Trên đời này bất kì điều gì cũng có thể thay thế, chỉ có bố mẹ thì không
Hãy cố gắng sống thật tốt, thật lương thiện, đối xử với bố mẹ hết lòng, như vậy thì cho dù mai này bố mẹ không còn nữa, bản thân bạn cũng sẽ không cảm thấy ân hận hay tiếc nuối.
Nếu như đặt một người lên một quỹ đạo khác nhau, vậy thì cuộc đời của họ cũng sẽ trở nên khác biệt. Bạn quyết định đặt cuộc đời mình vào vị trí như thế nào?
Con người còn sống trên đời nhất định phải đối xử tốt với bố mẹ mình một chút, đừng bao giờ khiến họ phải bận lòng. Bố mẹ không mong bạn phải kiếm được bao nhiêu tiền, họ chỉ cần bạn ở bên cạnh thường xuyên, bởi vì con cái chính là niềm nhớ nhung sâu đậm nhất của bố mẹ.
Trên thế gian này thật sự chẳng có thêm một ai có thể thật lòng thật dạ yêu thương bạn ngoài bố mẹ cả. Do đó, khi không bận rộn thì hãy thường xuyên về nhà thăm bố mẹ mình. Đừng để sau này ngồi hồi tưởng lại từng mảnh hồi ức khi bố mẹ còn sống mà nước mắt lưng tròng. Lúc đó, cho dù bạn có khóc thương tâm đến cách mấy ở trước mộ phần của bố mẹ thì họ cũng không thể sống dậy cho bạn báo hiếu được. Bố mẹ chỉ cần bạn về nhà, đừng phí phạm thời gian của mình cho những thú vui bên ngoài, bởi vì những điều đó không xứng đáng. Hãy ghi nhớ, quán bar không phải là gia đình, hát karaoke chẳng qua cũng chỉ là trò tiêu khiển mà thôi, đừng để đôi mắt của bố mẹ chờ đợi mỏi mòn nhưng vẫn không nhìn thấy bạn.
Trên thế gian này sẽ chẳng có thêm một ai dù biết rõ bạn đang bực bội, bỏ bữa mà vẫn thúc giục bạn ăn cơm. Cho nên, dù ngoài kia có bao nhiêu chuyện xảy ra, đừng quên trở về nhà ăn cơm cùng bố mẹ. Đừng để bố mẹ gọi cho bạn vô số cuộc điện thoại còn bạn lại không thèm nghe máy. Đừng để sự tiếc nuối giày vò trong lòng bạn, đừng để đến sau này khi bố mẹ đi rồi, muốn ngồi xuống cùng họ ăn bữa cơm cũng không còn cơ hội.
Trên thế gian này sẽ chẳng có thêm một ai quan tâm bạn từng giây từng phút. Quan tâm công việc của bạn, quan tâm xem bạn béo hay gầy, quan tâm xem bạn có ăn đầy đủ không, ngủ có ngon không… Quan tâm người khác thực ra cũng rất mệt mỏi, ai nguyện ý vì bạn trở nên mệt mỏi như vậy chứ? Còn không phải là bố mẹ của bạn sao? Do đó, khi bố mẹ bệnh rồi thì bạn cũng nên quan tâm, yêu thương bố mẹ mình nhiều hơn một chút.
Video đang HOT
Trên thế gian này ngoài bố mẹ ra sẽ chẳng có ai một đời một kiếp luôn đặt bạn ở trong tim, cũng chẳng có ai luôn ấm áp gọi biệt danh lúc nhỏ của bạn. Cho nên, đừng làm một đứa con bất hiếu, hãy thường xuyên hỏi thăm bố mẹ có khoẻ không. Nếu như bạn không thể sống ở gần bố mẹ, vậy thì ít nhất mỗi tuần cũng nên gọi điện thoại cho họ một lần, nói cho bố mẹ nghe tình trạng của bạn. Đừng để bố mẹ lo lắng, cũng đừng chê bố mẹ phiền phức mà không nghe điện thoại của họ.
