Trả giá vì cướp người yêu của đồng nghiệp
Nhiều lời bàn tán, dị nghị nọ kia về chuyện tôi cướp người yêu của nhân viên, nhưng tôi bỏ ngoài tai.
Không hiểu tôi v.ô d.uyên tới mức nào mà ông Trời trớ trêu bắt tôi đến 34 t.uổi rồi vẫn không có một bờ vai để nương tựa.
Công bằng mà nói tôi không đẹp để đến nỗi chinh phục ngay người khác phái khi mới tiếp xúc, nhưng cũng không xấu đến mức ma chê quỷ hờn gì. Bạn bè nhiều người còn khen tôi có vóc dáng cao ráo và nụ cười thân thiện, dễ gần.
Tôi tốt nghiệp Đại học Ngoại thương, làm việc cho một ngân hàng có vốn đầu tư nước ngoài. Thu nhập ổn với vị trí trưởng phòng, tôi có nhà riêng, có xe ô tô đi làm và một cuộc sống khá ổn về kinh tế.
Nhân viên do tôi phụ trách hầu hết đã có gia đình, họ là những đồng nghiệp tốt, cởi mở và chăm chỉ. Đúng ngày sinh nhật lần thứ 35 của tôi thì phòng tôi được bổ sung thêm một nữ nhân viên mới. Em 23 t.uổi, quê ở miền Trung, tính tình hiền lành và gương mặt rất ưa nhìn.
Về phòng một thời gian, em đã hòa đồng và thân thiết với mọi người trong phòng. Em cũng tâm sự về gia cảnh khó khăn của gia đình mình với 2 đứa em đang t.uổi ăn học. Em có được việc làm tại ngân hàng bằng chính năng lực học tập đáng nể của em suốt 4 năm ở trường đại học. Điều này thì tôi biết rõ hơn ai hết bởi tôi được xem tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của em, bảng điểm học tập và giấy chứng nhận em đỗ đầu trong đợt thi tuyển nhân viên mới của ngân hàng.
Là quản lý trực tiếp của em, tôi nhiều lúc cũng thấy nể vì sức làm việc và sự thông minh, lanh lợi của em trong giải quyết công việc hàng ngày.
Tình cờ một lần nán lại để ký duyệt nốt số giấy tờ còn tồn đọng trong ngày, tôi nhìn thấy em được một cậu thanh niên dáng dấp cao ráo, gương mặt điển trai đến cơ quan đón.
Video đang HOT
Đắng cay, n.hục n.hã, tôi biết mình đang gặt chính những gì mà mình đã gieo trước đó (Ảnh minh họa)
Không hiểu sao ngay lúc nhìn thấy cậu thanh niên ấy, tôi thấy choáng ngợp và một ý nghĩ ao ước “giá như người ngồi sau xe cậu ấy là mình” lại ngay lập tức xuất hiện trong đầu óc tôi.
Hôm sau đi làm, tôi gọi em lên phòng với lý do cần trao đổi công việc, rồi gần xa dò hỏi. Em vô tư kể đó là người yêu của em, 30 t.uổi và là kỹ sư lập trình phần mềm cho một công ty tin học.
Anh là đồng hương của em và họ dự định sẽ làm đám cưới sau khi tìm được một nơi ở ổn định. Tôi khen em tốt phúc, có được người yêu vừa đẹp trai, vừa tâm lý biết chiều chuộng và chăm sóc bạn gái. Nhận lời khen ấy của tôi, em chỉ cười e thẹn.
Rồi như ma làm, tôi không sao gạt bỏ được hình ảnh chàng trai ấy ra khỏi tâm trí mình. Ở nhà tôi chỉ mong ngóng đến giờ làm để cuối buổi có dịp nhìn thấy “người tình trong mộng” xuất hiện ở cửa cơ quan. Tôi tìm mọi lý do để xuất hiện đúng lúc anh dừng xe trước cửa đợi bạn gái.
