Trên đời này, mọi thứ đều có thể nắm giữ được, riêng trái tim của đàn ông thì không
Đàn bà cố giữ bằng được một người đàn ông trót mang trái tim đi xa, thì điều đàn bà có chỉ là một xác thân không cảm xúc.
Đến cùng, đau thương cũng chỉ đàn bà chịu, vì tàn nhẫn nhất với đàn bà trên đời chính là ở bên một dáng hình mình yêu thương mà trái tim họ thì lại không thuộc về mình. Nỗi đau khi đó còn sâu vạn trượng hơn là phải buông tay.
“Buông tay đi được không? Đã bao năm rồi…”
Đó là câu nói duy nhất tôi có thể nói với chị ngay lúc này. Dù rằng, mỗi năm trôi qua, tôi đều chỉ nói một câu như thế, mỗi năm đều chỉ mong một điều duy nhất rằng, chị liệu có thể l.y hô.n không?
Chị tôi là người phụ nữ chưa từng biết khóc. Nếu hỏi tôi đâu là người phụ nữ mạnh mẽ nhất tôi từng gặp, chắc chắn tôi sẽ kể về chị. Chị một mình lên Sài Gòn từ năm 17 tuổ.i, làm từ nghề phụ việc quán ăn, đến gội đầu làm móng, buôn bán đủ nghề. Năm 25 tuổ.i, chị cuối cùng cũng có một tiệm quần áo riêng của mình. Một mình chị gửi tiề.n về nhà nuôi chúng tôi đi học, sau rồi lại đón mẹ lên ở cùng. Năm chị 29 tuổ.i, chị lấy một người đàn ông người Sài Gòn.
Chị lấy chồng được 5 năm thì dồn tiề.n cho chồng kinh doanh đồ gỗ. Nhưng không may, đợt hàng đó thua lỗ nặng, đến cả căn nhà của hai vợ chồng cũng khó giữ. Chị không khóc không than thở, bán ngay cửa hàng của mình. Lúc người ta đến thu mua, chị cứ đứng im hồi lâu. Chị nói, ít ra nhà còn giữ được, những thứ khác mất rồi đều có thể kiếm lại.
Chị nói, ít ra nhà còn giữ được, những thứ khác mất rồi đều có thể kiếm lại – Ảnh minh họa: Internet
Cuộc sống của vợ chồng chị sau đó có phần khó khăn hơn, nhất là khi chị sinh con đầu lòng. Chị mỗi ngày lại gom góp với hy vọng mở lại một cửa hàng quần áo mới. Ban đầu chị không có vốn nhiều, phải bán online. Chồng chị vừa thất bại, như nhụt chí làm ăn, chỉ ở nhà phụ chị giao hàng. Đến một hôm, chị tự đi nhận hàng, vì chồng chị bảo đau lưng, không dậy nổi. Ai dè, đi giữa đường quên đồ phải quay về lấy, chị đã thấy chồng vui vẻ với nhân tình trong phòng ngủ. Chị chế.t sững.
Video đang HOT
Chị khi ấy cũng không khóc. Chị lôi ả nhân tình ra phòng khách, vứt thẳng vài tờ tiề.n xuống đất, dí sát con dao rọc giấy vào cổ ả. Vừa nhụ.c nh.ã vừa hoảng sợ, cô ta ôm quần áo đi thẳng. Còn chồng chị mặt co rúm tái xanh lập cập xin lỗi, chưa bao giờ anh ta thấy dáng vẻ đó của chị. Và anh ta cũng không thấy khi quay lưng đi, mắt chị mới bắt đầu ngập đau thương. Khi ấy chị lại nói, ít ra chồng chị còn ở lại được, đau lòng mấy rồi cũng sẽ qua.
Khi ấy chị lại nói, ít ra chồng chị còn ở lại được, đau lòng mấy rồi cũng sẽ qua – Ảnh minh họa: Internet
Nhưng ngoạ.i tìn.h là thứ bùa mê, ai mà ngăn cho nổi. 5 năm nay, anh vẫn chứng nào tật nấy. Quả thật, những ả nhân tình luôn sợ chị, nhưng nhân tình thì hết người này sợ thì anh sẽ lại có người khác. Hóa ra, chỉ duy nhất anh là không sợ chị. Vì hình như anh dần hiểu, chị không thể bỏ anh, cái dáng vẻ hung tợn kia chỉ để hù người khác.