Nếu như có một ngày bố mẹ thực sự không còn nữa, sẽ chẳng có ai đối đãi với bạn một cách không toan tính đâu. Cho nên đừng khiến bố mẹ đau lòng, nhân những năm bố mẹ vẫn còn thì hãy làm cho bố mẹ vui vẻ một chút. Đừng viện lí do mình không có thời gian, đừng đổ lỗi tại công việc bận rộn, đừng tiêu tốn thời gian cho người khác, bạn phải biết rằng bố mẹ chỉ có một trên đời. Nếu mất đi công việc bạn có thể tìm việc khác, mất đi bạn bè có thể tìm người khác, cho dù mất đi trái tim thì có tiền vẫn có thể thay tim nhân tạo, nhưng mà mất đi bố mẹ thì phải đi đâu mà tìm?
Đừng dắt về nhà một người không tôn kính bố mẹ, đừng kết bạn với những người không tôn kính bố mẹ, cũng đừng tìm một người bạn đời không tôn kính bố mẹ mà kết hôn. Bởi vì người trong lòng không có bố mẹ bạn thì cũng chẳng xứng đáng để bạn kết giao.
Bố mẹ từng đánh bạn, từng mắng bạn, khiến bạn thấy hận họ. Ngay cả khi cãi nhau với bố mẹ cũng làm bạn bực đến mấy ngày sau đều không về nhà. Tuy nhiên bạn phải nhớ rằng, trên đời này bạn có thể hận bất kì ai nhưng chỉ có duy nhất hai người bạn không được phép hận đó chính là bố mẹ của mình. Đừng ngốc như thế, có gì đáng phải giận, phải hận cơ chứ? Đó là bố mẹ – là người đã sinh thành dưỡng dục bạn nên người. Trên thế giới này, chắc chắn chẳng có ai yêu thương bạn hơn họ cả.
Nếu như có một ngày, hai người sinh thành dưỡng dục bạn đi rồi, thật sự không còn nữa…, họ sẽ không thể cùng bạn trò chuyện, không thể cùng bạn ăn bữa cơm, không còn ai gọi tên bạn một cách âu yếm yêu thương. Cho dù bạn có khóc cạn nước mắt hay tỏ ra mạnh mẽ kiên cường, người đi thì vẫn phải đi, tất cả những gì bạn muốn làm, bạn chưa kịp làm đều cũng sẽ trở thành một niềm tiếc nuối được gói ghém bởi hai chữ: “Giá như”.
Nếu như có một ngày, hai người sinh thành dưỡng dục bạn đi rồi, thật sự không còn nữa…, cho dù bạn có đốt nhiều tiền vàng mã hay cả căn nhà to lớn hơn thì cũng có ích gì nữa đâu, sau cùng chỉ làm họ cảm thấy chua xót hơn mà thôi.
Hãy cố gắng sống thật tốt, thật lương thiện, đối xử với bố mẹ hết lòng, như vậy thì cho dù mai này bố mẹ không còn nữa, bản thân bạn cũng sẽ không cảm thấy ân hận hay tiếc nuối. Vì những năm tháng được ở bên bố mẹ, bạn đã tận lực làm những việc mà một đứa con nên làm rồi.
Theo bestie.vn
"Bố, con là đứa con bất hiếu, bố có trách con không?"
Rảnh rỗi không có việc gì làm tôi liền giở một cuốn sách ra đọc. Vô tình mở đúng bài viết về nỗi nhớ cha.
Nhìn thấy một câu trong đó viết "Bố là một cuốn sách, phận làm con có lẽ phải mất cả đời mới có thể đọc hiểu", một nỗi đau như đâm vào ruột vào gan bỗng chốc cắn xé tâm can tôi.
Bố đã bỏ tôi đi 6 năm nay rồi. Trong suốt 6 năm đó, không lúc nào là tôi không nhớ đến bố. Thậm chí, tôi còn cầu xin ông trời cho tôi một cơ hội để tôi được làm con gái bố một lần nữa, nếu được như vậy, nhất định tôi sẽ hiếu thuận với bố để bố sẽ là người cha hạnh phúc nhất trên thế giới này. Thế nhưng, ông trời chẳng bao giờ cho tôi cơ hội này cả, tôi chỉ có thể nhớ đến cha trong cảm giác tội lỗi mà thôi.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, ông bà tổ tiên để lại không ít ruộng đất và tài sản, hồi nhỏ bố sống cuộc sống như những công tử. Sau đó chiến tranh, toàn bộ gia sản bị thiêu trụi, cả nhà phải sơ tán lên Hòa Bình. Vì kế sinh nhai, bố đã bỏ học, chưa đầy 14 tuổi đã phải làm đủ mọi việc nặng nhọc để kiếm tiền. Sau ngày giải phóng, bố đã giấu gia đình ghi tên vào danh sách tham gia xây dựng vùng cao và đi biệt suốt hơn 40 năm.