Tôi ăn mặc thật sang trọng, thật bắt mắt và lần nào cũng chủ động bắt chuyện với anh. Không khó để tôi có được số điện thoại của anh. Rồi tôi mạnh dạn gọi cho anh và hẹn gặp riêng…
Sau mấy lần gặp nhau ở những địa điểm kín đáo nhưng sang trọng, nên thơ, tôi cố gắng hết sức lồng trong những câu chuyện về sự giầu có, về một cuộc sống dư thừa, viên mãn…
Anh đã là của tôi sau chưa đầy 2 tháng chinh phục. Cô nhân viên trẻ trung, giỏi giang nhưng đầy lòng tự trọng của tôi đã lập tức nói lời chia tay ngay sau khi biết được sự thật và xin nghỉ việc, chuyển luôn chỗ ở.
Nhiều lời bàn tán, dị nghị nọ kia về chuyện tôi cướp người yêu của nhân viên, nhưng tôi bỏ ngoài tai và ngất ngây hạnh phúc cùng người tình trẻ.
Cuộc tình kéo dài gần một năm, tôi cung phụng cho anh đầy đủ từ chuyện gối chăn đến t.iền bạc để tiêu xài xả láng. Vậy mà khi tôi đặt vấn đề nghiêm túc chuyện hôn nhân, anh thẳng thắn từ chối.
Rằng anh chấp nhận bỏ người yêu trẻ đẹp để cặp với “máy bay bà già” như tôi là để được hưởng thụ cuộc sống giầu sang, chứ người như anh chẳng khó khăn gì để kiếm được vợ trẻ, đẹp, chẳng việc gì phải gắn bó với gái già như tôi cả.
Ngay tối hôm ấy anh trả lại chìa khóa nhà, cắt đứt mọi liên lạc với tôi dù tôi dùng mọi cách để níu kéo anh. Đắng cay, n.hục n.hã, tôi biết mình đang gặt chính những gì mà mình đã gieo trước đó.
Theo VNE
Anh hãy quên đi chuyện tình mình
Em cũng đã tha thứ cho anh tất cả, mọi tổn thương tinh thần anh mang đến ngày xưa...
Kí ức ngày nào tưởng chừng đã ngủ yên êm đềm theo năm tháng, bỗng dưng hôm nay trở về, khiến nỗi đau buồn như m.ũi d.ao bén sắc cứa vào vết thương cũ trong em buốt nhói, tái tê. Tại sao anh không để kí ức đó mãi chìm vào quên lãng, chôn sâu vào quá khứ, xóa nhòa cho hết theo dấu vết thời gian,anh nhắc lại để làm gì?
Ngày ấy anh là chàng trai hào hoa phong nhã, thành đạt, nhà giàu bao cô gái ước ao. Còn em một cô gái quê giản dị bình thường như bao cô gái khác. Em sinh ra trong một gia đình bố là cán bộ hưu trí, mẹ làm ruộng. Em đã phải phụ giúp cha mẹ rất nhiều công việc sau buổi học. Tuy cuộc sống khá vất vả, nhưng cha mẹ vẫn nuôi em ăn học đàng hoàng. Em tự hào vì được sinh ra trong gia đình đó. Em hạnh phúc khi có cha mẹ, anh chị em đùm bọc yêu thương.
Rồi một ngày anh đến với em, mọi việc như một giấc chiêm bao, bởi chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ yêu thích một người hào hoa, sang chảnh như anh. Nhưng rồi em đã bị anh chinh phục bằng những lời ngọt ngào, sự quan tâm chân thành, thẳng thắn. Anh cuốn em ra khỏi vỏ bọc yêu thương của gia đình, thay vào đó mọi thứ với em dường như chỉ có anh thôi. Mọi suy nghĩ, cảm xúc của em là anh. Anh là hơi thở, là bầu trời của em khi đó. Trong mắt anh, em cũng đọc được niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ...