Đến lần chim chuột gần đây nhất, ả nhân tình đứng trước mặt không còn sợ ánh mắt như muốn hại người của chị. Cô ta còn nhào đến khi tay chị đang cầm dao. Cô ta nói rằng chị cứ hại cô ta đi, hại cả đứ.a tr.ẻ trong bụng. Rằng chị là kẻ thua cuộc không có được tình yêu của chồng. Còn chồng chị sau bao lần không còn sợ, hùng hổ lao tới định đán.h chị. Chị lướt nhẹ con dao trên bàn tay, má.u túa ra, rồi giơ thẳng con dao dính má.u đến trước mặt anh. Chị nhìn anh, chị làm đau mình còn được, đừng thách chị. Ánh mắt dữ dội nơi anh vụt tắt, lại hoàn dáng vẻ sợ hãi cách đây bao năm…
Chị nhìn anh, chị làm đau mình còn được, đừng thách chị – Ảnh minh họa: Internet
Chị ngồi trước mặt tôi, bàn tay má.u bê bết. Chị không khóc, ngay cả khi rát buốt ập đến. Vậy mà, chỉ một câu tôi nói “Buông tay đi được không?”, mắt chị đỏ lên, ầng ậng rồi tuôn trào không dứt, có lẽ chị đã nhịn đau quá lâu. Để đến khi cơ thể cũng biết đau, rát buốt hòa cùng con tim mà kêu gào, chị mới nhận ra mình cũng biết đau. Chị đến cùng cũng chỉ giỏi làm đau chính mình, dữ dội vậy mà có lần nào khiến người ta tổn thương. Là chị cố chấp, là chị đến cùng cũng không chịu buông tay…
Tôi nói với chị, đừng mạnh mẽ chỉ để giữ một người muốn ra đi. Mạnh mẽ như thế là ngu dại, là khờ khạo, là tự làm đau chính mình.Trên đời này, mọi thứ đều có thể nắm giữ được, riêng trái tim của đàn ông thì không. Nếu họ ở, chính là trái tim họ ở lại. Nếu họ đi, chính là trái tim họ đã đi xa. Đàn bà cố giữ bằng được một người đàn ông trót mang trái tim đi xa, thì điều đàn bà có chỉ là một xác thân không cảm xúc. Đến cùng, đau thương cũng chỉ đàn bà chịu, vì tàn nhẫn nhất với đàn bà trên đời chính là ở bên một dáng hình mình yêu thương mà trái tim họ thì lại không thuộc về mình. Nỗi đau khi đó còn sâu vạn trượng hơn là phải buông tay.
rên đời này, mọi thứ đều có thể nắm giữ được, riêng trái tim của đàn ông thì không – Ảnh minh họa: Internet
Đàn ông lại luôn là những kẻ có trái tim dễ đổi thay. Đàn bà có khi dùng cả thanh xuân hay cuộc đời cũng không đủ sức khiến họ lại như cũ. Trái tim đàn ông, một khi còn hình bóng đàn bà, sẽ là thứ quý giá đàn bà đán.h đổi bao thứ cũng xứng đáng. Nhưng khi nó đã là của người khác, thì hãy buông tay đi. Vì khi cạn tình, đàn ông cũng chỉ như một trái hành tây. Đàn bà cố công bao lần rơi nước mắt để bốc từng thớ vỏ, để khăng khăng nhìn cho ra trái tim đàn ông có những gì. Để rồi đến cuối cùng mới phát hiện hành tây không có tim, trái tim đàn ông đã không còn ở lại…
Ngày mai, tôi chỉ mong khi vết thương trên tay chị lành, thì chị cũng hãy biết cách tự làm lành nỗi đau trong tim mình. Đừng chỉ vì cố giữ một trái tim đã chế.t của kẻ lạ, vì đến cùng đán.h mất chính trái tim và cuộc đời mình…
Theo phunuvagiadinh.vn
Nhìn mâm cơm biết vợ thương chồng
Con đường đến trái tim đàn ông đi qua cái dạ dày. Bây giờ nghe câu này, nhiều người bảo vớ vẩn. Nấu ăn ngon thì giữ được chồng à?
Làm gì có chuyện đó
Muốn ăn ngon thời nay là chuyện nhỏ. Phố xá nào cũng đầy món ngon, từ xe đẩy, hàng gánh, cửa hiệu đến nhà hàng. Vợ đừng có mà dọa treo nồi. Chỉ cần bước ra cửa là có hủ tíu, phở, mì... Mà cũng chả cần bước ra cửa, alô một tiếng là khối người bưng đến tận nơi.
Cho nên, nấu ăn ngon chẳng phải là chiêu giữ chồng thời nay nữa rồi. Vợ thời nay chẳng cần phải biết nấu ăn giỏi. Nhiều chàng trai mê cô gái của mình quá, còn tuyên bố: "Không sao em ạ, mình thuê Ô-sin" hay "có sao đâu, muốn ăn ngon thì đi quán". Kết luận, câu "đàn ông yêu qua cái dạ dày" hết thời rồi.
Dựa vào đó, khối cô gái cũng rất mạnh miệng khi sắp lấy chồng: "Không việc gì phải học nấu ăn, đã hết cái kiểu ngày xưa, coi vợ như người hầu, nấu ăn là nghĩa vụ của vợ....". Để thời gian đó mà làm đẹp, chăm sóc bản thân, thời nay, mấy cái đó giữ chồng có vẻ hiệu quả hơn.
Thật không? Tuy đúng mà sai, tuy sai mà lại đúng đó.
