Trào lưu “tự nguyẹn ế” nhưng không phải vì thích thế của giới trẻ Trung Quốc: Trăm phương ngàn kế thúc đẩy hôn nhân mà vẫn đành ngậm ngùi bất lực
Khi đến “tuổi cập kê”, nhiều người vội vàng kết hôn để yên bề gia thất hoặc chiều lòng gia đình, nhưng có nhiều người khác lại “tu nguyen e” bởi không chịu nổi những áp lực mà hôn nhân mang lại.
Theo số liệu của Cục Thống kê Quốc gia và Bộ Dân sự Trung Quốc, tỷ lệ kết hôn năm 2018 chỉ ở mức 7,2 , mức thấp kỷ lục trong vòng 10 năm qua. Theo đó, những nơi có nền kinh tế càng phát triển, tỷ lệ kết hôn càng giảm. Năm 2018, thành phố có tỷ lệ kết hôn thấp nhất là Thượng Hải, chỉ 4,4 ; tỉnh Chiết Giang 5,9 đứng thứ 2, tiếp đến là các tỉnh thành khác.
Giáo sư Nguyên Tân tại Học Viện Dân số và Phát triển của Đại học Nam Khai, với thâm niên nghiên cứu nhân khẩu học trong hơn 30 năm phân tích rằng, nguyên nhân cơ bản dẫn đến sự sụt giảm tỷ lệ kết hôn nói chung là do sự gia tăng số năm học vấn bình quân của toàn xã hội, giá nhà đất tăng cao, sự cạnh tranh gay gắt về việc làm và tính tự lập ngày càng mạnh mẽ của thế hệ trẻ cũng trở thành những “trở ngại” cho việc chọn bạn đời.
Học vấn tăng cao, tỷ lệ kết hôn sụt giảm
Quan điểm “trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng” đang đứng trước những thách thức mới (ảnh minh họa)
Tốt nghiệp Thạc sĩ Đại học Bắc Kinh, cao 1m72, đang giảng dạy tại trường Cao đẳng và Đại học, Vu Hiểu Nam từ nhỏ đã là “con nhà người ta” với thành tích học tập đáng nể. Nhưng khi sắp bước sang tuổi 35, cô nhận thấy niềm tự hào của bố mẹ dành cho mình bắt đầu bị lung lay, bằng chứng là đi đâu họ cũng “bật chế độ” mai mối cho con gái. Hiểu Nam cười khổ nói: “Nhiều lúc bố mẹ tôi còn bóng gió, những tưởng là cục vàng cục bạc, ai ngờ mãi vẫn ở nhà cho chẳng ai lấy.”
Ngày nay, không hiếm những cô gái trẻ chọn con đường học tập, khi leo lên “đỉnh cao sự nghiệp” khiến nhiều người không khỏi ghen tị, nhìn xung quanh lại chẳng còn ai lẻ bóng giống mình.
Vu Hiểu Nam không yêu cầu ở bạn đời của mình quá cao, thậm chí còn chẳng cần phải có nhà hay xe, bởi gia đình cô vốn khá giả, chỉ cần “nói chuyện hợp và thích đọc sách là được”.
“Cả 2 nên có điều kiện tương đồng về mọi mặt, như vậy mới không bị mất cân bằng và quan điểm sống cũng không bị chênh lệch.” – Hiểu Nam cho rằng hôn nhân nên có sự đồng điệu.
“Mọi người nghĩ rằng trong các trường Cao đẳng và Đại học có rất nhiều nhân tài, nhưng sau khi tôi vào làm việc mới phát hiện, những người đó đã có chủ hết rồi.” – Cô não nề chia sẻ.
Ảnh minh họa
Sau nhiều lần đồng ý xem mắt, cô buộc phải chấp nhập một điều, dù đối phương có trình độ học vấn cao và công việc thu nhập khá, nhưng vì đã qua tuổi “mộng mơ”, nên bản thân cô cũng yêu cầu “thực tế” hơn, khiến cơ hội tìm được người phù hợp giảm đi rất nhiều.
