy con gái lúc con chào đời. Ôm con trong tay tôi hạnh phúc. Nhưng tận sâu trong lòng tôi cũng không tránh khỏi cái giật mình ban đầu vì thấy con gái không thừa hưởng nét xinh xắn từ mẹ hay bố. Tôi không nói con gái xấu nhưng so với những bé cùng phòng, con gái tôi kém nét hơn. Chắc cả mẹ tôi và mẹ vợ cũng không khỏi ngậm ngùi nhưng không ai dám nhận xét. Mẹ tôi chỉ bảo “con nít ấy mà, chẳng mấy chốc mà đổi nét”.
Vì sinh mổ nên khi sau sinh vợ tôi ra khỏi phòng hồi sức mới được gặp con. Trông thấy tôi bế con từ xa đi tới, cô ấy tuy đau nhưng cười mãn nguyện rất xúc động. Nhưng khi tôi nhẹ nhàng đặt con xuống, cô ấy bắt đầu khóc lóc. Cô ấy không nhận ra con mình và ôm lấy chân mẹ tôi một mực bảo bác sĩ đã trao nhầm con cho cô ấy. Vợ tôi hoảng loạn vì con gái chào đời không xinh đẹp như cô ấy mong muốn. Thật sự tôi rất ngại với các mẹ và thân nhân trong phòng nhưng không dám lớn tiếng vì sợ vợ lên máu hậu sản sẽ nguy hiểm tính mạng.
Mẹ vợ tôi phải dỗ dành khuyên nhủ rất nhiều nhưng cô ấy chỉ khóc và khóc mà không hề bế con. Mặc dù vẫn đang truyền dịch nhưng cô ấy còn đòi rút cả dây để đi hỏi bác sĩ xem có nhầm lẫn gì không. Cô ấy liên tục gào lên “Đây không phải con tôi”. Nghe tiếng ồn ào nên mọi người từ các phòng khác ùa đến xem đông đến nỗi bảo vệ bệnh viện phải chạy đến giải quyết. Sau khi khuyên can không được, một cô bác sĩ còn mắng chúng tôi khiến tôi chỉ biết xin lỗikhông ngớt. Vợ tôi sau đó phải cho tiêm thuốc an thần để bình tĩnh lại.
Nhưng ngay cả khi đã bình tĩnh, cô ấy vẫn không ngừng khóc và từ chối gặp con cũng như ngăn cấm mọi người vào thăm con gái. Tôi biết là vợ vô lý nhưng bên nhau mấy năm tôi hiểu con người cô ấy vốn dĩ thiện tâm chỉ tại cô ấy đã nghĩ quá cầu toàn. Khi có điều gì không hài lòng cô ấy thường dễ suy sụp và tuyệt vọng hơn người khác. Thậm chí những lúc ôm lấy tôi, cô ấy còn khóc ngất đòi tự vẫn vì không còn mặt mũi nào nhìn ai. Mọi điều tôi an ủi đều không có tác dụng ngay lúc này. Trong lòng tôi thấy có lỗi với con gái vì đã không thể chào đón con một cách tốt nhất. Nhưng tôi cũng không thể la mắng vợ khi sức khỏe cô ấy còn quá yếu.
Tôi thấy buồn khi những giọt sữa đầu tiên con bú lại không phải từ vợ tôi (Ảnh minh họa)
Khóc lóc hai ngày thì vợ tôi im bặt, bây giờ cô ấy thành ra trầm cảm, cả ngày chỉ truyền nước mà không chịu ăn uống gì. Cô ấy cứ nằm quay lưng vào tường không động, không nhìn vào con vì vẫn chê con xấu. Mẹ tôi và mẹ vợ phải thay nhau ở bệnh viện bế cháu đi xin sữa các mẹ xung quanh đó. Tôi thấy buồn khi những giọt sữa đầu tiên con bú lại không phải từ vợ tôi. Tội nhất là con gái, con dường như biết mẹ chưa chấp nhận con ngay nên rất ít quấy.
