Trái tim bên lề
Tôi lặng thầm đứng sau tình yêu của em, nhìn em bên người đàn ông khác. Tôi nhớ đã từng đọc được ở đâu đó rằng: thứ tình cảm đau đớn nhất và cũng vĩ đại nhất trên đời này chính là tình yêu đơn phương. Thật vậy, còn gì đau đớn hơn khi đã thật lòng cho đi tình yêu mà người ta không buồn nhận. Đáp trả lại sự chân thành của mình chỉ là một thái độ hờ hững, lạnh nhạt mà thôi. Hơn ai hết tôi vô cùng thấm thía câu nói ấy, có lẽ bởi tôi cũng đang mang trong mình một “ tình yêu vĩ đại” với em.
Tôi gặp em vào một ngày bầu trời đầy nắng. Khi ấy tôi đã phì cười bởi có một cô gái suýt nữa thì bật khóc khi đang đi mà xe lại bị chết máy giữa đường. Em lúng ta lúng túng không biết phải làm gì, khuôn mặt thì tái mét. Thế rồi tôi giúp em sửa xe và hai chúng mình chẳng hẹn từ trước mà lại quen nhau.
Em là một cô gái thông minh và vô cùng hóm hỉnh. Em dễ mến tới mức khiến kẻ trai vốn không màng tới yêu đương là tôi cũng phải động lòng. Mặc dù biết em chỉ coi mình giống một người anh trai, không hơn không kém, thế nhưng tôi vẫn chẳng có cách nào để giữ em ở nguyên vị trí một người em gái trong lòng mình. Mặc dù không hề có chủ ý nuôi dưỡng, thế nhưng theo thời gian, thứ tình cảm ấy cứ lớn dần.
Em giống như một thiên thần (Ảnh minh họa)
Tôi biết rõ rằng em đang có một tình yêu đẹp như trong mộng và thực lòng thì chưa bao giờ tôi có ý định chen ngang vào hạnh phúc của bất kỳ ai. Nhưng chỉ vì một lần không kìm nén được cảm xúc của bản thân mình mà tôi đã thổ lộ với em tất cả. Chẳng biết quan niệm của người khác thế nào, còn đối với tôi thì có lẽ đó là một sai lầm đáng trách. Giá mà trong ký ức của em không tồn tại buổi sáng ngày hôm ấy, giá mà em vẫn luôn nghĩ rằng tôi chỉ coi em giống một đứa em gái bé bỏng mà thôi.
Nhưng ông trời chẳng chịu chiều lòng người, vậy nên cái điều mong ước của tôi đã không thành sự thực. Mà cũng đúng thôi, bởi nếu mong muốn ấy thành sự thực, biết đâu chừng tôi sẽ lại cầu xin một phép màu nữa để cho tôi không phải là người đàn ông đến trễ trong cuộc đời em. Tôi đã đến sau người ta, vậy nên chẳng còn bất kỳ một lựa chọn nào khác, tôi buộc phải đứng từ xa nhìn mà không còn cơ hội để bước vào cuộc sống của em.
Đã có đôi lúc tôi tự gieo trong mình hy vọng rằng nhất định một ngày không xa em sẽ có tình cảm với tôi. Hy vọng nhiều để rồi lại càng ôm thêm nhiều thất vọng. tôi đau đớn nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo vọng mà thôi. Nhiều lần tôi cứ định trách em rằng tại sao lại đối xử hờ hững, lạnh nhạt với tôi như thế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em càng như vậy càng khiến tôi trân trọng em hơn.
Video đang HOT
Tôi đau đớn khi nhìn em hạnh phúc bên người ta (Ảnh minh họa)
Tôi không dám xen vào hạnh phúc của em nhưng lại quá đau lòng khi đứng phía xa nhìn em vui bên người ấy. Tôi đã tự dặn lòng mình rằng phải quên, phải chôn vùi hết những hình ảnh về em. Nhưng con tim có bao giờ nghe ngheo sự điều khiển của lý trí, càng muốn quên em thì tôi lại càng thấy yêu em nhiều.
Em né tránh tôi giống như người ta cố xua đuổi một loại virut gây hại. Biết là em đã cư xử đúng mực, nhưng những lời nói, hành động ấy lại xé nát trái tim tôi. Vì tôi yêu đơn phương nên tôi không cần em phải đáp lại và em cứ không đáp lại thôi chứ đừng ngăn cấm tôi không được yêu em.
Đây là lần đầu tiên tôi đem lòng yêu một người con gái, vậy mà chẳng ngờ nó lại khiến tôi buồn bã đến mức này. Tôi không biết phải làm sao để giữ cho trái tim mình ở lại, chỉ biết thầm ước ao rằng: giá mà cuộc đời này cho tôi được gặp em sớm hơn.
Theo Eva
Yêu nhau hay đừng quen nhau
Cám ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp em nhưng tại sao vòng số mệnh lại ngăn cách tình tôi...
Dù cho từ lúc gặp em, trái tim tôi đã phải mang nhiều đau khổ khi phải sống cùng với một tình yêu đơn phương. Nhưng nếu cuộc đời không cho tôi gặp em thì có lẽ cuộc sống của tôi đã rẽ sang hướng khác. Tôi sẽ không thể nào biết tương tư, biết yêu thương, biết nhớ nhung, biết buồn vui và biết thế nào là cảm giác yêu một ai đó với một tình cảm chân thật của trái tim... nhưng quan trọng hơn hết là nếu không gặp em thì tôi sẽ không biết bắt đầu lại cuộc sống của mình. Chỉ khi gặp em tôi mới bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.