Giáo sư Nguyên Tân cho biết, thống kê mới nhất về độ tuổi kết hôn trung bình của Trung Quốc là khoảng 25-26 tuổi, trong đó ở khu vực thành thị là 26-27 tuổi và ở nông thôn rơi vào khoảng 25 tuổi.
Báo cáo nghiên cứu về sự phát triển của phụ nữ Thượng Hải trong 40 năm cải cách và mở cửa do Liên đoàn Phụ nữ Thượng Hải công bố cho thấy, tính đến năm 2015, độ tuổi kết hôn lần đầu của nam và nữ ở Thượng Hải lần lượt là 30,3 tuổi và 28,4 tuổi; tăng 5,0 năm và 5,4 năm so với 10 năm trước. Theo số liệu do Sở Nội vụ tỉnh Giang Tô công bố vào tháng 1/2017, độ tuổi kết hôn lần đầu ở Giang Tô là 34,2 tuổi, trong đó phụ nữ là 34,3 tuổi và nam giới là 34,1 tuổi.
Nguyên nhân của việc kết hôn muộn nằm ở việc trình độ học vấn chung của toàn xã hội được nâng cao (ảnh minh họa)
Video đang HOT
“Hiện nay ở các trường Cao đẳng và Đại học, phụ nữ có bằng cử nhân và thạc sĩ đã chiếm khoảng 1 nửa, và có trình độ tiến sĩ là gần 40%.” – Giáo sư Nguyên Tân cho biết.
Trong 2 năm qua, Ủy ban Liên đoàn Thanh niên thành phố Thiên Tân đã phát động hoạt động “kích cầu hôn nhân”. Ông Trương Tịnh Hoa, giám đốc Sở Bảo vệ Quyền và Phát triển Thanh niên thuộc Ủy ban Thành phố Thiên Tân cho biết:
“Khi hoạt động này được triển khai, lượng đăng ký trực tuyến và vé vào cửa đã hết sạch, chủ yếu là phụ huynh đăng ký cho con cái mình. Đa số trong đó đều là những người có trình độ học vấn, thu nhập ổn định, nhưng đã ‘quá lứa lỡ thì’ mất rồi.”
Gần đây, Ủy ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Trung Quốc đã kêu gọi sửa đổi luật hôn nhân để hạ độ tuổi kết hôn hợp pháp của nam và nữ xuống 18, nhằm “cứu” tỷ lệ kết hôn liên tục giảm. Tuy nhiên, giáo sư Nguyên Tân tin rằng cách tiếp cận đó không tạo ra kết quả đáng kể. Hiện nay, luật hôn nhân của Trung Quốc đã quy định chỉ cần đủ tuổi học Đại học là có thể kết hôn và sinh con, nhưng thực tế vẫn có rất ít bạn trẻ lựa chọn như vậy.
Tự nguyện ế để bảo vệ “ chủ nghĩa cá nhân”
Lưu Hạo muốn bạn đời của mình phải có ngoại hình ngọt ngào, tính tình dịu dàng, gia đình hòa thuận (ảnh minh họa)
Lưu Hạo, sinh năm 1981, là 1 trai ế “ưu tú” trong mắt mọi người. Anh chàng có gia đình khá giả, sở hữu 3 bất động sản ở khu vực trung tâm của thành phố Thiên Tân, 2 trong số đó là những ngôi nhà thuộc khu “tấc đất tấc vàng” khó kiếm. Lưu Hạo có 1 công việc Nhà nước ổn định và ít thói quen xấu, anh tập thể dục hàng ngày và có 1 thân hình khỏe khoắn hiếm có so với các bạn cùng lứa tuổi.
“Nghe có vẻ đơn giản, nhưng giới thiệu cho 3 cô gái, cậu ta đều chê lên chê xuống.” – Chị họ của Lưu Hạo không hài lòng nói.
Cô nhận xét: “Tuy đã 40 tuổi, nhưng thực chất vẫn chỉ là 1 đứa trẻ chưa trưởng thành. Trong khi ấy, Lưu Hạo lại rất thoải mái với chuyện đó. Ngày ngày tan làm đến phòng tập gym, về nhà ăn cơm bố mẹ nấu, ăn xong lại tán gẫu với bạn bè trên WeChat rồi chơi game.”