Mãi sau này lớn tôi mới biết gia thế của bố, tuy vậy ngay từ nhỏ tôi đã biết bố bị liệt vào thành phần địa chủ. Vào cái thời đó, dường như ngay từ khi sinh ra tôi đã thấp hơn người ta một bậc. Khi những đứa trẻ khác cố ý bắt nạt tôi, tôi không dám phản kháng lại bởi tôi sợ chúng sẽ chửi tôi là "đồ địa chủ". Ngày học tiểu học, mỗi một học kỳ bắt đầu đều phải khai rõ thành phần, đó là lúc tôi cảm thấy đau khổ nhất. Mỗi lần tim đập tay run điền vào hai chữ "địa chủ" là tôi lại có cảm giác như không muốn sống nữa. Bởi thế mà tôi đã giận bố suốt một thời gian dài, tôi giận vì bố đã khiến tôi phải chịu quá nhiều tủi nhục và xấu hổ ngay từ khi còn bé.
Nhớ lần bố về thăm gia đình có đem cho tôi chiếc quần sa tanh. Trên quần còn có một đường ren bằng chỉ vàng may rất cẩn thận. Khi tôi mặc nó đến lớp, bọn ở lớp đều nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu. Bọn chúng vừa nhổ nước bọt vào tôi vừa chửi tôi là "đồ địa chủ".
Tôi đã khóc suốt dọc đường về nhà, tức mình tôi ném luôn chiếc quần xuống đất rồi dẫm cho nó thật nhàu nát. Bố bắt tôi nhặt lên, tôi kiên quyết không nhặt, bố giận quá định giơ tay đánh tôi. Tôi vừa khóc vừa la: "Ai bảo bố không là bần nông? Nếu có nhà bần nông nào nhận nuôi con thì con sẽ không làm con gái bố nữa". Cánh tay bố giơ lên rồi lại từ từ hạ xuống. Lúc đó tôi nhìn rõ nước mắt ẩn chứa bên trong khóe mắt của bố.
Trong trí nhớ của tôi, bố là người rất nghiêm khắc. Yêu cầu của bố với tôi cũng nghiêm khắc như vậy. Mọi lời nói, cách đi đứng, ăn uống đến tư thế cầm bát cũng phải làm theo yêu cầu của bố. Hồi nhỏ, bố thường nhốt tôi trong nhà bắt tôi đọc thuộc nhiều bài văn cổ. Nhưng người anh hơn tôi 1 tuổi lại được bố thả ra ngoài cho chơi. Bởi thế mà hình ảnh này đã đóng đinh trong đầu tôi rất lâu. Lúc đó tôi chỉ biết khóc và kêu khổ vì có một người bố địa chủ bắt tôi phải chịu nhiều quy tắc vớ vẩn này.
Rồi tôi cũng ngày một lớn khôn, thành phần địa chủ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa. Khi đó tôi mới biết bố yêu tôi thế nào và bắt đầu yên tâm tận hưởng mọi thứ bố dành cho tôi. Còn nhớ một buổi tối mùa đông khi tôi còn đang học trường kỹ thuật, hôm đó gió lạnh về, nhiệt độ giảm đột ngột. Bố lo chăn của tôi mỏng đắp không đủ ấm nên đã đạp xe mười mấy cây số mang chăn dày cho tôi. Giữa đường tự nhiên trời mưa to, bố sợ chăn ướt nên đã cởi áo mưa ra để bọc cho chăn. Đến ký túc xá, hai môi bố run lẩy bẩy, thâm tím, nhất thời không nói được thành lời. Lúc đó tôi còn đang mải say sưa với cuốn tiểu thuyết nên nằm ườn trên giường không buồn hỏi han bố 1 câu, càng không có chuyện đưa bố về.