Tôi thật sự đau lòng và bối rối, không biết phải làm sao để vực dậy tinh thần vợ lúc này? Trong chuyện này không ai là tội đồ mà cả hai mẹ con đều là nạn nhân do vợ tôi quá nhạy cảm. Rất mong các chị, các mẹ giàu kinh nghiệm sau sinh có thể cho tôi lời khuyên gấp để tôi giúp vợ vượt qua cơn stress lúc này. Xin cảm ơn mọi người.
Theo cachsong.info
24 năm ròng tôi phải chịu đau đớn vì bệnh
Nhiêu luc không muôn đê gia đinh lo lắng, đau đơn tôi vân cô găng cươi noi ma giâu nươc măt vao trong.
Tôi sinh ra ơ Nghê An, vung đât đây năng gio va khăc nghiêt, la con ut trong nha co 4 chi em gai, bô mât khi tôi con nho, môt minh me bươn chai, vât va nuôi cac con. Kinh tê kho khăn nên cac chi cung không dam hoc lên câp ba đê đi lam phu me. Giơ cac chi đa co gia đinh, con minh tôi sinh ra đa không may măn phai mang trong minh căn bênh bâm sinh hiêm găp, la môt khôi u như bông sup lơ lơn ơ chân trai nên viêc đi lai kho khăn, sưc khoe yêu ơt, hang ngay phai chiu nôi đau hành ha. 24 tuôi la tưng ây thơi gian tôi phai chiên đâu vơi bênh tât, nhiêu luc không muôn đê gia đinh lo lắng, đau đơn tôi vân cô găng cươi noi ma giâu nươc măt vao trong.
Ảnh minh họa
Tôi cô đi hoc đên lơp 11 thi không thê tiêp tuc đươc nưa vi chương trinh hoc cang nhiêu ma bênh tinh năng hơn, môi luc đên lơp đau không chiu đươc, vê nha cũng đau nên đanh dơ dang viêc hoc trong sư tiêc nuôi vô cung. Nhin ban be đươc lam viêc, vui chơi, bay nhay vơi thê giơi bên ngoai, tim cho minh môt hanh phuc ma tôi lai thây chanh long vi minh hàng ngay chi biêt đên chiêc giương cung vơi nôi đau. Giơ đây bênh tinh cang năng hơn nưa, tôi chi co môt khao khat thao đi phân khơp chân co khôi u lơn đo đê co thê thoat khoi nôi đau haành ha hàng ngay, du co ngôi xe lăn tôi vân co thê tin tương lai cua mình se không tăm tôi như bây giơ. Khi ây tôi se hoa nhâp đươc vao cac trung tâm day nghê cho ngươi khuyêt tât, co thê lam ra nhưng đông tiên tư nuôi sông ban thân, chư giờ nhin me đa đên luc nghi ngơi vây ma phai nuôi đưa con suôt ngay ôm đau này, chán lắm.
Em tư trach ban thân, thây xot xa, tôi lôi qua, nhưng ao ươc vân chi la ao ươc khi điều kiện kinh tê gia đinh không cho phép tôi thao đươc khơp va lăp chân gia. Bênh môi ngay môt phat triên năng nê va đau, sưc khoe cung yêu đi nhiêu, không đêm nao tôi không khoc ươt gôi vi nỗi đau này va vì sô phân cua minh. Tôi cung tư đông viên ban thân minh rât nhiêu, không đươc yêu đuôi va phai manh me nên ai nhin vao đêu thây tôi không sao nhưng thưc sư nhiêu luc mêt moi lắm, co nên tiêp tuc tôn tai trong sư đau đơn day vo va ganh năng cho gia đinh nưa không? Cuôc sông chi co nôi đau va nươc măt, thư hoi cuôc đơi nay con co lôi thoat nao cho tôi?
Theo VNE
Hạnh phúc với chồng nhưng tôi thấy cuộc sống nhàm chán quá Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất nghèo, học mới hết lớp 6 thì phải nghỉ đi làm thuê phụ gia đình. Cuộc đời tôi từng trải qua rất nhiều đau khổ, không thể kể hết ra đây vì nó rất dài. Đến nay đã qua 30 tuổi mà chẳng có tài sản gì vì trong thời gian đi...