“Nếu bạn không nói chuyện, làm sao có thể yêu được?” (ảnh minh họa)
“Chủ nghĩa cá nhân không đồng nghĩa với ích kỷ. Những người trẻ theo chủ nghĩa đó sẽ có ý thức mạnh mẽ về bản thân. Họ theo đuổi lối sống thoải mái, tự do với phong cách riêng, có thái độ tận hưởng hiện tại và chỉ có trách nhiệm với bản thân. Đồng thời, ở 1 mức độ nào đó, họ còn lơ là việc quan tâm đến người khác và coi nhẹ trách nhiệm với gia đình.” – Giáo sư Nguyên Tân cho rằng những người giống Lưu Hạo đều đi theo “chủ nghĩa cá nhân”.
Ông còn phát hiện ra 1 xu hướng trong các cuộc phỏng vấn tuyển dụng trong những năm gần đây: 1 số người có sơ yếu lý lịch rất tốt, giao tiếp trôi chảy qua email, nhưng đến lúc gặp mặt trực tiếp lại cứ như 2 người khác nhau, im lặng và ít nói. Ông cho rằng rào cản giao tiếp giữa các cá nhân chắc chắn sẽ trở thành lỗ hổng trong hẹn hò.
Bên cạnh đó, cuộc sống hiện đại và các phương thức giải trí ngày càng trở nên đa dạng, đặc biệt là ở các thành phố lớn, nơi có vô số lựa chọn để lấp đầy thời gian rảnh rỗi. Điều đó cũng tạo cho nhiều người cảm giác: Không nhất thiết phải kết hôn thì mới có thể tận hưởng được niềm vui cuộc sống mà gia đình mang lại.
Buộc phải độc thân: Giá nhà, áp lực việc làm, chi phí sinh hoạt cao chóng mặt
Lâm Văn Hạo quê ở tỉnh Giang Tây, đã tốt nghiệp Đại học và làm việc cho 1 công ty bảo hiểm ở Thượng Hải 5 năm. Tuy rằng anh làm việc chăm chỉ, nhưng tiền tiết kiệm lại không thể theo kịp với giá nhà đất tăng vọt ở Thượng Hải. Nhưng điều khiến anh cảm thấy ảo não hơn, đó chính là tiêu chí chọn bạn đời của các cô gái Thượng Hải cao ngoài tầm với: có nhà, có xe, có công việc ổn định, và quan trọng hơn nữa là hộ khẩu ở Thượng Hải.
Tại 2 thành phố hiện đại nhất của Trung Quốc: Thượng Hải và Bắc Kinh, vấn đề hộ khẩu đã trở thành rào cản đối với phần lớn thanh niên trong việc kết hôn.
Bên cạnh sự tích lũy của cải, sự cạnh tranh về việc làm ngày càng trở nên gay gắt và khiến việc kết hôn bị trì hoãn (ảnh minh họa)
Chi phí sinh hoạt tại các khu vực kinh tế phát triển tương đối cao, giá nhà đất tăng chóng mặt, khiến ngày càng nhiều người trẻ “chán kết hôn”. Không nhà, không xe, không tiền đã trở thành những gông cùm của hôn nhân. Sự gia tăng gánh nặng kinh tế đã buộc nhiều bạn trẻ phải tích lũy 1 lượng tài sản nhất định rồi mới tính đến chuyện kết hôn.
Đồng thời, các thành phố lớn đang phát triển nhanh của Trung Quốc thu hút hàng trăm triệu lao động nhập cư để tìm kiếm cơ hội phát triển. Nếu lựa chọn kết hôn đồng nghĩa với việc họ phải gánh chịu chi phí nuôi dạy con cái, điều này cũng góp phần làm giảm tỷ lệ kết hôn của giới trẻ.
