Trái tim tôi luôn hướng em
Từ khi có em, tôi đã thế nào là yêu một người, nhớ nhung một người.
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có một mối tình đầu thật đẹp, đa số mối tình đầu là tình dang dở, không biết có phải do câu nói “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Trái tim bạn đã dàng trọn cho một người nhưng người đó lại không. Sao tôi cứ trông hoài một tình yêu vô vọng, em đã mãi rời xa tôi mà tôi vẫn lưu luyến một điều gì ở em vậy? Em đã nói chúng ta là bạn của nhau sẽ tốt hơn. Câu nói rất đỗi giản dị nhưng nó lại như một con dao khứa nát trái tim tôi. Chẳng lẽ tình yêu của tôi dành cho em bấy lâu nay mà chỉ nhận được hai tiếng “tình bạn” thôi sao. Tôi thấy mình như chiếc gương tan vỡ thành từng mảnh, nếu không có em ở đó chắc tôi đã ngã quỵ xuống rồi chứ không thể cố đứng vững được nữa. Tôi cố đứng ở nơi đó, chờ em đi thật xa, thật xa để rơi những giọt nước mắt. Bởi vì tôi không muốn trong mắt em tôi lại là một con người yếu đuối đến vậy phải không em.
Còn nhớ lần gặp nhau gần nhất là vào dịp lễ em về quê. Và thế là tôi cũng cố vượt qua hàng trăm cây số chỉ để gặp mặt em. Lúc về tới nơi tôi chỉ nói trong mệt mỏi “ Anh đang ở gần nhà em, em ra gặp anh được không? Một lát thôi cũng được, môt lát thì anh cũng đủ vui rồi”. Tôi không phải lấy lòng thương hại của em vì tôi chỉ muốn trân trọng từng phút giây ở bên em thôi. Và điều tôi mong ước của tôi cũng đã tới, em đã ra gặp tôi. Từ xa tôi đã nhận ra dáng người quen thuộc mà chắc có lẽ cả đời này tôi lại không quên, vẫn nước da đó, mái tóc bồng bềnh trong gió đó, em vẫn như xưa, một cô gái dịu dàng, giản dị, mộc mạc dễ làm đắm say bất kì chàng trai nào. Trông thấy em, tôi vội chạy tới để cầm chắc đôi tay nhỏ nhắn đó nhưng em lại lạnh lùng giật tay lại, rồi nói tỉnh bơ “ Có gì không anh? Em còn nhiều việc quan trọng lắm”. Ánh mắt tôi thoáng buồn, rồi tôi kéo tay em ra và đặt vào tay em một món quà nhỏ và giục em mở món quà đó ra. Khi em mở ra, một hộp nhạc hình trái tim vang lên những tiếng nhạc, tiếng nhạc như thổ lộ tấm lòng của tôi cho em. Tôi không biết lúc ấy em đang nghĩ gì nhưng đối với tôi, tôi đã nói hết tình cảm của tôi dành cho em. Em đứng ngắm nhìn món quà nhỏ của tôi rất lâu, nhưng em lại không nói gì rồi lẳng lặng bỏ đi.
Từ cái ngày hôm đó, ngày mà em không muốn nói chuyện với tôi dù chỉ một lời. Lúc ấy tôi không biết phải làm gì, không biết mình đã làm sai điều gì nữa, mà em mãi rời xa tôi và rồi mất hẳn.
Sao tôi cứ trông hoài một tình yêu vô vọng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi không biết phải nói gì ngoài im lặng. Từ khi có em, tôi đã thế nào là yêu một người, nhớ nhung một người. Em đã đi vào trong cuộc sống của tôi từ khi nào tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi chỉ biết một sự thật là tôi đã yêu em rồi. Khoảng thời gian ngắn trong ngày của tôi ngoài việc học ra là tôi luôn nghĩ về em. Tôi đã bỏ hết những thú vui hằng ngày để được nói chuyện với em nhiều hơn. Tôi bày tỏ tình cảm của mình với em nhưng em đã cho tôi một vết thương và vết thương ấy chưa từng hề được lành lại. Nếu có một ai đó hỏi tôi giờ này tôi quan tâm ai nhất và nhớ ai nhiều nhất thì tôi vẫn sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng, người đó chính là em đấy. Đã bao đêm rồi tôi thức thật khuya ngồi đây chờ em, chờ nhận được một tin nhắn của ai, tôi không biết tại sao lại trông chờ em khi em đã cho tôi những vết thương như thế. Giờ đây, tôi vẫn đang chờ em trong cảm giác lo âu và buồn như mình đang dần mất đi một cái gì đó quý giá lắm. Có một phần trong tim tôi đang không thể ngủ yên được, phần trái tim mà tôi đã tặng cho em.
Trước lúc tôi yêu em, tôi là người luôn vô tư, luôn vui vẻ và không phải lo buồn gì. Cuộc sống trớ trêu lắm phải không em, điều đó chỉ tôi biết và em biết. Phải như trong cuộc sống có nhiều những cái “giá như” thì hay biết bao. Tôi sẽ quan tâm hơn, để em tin tưởng vào tôi hơn. Nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể hỏi em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa? Trong đầu chỉ toàn những câu hỏi như vậy. Mỗi buổi sáng thức dậy tôi chỉ có thể nói với em “ Chúc em một ngày mới tốt lành”. Cũng như buổi tối trước khi đi ngủ tôi chỉ muốn nói với em “ Chúc em ngủ ngon nha“.