Em mong rằng nơi ấy anh hãy an yên, vui vẻ với con đường anh chọn (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi tất cả cũng chỉ là một giấc chiêm bao anh nhỉ. Lòng sông sâu, lòng biển rộng nhưng sao sâu rộng hơn lòng người toan tính phải không anh? Anh đã xa rời em không một lời từ biệt, bỏ lại sau lưng câu ước hẹn sẽ nắm tay em đi suốt cuộc đời. Anh vội vã bước đi bỏ quên lời hứa sẽ mang lại cho em hạnh phúc, mang lại cho em tất cả mọi ước mơ mà em hằng khao khát. Anh nhẹ nhàng quay bước, dễ dàng chỉ như một bàn tay lật ngược vậy thôi. Còn em đ.au đ.ớn, khổ sở, tủi hờn, cay đắng, x.ót x.a biết là nhường nào trong thời gian ấy, anh có bao giờ hiểu nổi được không? Anh đã xóa nhòa tất cả mọi thứ tươi đẹp trong cuộc sống em. Anh đã cướp đi niềm lạc quan trong sáng, niềm tin đầu đời thơ ngây thánh thiện trước cuộc đời này. Em đã dại khờ đặt trọn niềm tin nơi anh như thế đó.
Dù anh đối xử với em không công bằng, anh không dám đối diện cùng em mọi thứ; anh ra đi mà không một chút hối tiếc, băn khoăn, không lo lắng, quan tâm, thương xót... Nhưng sau tất cả những gì anh mang lại, sau cú sốc tình yêu đó em vẫn cố gắng vươn lên để mình không gục ngã, vẫn cố gắng bước đi trên con đường chông gai, gian khổ của mình một cách hiên ngang. Gia đình em không hề thất bại như anh nói. Anh tỉnh lại đi anh. Cuộc sống em cũng không hề thất bại. Có chăng em chỉ thất bại bởi tình yêu đầy gian dối của anh thôi.
Không có anh hoa hồng vẫn nở. Không có anh, em vẫn sống bình an, vui vẻ. Không có anh, em vẫn có bờ vai đủ vững chãi để tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Em vẫn có những người yêu thương che trở, có mái ấm bình yên sau mỗi buổi đi về bên những người thân. Hãy tỉnh lại đi anh khi cuộc sống có rất nhiều thay đổi, mọi thứ vẫn phải tuân theo quĩ đạo thời gian không ngừng nghỉ. Anh hãy tự vấn mình xem cuộc sống anh có thực sự được như anh mong muốn? Tuy anh có tất cả, vợ trẻ, con ngoan, công danh sự nghiệp nhưng em tin trong cõi lòng anh chắc rất cô đơn, bởi vậy nên anh không thôi nhớ về em, nghĩ về em, nói về em theo những gì anh chủ quan tưởng tượng. Mình đã bao giờ gặp lại nhau đâu anh sau bao nhiêu năm tháng cách xa? Anh nhớ mong em làm gì, mơ tưởng em làm chi, khi ván đã đóng thuyền, chim sáo đã sang sông? Hãy quên em đi anh nhé. Em cũng đã tha thứ cho anh tất cả, mọi tổn thương tinh thần anh mang đến ngày xưa...
Em mong rằng nơi ấyanh hãy an yên, vui vẻ với con đường anh chọn. Em trở về là em của hiện tại, của hôm nay. Em sẽ cố quên anh ngày ấy, quên đi một giấc mơ buồn, quên đi kỉ niệm một quãng đời trẻ dại, thơ ngây nông nổi.
Theo VNE
Cách có bao lâu đâu mà tôi thành đứa mồ côi Hằng đêm tôi vẫn nhớ má khóc ướt đầm mặt gối. Cách có bao lâu đâu mà tôi đã thành một đứa mồ côi... Anh hai gọi điện nói: "Bây về rước má lên chơi với mấy đứa nhỏ vài bữa. Coi bộ bà già nhớ tụi nó rồi, cứ nhắc hoài". Tôi nhìn tờ lịch nhẩm tính rồi lắc đầu: "Anh nói...