Trăn trở khi chồng sắp cưới quá chậm chạp
Anh bỏ việc dưới quê lên thành phố, thời gian trôi qua cũng được vài tháng nhưng anh chưa tìm được công việc ổn định.
ảnh minh họa
Mình và anh ấy là bạn học cũ cách đây 10 năm, trước đây lúc học cấp 3 mình và anh ấy khá thân thiết và đều có mối tình học sinh, cả hai vẫn thường tâm sự với nhau về cuộc sống và tình cảm. Học xong cấp 3, anh đi học và có công việc gần nhà.
Gia đình mình nghèo khó nên mình không dám mơ ước được đi học tiếp. Một mình từ Miền Tây lên Sài Gòn tự lập, may mắn mình có chị người quen xin cho mình làm nhân viên của một công ty, và từ khi lên đây mình và anh thưa dần mối liên lạc.
Khi cuộc sống ổn định mình bắt nộp hồ sơ vào học một trường trung cấp, học xong mình tiếp tục thi rồi học tiếp lên Đại học. Kể từ khi mình chia tay bạn trai trước được một năm và dịp về quê tình cờ gặp lại anh, từ đấy tụi mình liên lạc nhiều hơn.
Anh làm ở cơ quan nhà nước nên cũng không có nhiều thời gian vì anh hay phải đi trực, nghe anh nói thì công việc cũng không hứng thú lắm khi mà các cấp trên hay dòm ngó và bắt bẻ anh. Anh thường xuyên ghé thăm bố mẹ mình và rất được lòng hai người. Mình thì đã gần 30 nhưng vẫn chưa tính đến chuyện lập gia đình trong khi đó bạn bè đã “yên bề” hết rồi, nên bố mẹ mình rất lo lắng.
Anh là một người cực hiền và chịu khó, nhưng đổi lại hơi chậm chạp, anh tỏ tình với mình nhưng mình nói cho mình thời gian để quên hẳn chuyện cũ và cố gắng có tình cảm với anh. Đúng ba tháng tiếp đó mình nhận lời yêu anh. Mặc dù, lúc đó tình cảm dành cho anh không phải là tình yêu, đồng thời bố mẹ hối thúc và gia đình mình ai cũng yêu quý anh và gia đình anh cũng vậy, rất yêu quý mình nên mình đã đồng ý.
Video đang HOT
Gia đình anh ấy muốn mình về quê làm, vì anh đã rất khó để xin công việc trong nhà nước ở trên thành phố. Nhưng một làng quê nghèo như thế nếu mình về biết sống làm sao khi không có được công việc ổn định, ngược lại công việc của mình trên Sài Gòn khá tốt, mình nói với anh là mình sẽ không về trừ khi xin được việc ở quê, vì mình sợ nếu lấy nhau mà thu nhập không ổn định thì gia đình sẽ không hạnh phúc.
Hai đứa quen nhau được khoảng 6 năm thì anh bỏ việc dưới quê lên thành phố với mình, thời gian trôi qua cũng được vài tháng nhưng anh chưa tìm được công việc ổn định. Càng ngày mình cảm thấy chán, chán sự chậm chạp của anh, mình nghĩ với con người anh như thế sẽ không bao giờ có được một chỗ đứng trong xã hội. Bởi một phần mình không thực sự yêu anh, một phần mình không muốn lập gia đình nên mình chần chừ và chưa chấp nhận đám cưới với anh. Gia đình anh thì thúc dục hai đứa đám cưới.
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi có nên kết hôn với anh không? Anh thực sự rất yêu tôi và quan tâm tôi rất nhiều.
Theo VNE
Ta yêu nhau vừa đủ thôi anh nhé
Ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ "tình thân".
Ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ "tình thân", thì ta vẫn trân trọng lẫn nhau mà không cảm thấy hụt hẫng...
Em không yêu cầu, không mộng ước cao xa. Em cũng chẳng đặt lên vai anh hai chữ gánh nặng. Em càng không muốn đem tình cảm làm cho anh ngộp thở, càng chẳng muốn tình yêu trở thành sợi xích trói buộc, đè nặng lên vai nhau.
Em tin nhưng không hy vọng nhiều về một tình yêu hoàn hảo, một tình yêu mà đôi bên đều sống chết để yêu nhau bằng tất cả những gì mình có... Vì những thứ ấy hiếm hoi quá anh ạ! Hiếm đến nỗi em chẳng mơ mình là kẻ trúng được cái giải độc đắc ngàn vạn người mơ ước vậy đâu.
Vì thế, mình cứ yêu nhau trong khả năng mình có thể. Yêu nhau vừa đủ thôi nhé anh.
Yêu nhau vừa đủ thôi để đôi bàn tay em nắm lấy tay anh thật nhẹ. Để hơi ấm truyền từ tay anh chỉ vừa đủ sưởi ấm bàn tay, trái tim em trong những ngày đông lạnh giá (Ảnh minh họa)
Yêu nhau vừa đủ thôi để đôi bàn tay em nắm lấy tay anh thật nhẹ. Để hơi ấm truyền từ tay anh chỉ vừa đủ sưởi ấm bàn tay, trái tim em trong những ngày đông lạnh giá, trong những lúc em không còn chịu nổi sự vô tình của gió rét. Có như thế em mới trân trọng những cái nắm tay khi mình bên nhau, mới thấy hết được sự quý giá mà hơi ấm ấy đem lại. Để rồi khi xa nhau, em có lẽ sẽ nhớ nó quay quắt nhưng vẫn sẽ sống được thôi... Vì cái lạnh, em cũng đã quen được rồi.