Ngày trước, tôi đi công tác chung với mấy anh bạn ở nước ngoài. Chiều mùa đông tuyết phủ, anh em thường tụ tập uống cho ấm bụng. Nhìn vào mâm đồ nhậu toàn thịt nguội, phô mai, một anh bạn thở dài: "Ở nhà, chiều cuối tuần rảnh, anh em ghé nhà chơi. Bà xã chạy ra vườn, chỉ 5 phút sau tiếng "oác" là có dĩa lòng gà xào mướp...". Cứ mỗi cuộc nhậu, anh lại kể về một món ngon của vợ, khiến cả bọn cứ ngẩn ngơ nhớ, rồi thèm. Vừa gắp miếng xúc xích cứng ngắc, vừa mơ miếng mướp hương xào thơm lừng. Thế là bữa nhậu nào cũng diễn ra không khác gì bữa cơm ăn với cá gỗ trong chuyện của nhà kia.
Lúc đó, thấy anh bạn nhớ vợ lắm, tôi trêu: "Người ta bảo đàn ông yêu bằng cái dạ dày, đúng là vậy ta". Anh cau mặt bảo: "Em chưa có gia đình, chưa hiểu. Anh nhớ là nhớ cái kiểu nhẹ nhàng, chu đáo của chị, lúc nào cũng xởi lởi, vui vẻ với bạn chồng. Bạn bè cũng vì thế mà mê đến nhà anh".
Rồi đường đời muôn nẻo, tôi mới thấm hơn chuyện của anh bạn. Tôi có anh bạn, vợ không khéo léo gì mấy. Thế mà lần nào nhậu ngà ngà là bạn bảo về thôi, về với vợ. Hỏi vì sao, bạn khoe: "Giờ này mà nghe chồng ngồi với bạn bè là vợ ở nhà bắc nồi cháo trắng, luộc ba cái hột vịt muối. Chồng về đến nhà là bưng ra. Tôi ăn ba chén, đổ mồ hôi rồi đi ngủ, sáng dậy người khỏe re". Anh bạn nhẩm tính: cưới nhau 12 năm, tuần nào cũng nhậu ít nhất một lần, vậy là mấy trăm bữa cháo hột vịt muối rồi. Hỏi làm sao không thương nhau.
Nhưng cũng có người không nhậu, nhưng mê vợ chỉ vì sự chu đáo, nhẹ nhàng. Anh bạn tôi bảo: rau luộc, đậu hũ chiên, cà pháo thôi, mà nêm nếm bằng sự thương yêu thì món nào cũng ngon. Mà đúng, bây giờ sơn hào hải vị thiếu gì, vợ nhà cũng chẳng cần học nấu ăn cho nó cầu kỳ. Chỉ cần vài bí quyết luộc rau sao cho xanh, nấu canh sao cho nước trong và ngọt, sắp xếp mâm cơm sao cho tươm tất là đủ. Nhìn mâm cơm biết vợ có thương chồng con không mà yêu vợ hơn thôi.
Lại có lần khác, cô bạn thân của tôi tới nhà chơi than chồng đang gặp chuyện đau đầu ở cơ quan, cứ về nhà là buồn khổ, lo lắng, chẳng muốn ăn uống gì. Cô bạn nhờ chồng tôi tư vấn giúp, chứ bây giờ hỏi gì chồng cũng gạt ngang, bảo: "Thôi, cứ để anh lo, em không biết gì đâu". Chồng tôi góp ý: "Anh ấy nói đúng đấy, đừng có buồn lo theo chồng chi cho mệt. Em cứ về nhà, làm món gì ngon ngon cho chồng ăn là được. Chồng tự hiểu hết".
Nói con đường đến trái tim đàn ông đi qua dạ dày vừa đúng vừa sai là vậy đó. Cái dạ dày cần thêm dịch vị yêu thương mới tiêu hóa được những món ăn vợ nấu.
Mà nói thật, thời nay, câu này lại không áp dụng được cho cả phía ngược lại à? Tôi thấy nhiều cô vợ khoe trên Facebook những món ăn chồng nấu cho lúc bệnh, lúc mệt. Hàng trăm người vào "like", "còm", ghen tỵ, ngưỡng mộ. Tình yêu của họ thể hiện sao mà thiết thực, sao mà cảm động. Đảm bảo là cảm động hơn hoa hồng và những lời sáo rỗng nhiều.
Theo phunuonline.com.vn
Tôi muốn l.y hô.n nhưng không nỡ vì nợ ơn nghĩa quá lớn của bố mẹ chồng Từ khi tôi sinh con đầu lòng, chồng tôi lộ rõ tính cả thèm chóng chán. Anh qua lại với không chỉ một người, ban đầu còn dè chừng tôi và bố mẹ, sau này chuyện bị lộ anh bất cần, công khai tất cả. Tôi sinh ra ở xã nghèo thuộc diện vùng sâu vùng xa của tỉnh Lạng Sơn. Thời ấy...