Tục ngữ có câu: "Tuổi trẻ nếu có phạm lỗi thì thượng đế cũng sẽ tha thứ". Những lỗi lầm mà tôi gây ra cho bố, nếu thật sự có thượng đế, tôi nghĩ chắc chắn ông sẽ tha thứ cho tôi. Ngày bố còn sống, tôi chưa mua tặng bố thứ gì bao giờ. Món quà duy nhất tôi tặng bố là đôi găng tay bằng lông cừu mà tôi dành được tại cuộc thi pháp luật hồi còn học ở trường. Khi tôi tặng bố, bố đã nheo mắt cười và luôn mồm khen: "Đúng là con gái có khác, giỏi lắm, đâu có như con trai, chẳng có cái gì cả".
Sau khi tôi tham gia công tác, bố ở suốt trong Nghệ An. Sau khi nghỉ hưu, bố tiếp tục được giữ lại ở đó làm việc. Khoảng thời gian đó, tôi lập gia đình, sinh con và chỉ chuyên tâm với tổ ấm của mình, hình ảnh của bố dần dần bị rơi vào lãng quên. Chỉ đến những ngày lễ khi nhận được quà của bố nhờ người gửi về tôi mới nhớ là bố vẫn ở trong đó.
Năm 97, nghỉ hưu sau 5 năm bố mới trở về quê nhà, sau khi về nhà bố không còn dậy được nữa bởi căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Thời gian bố nằm viện ngày nào tôi cũng đến, tâm hồn tôi một lần nữa bị nỗi buồn dày vò, tôi hối hận vì đã quan tâm quá ít đến bố.
Ngồi cạnh giường bệnh của bố, tôi hỏi: "Bố, con là đứa con bất hiếu, bố có trách con không?", bố trả lời: "Ngốc ạ, sao bố lại trách con? Từ nhỏ đến lớn, con là đứa bố thương yêu nhất. Anh con trách bố thiên vị, đúng vậy, bố thương yêu con nhiều hơn anh con". Bệnh là vậy nhưng bố chuyện trò với tôi nhiều lắm, mỗi lần đến thăm bố hai bố con đều thủ thỉ rất lâu.
Vào cái ngày cuối cùng của cuộc đời bố, dường như đầu óc bố không còn tỉnh táo nữa. Có lúc đến thăm bố, bố không còn cảm nhận được sự tồn tại của tôi. Trong lễ truy điệu của bố, anh trai đã kể cho tôi nghe một chuyện: 2 ngày trước khi bố ra đi, bố đã gọi anh đến bên giường và bảo: "Con luôn nói bố thiên vị em bởi thế nên em mới bướng bỉnh. Em con có chỗ nào không phải với con, con đừng trách nó mà hãy trách bố bởi bố đã làm hư nó. Sau này con nhất định phải chăm sóc cho em con, con là anh, em con có chuyện con nhất định phải lo cho nó". "Bố, người bố kính yêu của con, bố muốn con báo đáp thế nào với tình yêu bao la như biển của bố?".
Viết đến đây nước mắt tôi giàn giụa. Bố là một cuốn sách và con chính là độc giả của cuốn sách ấy. Con nghĩ con sẽ phải dùng cả cuộc đời này mới có thể cảm nhận hết vị chua cay mặn ngọt của nó, mới có thể cảm nhận được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Theo GĐVN
Có một chiếc lá vàng vừa rơi Hôm qua, ở gần chỗ tôi ở có một người đàn bà tự tử. Bà tự kết liễu đời mình bằng cách trầm mình xuống sông tự vẫn. Trước khi đi bà có để lại một bức thư tuyệt mệnh. Bà năm nay 78 tuổi. Người ta xôn xao, rằng bà quyên sinh là do buồn chuyện con cái. Người không biết chuyện...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Vợ đột ngột qua đời, khi nói chuyện điện thoại với con gái, tôi sững sợ không thể tin