Ngày xưa, tôi là một người sống không cần biết đến cảm xúc của người khác, sống đơn giản chỉ là cho chính bản thân mình, chỉ phục vụ cho cảm xúc cho ham muốn cho những điều tôi thích... và sống quên cả ngày mai. Nhưng kể từ ngày tôi gặp em, tôi dường như bắt gặp một ánh sáng của cuộc đời và em chính là cuộc sống của tôi lúc đó.
Mỗi khi chiều về, tôi lặng lẽ nhìn em, dẫu em không đẹp và duyên dáng như bao người con gái khác nhưng em có một cái tên rất đẹp. Cái tên mà bao người con trai điều rất thích và thực sự đến bây giờ mỗi khi nghe tên bài hát "Diễm Xưa" thì tôi lại buồn như thể đất trời chỉ còn riêng tôi. Nhưng đôi mắt em mới chính làm thứ mà suốt cuộc đời này và nếu có kiếp sau thì tôi cũng không thể nào quên. Đôi mắt ấy như chứa đựng cả nỗi buồn miên man, trầm lắng của mùa thu và nét u sầu phai lãng của những áng mây khi bầu trời bắt đầu báo hiệu mùa đông đang đến...
Mỗi ngày trôi qua, tôi lại mong được nhìn thấy em và mỗi chiều xuống tâm hồn tôi lại trắc ẩn khi đứng lặng nhìn em, cuộc sống mới với tôi bắt đầu như thế... Cũng không biết từ lúc nào tôi dần nhận ra mình cần phải thay đổi, phải sống khác đi với những gì mình đang sống... Hơn hết tôi bắt đầu có những ước mơ về cuộc sống...
Nếu cuộc đời lầm lỡ của tôi đã làm cho hai ta không thể đến được với nhau thì tôi xin chúc em có được hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Nhưng cuộc sống nào theo ý muốn, em đã ra đi, bỏ lại một mình tôi ở nơi quê nhà với một tình yêu đơn phương cùng với những đổi thay còn dang dở... Tôi còn nhớ như in trong tâm trí mình: ngày em đi TP để học và sống với gia đình. Ngày 8/7 như một ngày tận thế với tôi. Trên xóm chợ Tịnh Thiện trời đổ cơn mưa phùn se lạnh lòng người và như khóc thương cùng tôi khi phải lặng nhìn theo bóng chiếc xe mang em đi... Em có biết rằng từ lúc em đi, tôi đã khổ đau và xót xa, sống mà trái tim như đã chết. Em đã bỏ đi nhưng không mang theo tình yêu của mình và kẻ ở lại là tôi phải sống với tình yêu ấy.
Từ lúc đó tôi hiểu được rằng: "Cuộc sống thiếu tình yêu chỉ là tồn tại...". Em đã là ánh sáng của đời tôi. Cuộc sống đối với tôi thật vô nghĩa khi không có em. Em đã là cuộc sống là hơi thở của tôi. Chỉ khi được nhìn thấy em tôi mới biết mình còn đang tồn tại...
"Giá như được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Lúc tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy
Giá được anh hẹn hò dù phải đợi lâu đến mấy
Em vẫn chờ như thể một tình yêu"
Nếu cuộc đời lầm lỡ của tôi đã làm cho hai ta không thể đến được với nhau thì tôi xin chúc em có được hạnh phúc. Xin chúc em có được một người tình có thể mang đến cho em niềm hạnh phúc. Mong người đó hãy luôn mang lại cho em niềm vui bởi thế gian không gì quý hơn nụ cười của em!
Và một lần cuối tôi mong những may mắn, niềm vui của tôi xin trao lại hết cho đời chỉ mong em được hạnh phúc bên người.
Xóm chợ buồn
Nhớ xưa gặp em trên xóm chợ
Để đến đêm về tự ngẩn ngơ
Kiều Diễm em đẹp như trong thơ
Đôi mắt u buồn vẻ mộng mơ
Ngờ đâu mộng đẹp đành tan vỡ
Xóm chợ mưa phùn em xa xứ
Bỏ lại xóm chợ, một gã khờ
Hoàng hôn buông xuống buồn thẩn thờ
Năm tháng qua đi em chẳng về
Cũng ngày mưa phùn,tôi xa quê
Chôn kín tình sầu mãi xin thề
Không em! Tiếc chi tuổi xuân khuê
Bao năm xa xứ phủ phong trần
Chiều nay về lại thấy phân vân
Xóm chợ mưa phùn lạnh dấu chân
Kiều Diễm không về, mỗi Văn Nhân.
Đây là bài thơ cuối cùng tôi tặng em, xin tạm biệt Diễm xưa -đóa hoa thế kỉ trong tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chán ngán vợ luộm thuộm Có lẽ chỉ người đàn ông nào có vợ sống lôi thôi mới thấm thía nỗi khổ và bức xúc của tôi lúc này. "Tôi quá ngán ngẩm với hình ảnh vợ lúc nào cũng luộm thuộm, không quan tâm đến vẻ bề ngoài" - Ảnh minh họa: từ Internet Ngày còn yêu nhau, tôi thấy nàng cũng hơi vô tâm, đơn giản...