Trước thực trạng tỷ lệ kết hôn giảm liên tục như hiện nay, nhiều chuyên gia cho rằng đây là giai đoạn phát triển nhất định của kinh tế, xã hội và không cần quá lo lắng. Theo quan điểm của giáo sư Nguyên Tân, dù kết hôn muộn hay không kết hôn thì đó đều là sự lựa chọn của giới trẻ dựa trên tình trạng thực tế của bản thân, xã hội nên tôn trọng và cho giới trẻ nhiều lựa chọn hơn.
Tài sản hoàng gia Thái Lan được quản lý thế nào?
Sau cuộc hôn nhân tan vỡ năm 2014, người vợ thứ ba của Vua Vajiralongkorn được nhận 6 triệu USD bồi thường, do Cục Tài sản Hoàng gia chi trả.
Cùng với khoản bồi thường này, Thái tử Maha Vajiralongkorn khi đó đã tước danh hiệu hoàng tộc của Vương phi Srirasmi Suwadee sau 13 năm chung sống. Cha mẹ của bà Srirasmi bị kết án vì tội xúc phạm hoàng gia, trong khi người chú đang giữ chức Cục trưởng Cục điều tra Trung ương Thái Lan bị buộc tội tham nhũng, lợi dụng danh nghĩa hoàng tộc.
Hai năm sau, Thái tử nối ngôi sau khi vua cha Bhumibol Adulyadej qua đời và ông bắt đầu công cuộc nắm quyền quản lý khối tài sản hoàng gia, vốn đang do Cục Tài sản Hoàng gia (CPB) quản lý.
Tháng 7/2017, luật tài sản hoàng gia được sửa đổi, cho phép Quốc vương Thái Lan được trao toàn quyền kiểm soát CPB. Gần một năm sau, Vua Vajiralongkorn yêu cầu chuyển toàn bộ tài sản thuộc CPB sang quyền sở hữu cá nhân của ông.
Động thái này giúp Vua Vajiralongkorn kiểm soát số tài sản nhiều hơn cả Vua Arab Saudi, Quốc vương Brunei và Hoàng gia Anh cộng lại, được ước tính ở mức 40-70 tỷ USD.
Vua Vajiralongkorn trong lễ đăng quang tại thủ đô Bangkok, Thái Lan, hồi tháng 5/2019. Ảnh: AP.
Giờ đây, khối tài sản khổng lồ đó trở thành một trong những trọng tâm của phong trào biểu tình đang lan rộng khắp Thái Lan, đòi hỏi minh bạch hơn về hồ sơ tài chính hoàng gia. Hôm 15/10, bất chấp lệnh cấm tụ tập trên 4 người, hàng chục nghìn người Thái vẫn tập trung ở Bangkok kêu gọi trả tự do cho khoảng 40 nhà hoạt động đã bị bắt.
Một ngày trước đó, đám đông vây quanh đoàn xe hoàng gia chở Hoàng hậu Suthida và Hoàng tử Dipangkorn. Khi Hoàng hậu nhìn ra ngoài và vẫy tay mỉm cười, người biểu tình đồng loạt giơ cao ba ngón tay, biểu tượng của phong trào, và hô: "Tiền thuế của tôi!".
Các cuộc biểu tình khởi phát từ mùa hè. Hồi tháng 8, các sinh viên Đại học Thammasat ở thủ đô Bangkok yêu cầu khôi phục quyền kiểm soát tài sản hoàng gia cho CPB, thay vì để chúng đứng tên Quốc vương như hiện nay, đồng thời đòi chính phủ giám sát cơ quan này. Đây được cho là động thái táo bạo tại một đất nước có truyền thống tôn kính hoàng gia, và những người phạm tội khi quân có nguy cơ đối diện án 15 năm tù.
Một số người biểu tình kêu gọi tẩy chay Ngân hàng Thương mại Siam, nơi Quốc vương nắm cổ phần. Trong khi đó, các chính trị gia đối lập, do nghị sĩ Thanathorn Juangroongruangkit dẫn đầu, chất vấn về khoản ngân sách gần một tỷ USD được cấp cho hoàng gia trong năm tài khóa tiếp theo, bao gồm chi phí an ninh, đi lại, tổ chức nghi lễ và "các hoạt động đặc biệt", giữa lúc nền kinh tế Thái Lan được dự báo sẽ giảm 8% vì Covid-19.