Đi đón con tan học, tôi bất ngờ khi thấy con gái cười nói vui vẻ ngồi trong lòng một người quen thuộc

Chồng qua đời tôi ở vậy chăm sóc bố mẹ chồng, nào ngờ ông bà tặng 'món quà lạ' trong ngày sinh nhật khiến tôi chân tay run rẩy

Vào phòng vợ cũ sau vài năm ly thân, choáng váng khi nghe em nói một câu cả 2 vỡ òa trong nước mắt

Phát hiện vợ từng kết hôn, tôi mất bình tĩnh đòi ly hôn ngay trong ngày cưới nhưng mẹ chồng xuất hiện nói câu đanh thép

Gặng hỏi chồng cũ vì sao chưa tái hôn, anh mỉm cười nói một câu khiến tôi đánh rơi ly nước

Chồng bỏ vợ tài sắc lấy bồ quá đỗi bình thường, 2 năm sau vợ lặng người khi biết lý do đằng sau

Con gái bị chồng và mẹ chồng xúc phạm trong lễ cưới, người mẹ nghèo lao tới kéo tay: 'Về nhà đi con'

Hàng đêm, cô hàng xóm gõ cửa dồn dập đòi vào nhà tôi làm chuyện không ngờ

Con trai ngoại tình nhưng mẹ lại bảo: 'Con đón nhân tình về mẹ chăm' ngờ đâu là màn kịch do mẹ và vợ sắp đặt

Bị nhân tình lấy hết tiền, chồng mới mò về nhà thì tôi cười bảo: 'Anh đi lâu quá, tôi tìm bố mới cho con rồi'

Vừa nhìn thấy mặt chú rể, tôi lao vào tát tới tấp ngay trong đám cưới, khi biết sự thật cả hội trường ngỡ ngàng
Có thể bạn quan tâm

Lời nhắn không ngờ nữ hành khách nhận được từ phi công ngay giữa sân bay
Netizen
23:49:58 12/03/2025
'Bắc Bling' của Hoà Minzy chiếm vị trí Top 1 'MV ra mắt ấn tượng nhất toàn cầu'
Nhạc việt
23:42:29 12/03/2025
Công ty Sen Vàng lên tiếng xin lỗi lùm xùm kẹo rau của Thuỳ Tiên
Sao việt
23:34:14 12/03/2025
Cán mốc 225 tỷ doanh thu, 'Nhà Gia Tiên' tung poster đặc biệt chỉ khán giả xem phim rồi mới hiểu
Hậu trường phim
23:25:45 12/03/2025
Bóng tối đang phủ đen sự nghiệp của Kim Soo Hyun và câu chuyện về truyền thông hiện đại
Sao châu á
23:04:38 12/03/2025
7 mẹo luộc thịt trắng đẹp, không bị khô bở, giữ vị ngọt tự nhiên
Ẩm thực
22:48:16 12/03/2025
Fan Jennie "ngửa mặt lên trời": Chuyên trang âm nhạc khó tính nhất thế giới chấm điểm album RUBY cao kỷ lục, nhưng...
Nhạc quốc tế
22:26:36 12/03/2025
Xe máy điện va chạm ô tô, 1 học sinh ở Thanh Hóa tử vong
Tin nổi bật
22:19:43 12/03/2025
Ông Trump mua chiếc xe điện Tesla hơn 2 tỉ để ủng hộ tỉ phú Musk
Thế giới
22:08:40 12/03/2025
Bạn trai Jennifer Garner ra tối hậu thư sau khi Ben Affleck 'vượt quá ranh giới'
Sao âu mỹ
22:02:01 12/03/2025