Tôi nhớ em nhiều lắm, nhớ một chặng đường dài để đến bên em, nhớ nụ cười của em, nhớ ánh mắt khi em nhìn tôi, nhớ giọng nói, nhớ những ngày chúng ta đi dạo nơi công viên, và tôi nhớ thật nhiều cái lần đầu tiên em cho tôi nắm tay cùng đi dạo. Còn giờ đây, tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em, nhưng như vậy với tôi cũng đã đủ lắm rồi. Em không cho tôi quan tâm em nữa, tôi không có cơ hội để quan tâm em một cách trực tiếp thì tôi sẽ gián tiếp để được lo lắng, chăm sóc cho em.
Tôi biết có chuyện gì đó mà em không muốn nói cho tôi biết nhưng tôi luôn muốn hỏi tại sao lại như thế? Chỉ cần em nhìn thẳng vào đôi mắt tôi mà em nói lại những gì mà em đã nhắn tin cho tôi. Chỉ cần em nói như thế, dù là lời gì đi nữa tôi cũng có thể chấp nhận được. Tôi chỉ cần thế mà thôi. Tôi biết em còn yêu tôi phải không em? Chỉ cần là như vậy thì tôi sẽ có thêm động lực để chờ đợi em, tôi tự nhủ với mình là như thế và tôi hét to lên “dù thế nào, trái tim anh luôn hướng em”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày làm người yêu
Đến bây giờ em vẫn viết cho anh, bài tình ca mà ngày nào dang dở...
Em đã suy nghĩ rất nhiều không biết mình có nên viết cho anh nữa không?
Nhưng rồi, em vẫn viết tiếp vì... em nhớ anh, nhớ những kỷ niệm mà chúng ta từng có với nhau. Nhưng có thể đây cũng là lần cuối em viết cho anh.
Ba năm rồi anh nhỉ? Ba năm cũng chẳng phải là thời gian dài, nhưng nó cũng chẳng ngắn trong cuộc đời tuổi trẻ của mỗi người. Ba năm mình chia tay, biết bao nhiêu điều thay đổi. Anh có 1 gia đình hạnh phúc, với 1 đứa con đáng yêu...
Còn em? Em vẫn nhớ anh, nhớ những ký ức về anh. Từng kỷ niệm vẫn còn in đậm trong tim em, như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Hình như càng ngày em càng nhớ anh hơn. Nhưng có nhớ, có thương hay trách giận anh đi nữa anh cũng đâu hề biết? Hơn ba năm mình xa nhau, anh không 1 lần chủ động hỏi thăm em như thế nào?
Cuộc sống của em ra sao? Em lấy chồng chưa? Chẳng lẽ anh lạnh lùng vậy sao? Không cần biết em như thế nào sao? Anh im lặng chẳng 1 lời hỏi thăm. Thà mình chia tay khi tình yêu không còn, khi em lừa dối phản bội anh...Nhưng không! Anh thừa biết em vẫn còn rất yêu anh, em còn cần anh. Vậy mà anh nỡ bước đi không 1 lần ngoảnh đầu lại.
Hay... anh đâu hề yêu em, em đâu còn chút gì đọng lại trong tim anh? Chia tay anh em thực sự chơi vơi và cố gắng lấp đầy những thói quen do anh tạo ra... Và cuối cùng em cũng đã làm được, làm được cả những điều mà khi còn quen nhau anh đã cố tập cho em. Nhưng lúc ấy em vẫn chưa làm được.
Anh quên em rồi sao? (Ảnh minh họa)
Sao anh không chờ em đến lúc ấy hả anh? Những gì ngày ấy anh cần ở em, thì có lẽ đến bây giờ em đã làm được hết rồi anh à. Đôi lúc em muốn nói chuyện với anh, muốn kể cho anh nghe những gì em đã trải qua, những gì em đã đạt được khi không có anh bên cạnh.
Nhưng anh đâu cần quan tâm phải không anh? Em biết anh bận rộn với nhiều lo toan, bộn bề. Nhưng chẳng lẽ anh không có 1 giây phút nào lắng lòng mình lại để nghĩ về em sao? Dù chỉ là 1 lời hỏi thăm em. Em cần thế thôi. Để biết rằng 1 góc nhỏ trong tim anh có hình bóng của em. Rồi sau đó mình lại trở về với cuộc sống bộn bề hàng ngày... Em giận anh! Sao vô tâm hững hờ. Giận anh nhiều lắm! Đến bao giờ cơn giận trong em sẽ tan, đến bao giờ xóa sạch hình bóng anh trong em? Anh muốn thế không anh?
Anh! Ở nơi xa đó, anh thật sự bình yên nhé! Em rất muốn vào 1 ngày nào đó, gần đây thôi mình sẽ gặp lại nhau. Em rất muốn ra QN - quê anh, em yêu mảnh đất ấy, yêu tiếng nói ấy, và em cũng rất yêu anh. Nếu có 1 ngày nào đó, anh hãy " Yêu em 1 ngày, 1 ngày làm người yêu em nhé!"
Một ngày nào đó... gần thôi anh nhé... mình sẽ là của nhau, một ngày thôi. Hứa với em anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khung trời dang dở Ban ngày thì anh ấy hẹn hò với em, còn ban đêm anh vẫn trở về nhà để "yêu" chị. Thanh đang ngồi đợi Phương thì nhận được tin nhắn của Dung, anh chau mày tỏ vẻ khó chịu, nhấp vào biểu tượng hộp thư đến trên màn hình, Thanh thờ ơ đọc lướt qua phần nội dung: "Em sẽ giải thoát cho...