Pongkwan Sawasdipakdi, giảng viên tại Đại học Thammasat, cho biết cốt lõi vấn đề về hoàng gia mà người biểu tình đang hướng đến là CPB. "Một trong những vấn đề hàng đầu mà mọi người trăn trở là làm thế nào hoàng gia có thể tích lũy được số tài sản lớn đến vậy, trong khi chúng tôi thực sự không biết bất cứ điều gì về chuyện này?", Pongkwan nói.
Được thành lập vào năm 1936 nhằm quản lý tài sản hoàng gia và chi trả một số khoản, CPB dường như hoạt động đằng sau một "bức rèm bí mật hợp pháp", bởi đơn vị này không phải cơ quan chính phủ nhưng cũng không là một tổ chức tư nhân, cũng không thuộc hoàng gia.
Trước đây, người đứng đầu CPB là bộ trưởng tài chính Thái Lan. Tuy nhiên, sau khi nắm quyền kiểm soát CPB hồi năm 2017, Vua Vajiralongkorn đã "thay máu" ban lãnh đạo của cơ quan, bổ nhiệm Thống chế Không quân Hoàng gia Thái Lan Satitpong Sukvimol, thư ký riêng của ông, làm chủ tịch, dù người này không có kinh nghiệm về kinh tế hay tài chính.
Kể từ khi có ban lãnh đạo mới, CPB không tiếp tục công bố báo cáo tài chính. Phần lớn tài sản của cơ quan này, đặc biệt là bất động sản, vẫn còn là bí ẩn. Tuy nhiên, chỉ riêng giá trị tài sản trên các danh mục đã biết cũng đủ khiến Vua Vajiralongkorn trở thành quốc vương giàu nhất thế giới.
CPB đầu tư nhiều tiền đầu tư vào các doanh nghiệp, bao gồm 23,4% cổ phần tại Ngân hàng Thương mại Siam và 33,6% cổ phần tại tập đoàn xi măng lớn nhất Thái Lan Siam Cement Group (SCG). Những khoản đầu tư này có tổng trị giá khoảng 8 tỷ USD vào cuối năm ngoái, theo báo cáo thường niên của các công ty.
Mặc dù cổ phiếu của Ngân hàng Thương mại Siam bị mất một nửa giá trị do Covid-19, cổ tức từ cả hai doanh nghiệp vẫn giúp Vua Vajiralongkorn thu về 342 triệu USD trong năm 2019.
Theo ước tính của học giả Thái Lan Porphant Ouyyanont, tác giả một cuốn sách về CPB xuất bản năm 2015, bất động sản của CPB, bao gồm hơn 14 km2 đất khắp các quận trung tâm thủ đô Bangkok, có giá trị lên tới 32 tỷ USD vào thời điểm năm 2015.
Porphant cho biết việc xem xét kỹ lưỡng số tài sản này lâu nay được coi là không cần thiết, bởi hoàng gia Thái Lan và khối tài sản "đã được chứng minh rằng không phải gánh nặng tài chính cho đất nước". Cố vương Bhumibol Adulyadej, người trị vì suốt 70 năm, được mô tả là tiết kiệm đến mức không bao giờ lãng phí dù chỉ một chút kem đánh răng, ngay cả khi Thái Lan đã vươn lên thành đầu tàu kinh tế của Đông Nam Á, giá trị các khoản đầu tư của hoàng gia tăng lên gấp bội.
Kể từ khi được chuyển quyền sở hữu sang cá nhân Vua Vajiralongkorn, khối tài sản hoàng gia phải chịu thuế, không còn được miễn trừ như trước đây. Tuy nhiên, các danh mục đầu tư gần như không thay đổi. Quốc vương vẫn nắm giữ cổ phần tại các doanh nghiệp và tiếp tục duy trì mục đích sử dụng bất động sản.