Yêu nhau vừa đủ để em biết anh là của em nhưng ngoài em ra anh vẫn còn nhiều mối quan tâm khác cần phải chú ý đến. Và em cũng vậy. Gia đình, công việc, bạn bè... Những thứ ấy cũng như tình yêu, chúng xoay tròn trong cuộc sống của hai ta để tạo nên màu sắc cho cuộc sống. Nên vì thế, ta giữ cho nó cân bằng để không khiến chiếc đĩa quay cuộc sống bị lệch đi. Để rồi khi có xa nhau, em và anh vẫn còn chút vốn liếng giữ lại chứ không mất đi tất cả.
Yêu nhau vừa đủ để tạo cho nhau một chút gần, một chút xa, một chút ấm áp nhưng thỉnh thoảng cũng để chừa khoảng không cho những cơn gió mát. Để khiến nhau thấy được yêu không phải là lặn ngụp trong vô vàn cảm xúc ngọt ngào, mơ mộng mà yêu là ta hạnh phúc khi lúc khó khăn, mệt mỏi... ta có nhau làm chỗ dựa. Yêu không phải là quan tâm nhau từng li từng chút, từng giờ từng phút phải ở cạnh nhau nhất nhất không rời. Mà là sau bao ngày xa cách, chỉ cần nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương là đủ lắm rồi.
Yêu không phải là quan tâm nhau từng li từng chút, từng giờ từng phút phải ở cạnh nhau nhất nhất không rời. Mà là sau bao ngày xa cách, chỉ cần nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương là đủ lắm rồi. (Ảnh minh họa)
Yêu vừa đủ thôi để đừng biến yêu thương trở thành trách nhiệm. Đừng để tình cảm trở thành gánh nặng đè chặt lên vai. Yêu không phải là anh cho em bao nhiêu, em dành cho anh bao nhiêu thời gian, tình cảm thì nhận về được bấy nhiêu. Như vậy liệu ta có thật sự yêu thương hay chỉ là một cuộc trao đổi ích kỉ tầm thường.
Yêu vừa đủ thôi để ta giữ cho tình yêu kéo dài một chút. Như ngọn lửa cháy âm ỉ sẽ lâu tắt hơn một ngọn lửa cháy bùng. Để ta không thấy quay cuồng, mệt mỏi khi yêu thương và để cho ta một không gian lặng yên suy nghĩ về chuyện của chúng mình.
Yêu vừa đủ thôi để ta không bị lệ thuộc vào nhau quá nhiều. Để em có thể bước đi bằng chính đôi chân của mình, có thể sống tốt dù không có anh bên cạnh. Và anh cũng thế.
Nếu như ta có thể nắm tay nhau đi hết chặng đường dài của cuộc đời, thì yêu vừa đủ thôi để ta biết trân trọng lấy nó. Và vì những thứ gì càng khan hiếm thì con người mới biết giữ gìn quý trọng. Thế nên ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ &'tình thân', thì ta vẫn trân trọng lẫn nhau mà không cảm thấy hụt hẫng...
Nếu như ta không thể đi được một chặng đường dài như ta vẫn nghĩ, thì ta yêu nhau vừa đủ thôi để khi chia lìa, thứ ta mất đi là một chút tình cảm yêu thương chứ không phải là toàn bộ cuộc sống. Để ta không thấy mình chao đảo mất đi chỗ dựa khi không có nhau, để ta biết rằng bên cạnh ta vẫn còn nhiều sợi dây khác níu chặt ta với cuộc sống. Chẳng qua, ta chưa phải là của nhau, chẳng qua cuộc sống của ta gặp nhau một lần rồi tách mà thôi. Trong hàng vạn con người, một nửa của ta đang ở đâu đó, em và anh không phải là một nửa của nhau.
Yêu vừa đủ để ta mạnh mẽ đón nhận sự thật và tiếp tục bước đi tìm kiếm hạnh phúc thật sự bởi vì tình cảm là không thể trói buộc.
Nhiều người từng bảo suy nghĩ của em thật ngớ ngẩn, thật ấu trĩ... Một suy nghĩ chẳng giống ai. Nhưng anh à, vì em sợ. Em sợ ta sẽ không còn là bản thân mình nữa khi gói ghém tất cả gởi hết đến đối phương.
Vì thế, cứ xem như mình tích lũy dần dần anh nhé! Để cuộc sống hai ta vừa đủ ấm, vừa đủ lạnh, vừa đủ ngọt ngào, vừa đủ đắng cay. Để ta có thể thích nghi dần với nó. Để ta có thể mãi vẫn là ta, cứ vậy thôi...
Vì thế nếu yêu nhau... Ta sẽ chỉ yêu nhau vừa đủ thôi nhé!
Theo VNE
Gửi người vô cùng đặc biệt! Hãy gửi đến cậu ấy lời cảm ơn của tôi vì những gì đã qua, người bạn vô cùng đặc biệt của tôi. Tôi yêu mùa đông, yêu cái cảm giác nao nao mỗi khi đông về, mỗi khi nghe hương hoa sữa nồng nàn trên những nẻo đường mình đi qua. Những ngày đầu đông nay lại thật khác biệt. Tôi còn...