Các lô đất vàng của hoàng gia nằm tại những vị trí đắc địa, nhiều người mơ ước tại thủ đô Bangkok, dọc theo sông Chao Phraya và bên trong các khu thương mại Silom và Sukhumvit. Tuy nhiên, Porphant phát hiện 93% bất động sản hoàng gia tạo ra rất ít, hoặc không có chút lợi nhuận nào, bởi được cho thuê "với mức rẻ hơn rất nhiều so với giá thị trường", dành cho các cơ quan nhà nước, trường học, tổ chức, cùng những người có mối quan hệ đặc biệt với hoàng gia.
Các công trình đang được xây dựng dọc bờ sông Chao Phraya ở Bangkok, Thái Lan. Ảnh: AP.
Tom Felix Joehnk, nhà kinh tế học hoạt động tại Bangkok, cho biết chính phủ Mỹ nhiều thập kỷ qua cũng thuê đất của hoàng gia làm nhà cho đại sứ, chỉ với giá "vài trăm USD" mỗi tháng.
Giới phê bình đánh giá cách vận hành thiếu rõ ràng này tạo điều kiện cho Quốc vương xử lý những hợp đồng đất đai vì lợi ích chính trị, trái ngược với mong muốn về một chế độ quân chủ lập hiến hiện đại của người biểu tình.
Trong một cuộc phỏng vấn năm 2011, Chirayu Isarangkun na Ayuthaya, cựu giám đốc CPB, cho biết cơ quan này cũng quan tâm đến "lợi ích xã hội", thay vì chỉ chú trọng vào giá trị tài chính khi phát triển các khu đất cho mục đích thương mại. Tuy nhiên, CPB đã tìm cách thu thêm lợi nhuận từ bất động sản sau khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997.
Những khách hàng thuê đất mới bao gồm các trung tâm thương mại và khách sạn xa xỉ hàng đầu Bangkok. Năm 2017, CPB ký hợp đồng cùng chủ sở hữu vài khu đất liền kề, nhằm xây dựng công trình tư nhân lớn nhất Thái Lan. Đây là một tổ hợp trị giá 3,6 tỷ USD, gồm khách sạn, căn hộ và trung tâm thương mại ở nơi từng là sân vận động quyền anh và chợ đêm.
Năm 2018, một sở thú nổi tiếng tại Bangkok đột ngột thông báo chuyển khỏi khu đất của hoàng gia, nằm đối diện nơi ở của cố vương, sang địa điểm mới ở ngoại ô phía bắc. Hoàng gia cũng thu hồi những tài sản khác trong khu vực, làm dấy lên đồn đoán rằng Vua Vajiralongkorn có thể xây cung điện mới đầu tiên của Bangkok sau hơn một thế kỷ.
"Một diện tích đất đáng kể đang được phát triển, nhưng tôi không rõ chiến lược đầu tư có thay đổi hay không. Mặc dù vậy, việc phát triển bất động sản thuộc hoàng gia vì mục đích sử dụng của hoàng gia là một điều mới", Joehnk cho hay. Không có câu trả lời nào từ CPB, bởi cơ quan không phản hồi yêu cầu phỏng vấn, cũng không công bố báo cáo hay đăng đầy đủ thông tin lên trang web.
Kevin Hewison, giáo sư danh dự về nghiên cứu châu Á tại Đại học Bắc Carolina, Mỹ, cho rằng vị trí của CPB đã rõ ràng hơn so với trước đây, sau khi được đặt dưới quyền kiểm soát của Quốc vương. "Tuy nhiên, cùng với đó, bức màn bí mật về cơ quan này thậm chí còn dày hơn trước", ông nói
'Nội chiến' tranh giành tài sản của gia tộc Trump Cuối năm 1990, khi liên tiếp kinh doanh thua lỗ, Trump đã tìm cách "thâu tóm" tài sản thừa kế của bố và nội chiến gia đình bắt đầu. "Đây là một giai đoạn cực kỳ tồi tệ và vì bất cứ điều gì mà tôi không thể thoát ra được, điều này sẽ cho tôi thêm niềm tin để bảo vệ số...