Tôi yêu em, ả đàn bà hư hỏng (phần 5)
Cô ta đã đối xử với tôi như một kẻ qua đường, tôi đã giận dữ vì điều đó biết bao, đã dặn lòng không được đến gần cô ta nữa, thế mà chỉ vì một cú điện thoại, tôi đã chẳng thể giữ được tư cách của mình mà lao đến như một gã ngốc.
Tôi không còn biết trời trăng gì nữa, lao đến bên và vực cô ta dậy, cô ta thật ngu ngốc, sao lại làm cái chuyện dại dột điên khùng này cơ chứ? Cổ tay cô ta cứ chảy máu không ngừng, tôi túm chặt lấy rồi vơ vội chiếc khăn choàng cổ vứt trên ghế buộc chắt để cầm máu, mồ hôi Đông toát ra từng giọt, mắt nhắm nghiền, người rũ ra không còn chút sức lực, tôi bế thốc cô ta xuống tầng 1 trong sự hoảng hốt, ngạc nhiên của hàng xóm.
Ra đến chỗ lấy xe thì tôi sắp kiệt sức, cũng may có mấy thanh niên trẻ giúp đỡ dìu cô ta nên tôi mới đánh xe ra khỏi bãi gửi quá chật chội và lắt léo này. Một vài người hình như biết cô ta liền hỏi tôi “Ơ chị này bị sao vậy?” tôi trả lời cho qua “Nấu ăn kiểu gì mà cứa nhầm vào tay…” nhưng dường như chả ai tin vào điều hoang đường ấy, mấy bà mấy cô đang ngồi túm tụm ở gần đó còn nhìn tôi như kẻ tội đồ. Tôi thì chả còn hơi sức đâu mà thanh minh, liền đặt cô ta ở ghế bên cạnh rồi lao đến bệnh viện.
Ơn Chúa do cô ta phúc dày hay tại tôi đến kịp lúc mà cô ta đã qua cơn nguy kịch nhờ được truyền máu kịp thời. Giờ tôi mới biết cô ta có nhóm máu AB, thảo nào mà tính cách cổ quái khó hiểu đến thế! Tôi vốn không thích đàn bà khó hiểu, mà nói chung đàn ông chỉ thích đàn bà dễ thương và thương dễ thôi, thế quái nào mà giờ này tôi lại tất tả đi làm thủ tục nhập viện cho cô ta rồi lách cách mua đồ vào chăm sóc người đàn bà máu lạnh này cơ chứ! Cô ta đã đối xử với tôi như một kẻ qua đường, tôi đã giận dữ vì điều đó biết bao, đã dặn lòng không được đến gần cô ta nữa, thế mà chỉ vì một cú điện thoại, tôi đã chẳng thể giữ được tư cách của mình mà lao đến như một gã ngốc.
Cô ta đã đối xử với tôi như một kẻ qua đường, tôi đã giận dữ vì điều đó biết bao, đã dặn lòng không được đến gần cô ta nữa, thế mà chỉ vì một cú điện thoại, tôi đã chẳng thể giữ được tư cách của mình mà lao đến như một gã ngốc. (Ảnh minh họa)
Tôi lại tự dặn lòng mình “Thôi thì coi như mình làm phúc cứu cô ta…” nhưng tận sâu trong những ngõ ngách của tâm hồn, tôi cầu mong được làm thế biết bao, đã bao lần tôi muốn giữa tôi và cô ta trở nên thân thuộc như đã từng như thế, và để xoa dịu sự thất bại của riêng mình, tôi đành đem mớ lý thuyết giả trá để xu nịnh ve vuốt lòng tự ái của bản thân, thay vì thừa nhận rằng cô ta luôn ở trong trái tim tôi, và điều đó vẫn đang làm tôi nhức nhối từng ngày.
Cô ta đã tỉnh nhưng vẫn còn rất mệt mỏi, tôi cũng không tiện hỏi han những vấn đề riêng tư của cô ta, nỗi buồn và sự tuyệt vọng của cô ta. Vì chỉ có sự thất vọng nào đó ở cô ta rơi đến đáy vực thì cô ta mới cả gan làm đau chính mình như thế! Ai chẳng có nỗi đau của riêng mình, và lại tôi lại trở về thế giới của riêng tôi, nơi tôi và cô ta luôn coi nhau như người xa lạ.
Tôi hỏi han xem cô đã thế nào và có người thân nào ở đây không? Có cần tôi gọi đến không thì cô ta lắc đầu. Vì thế tôi đành nhờ một cô y tá thuê một người chuyên chăm sóc bệnh nhân ở viện coi sóc cô ta rồi ra về. Trong lòng tôi khi ấy vẫn ngổn ngang hỗn loạn nhiều nhưng vì còn vài công chuyện nên tôi tạm gác một bên để làm việc của mình.
Về nhà, vợ tôi sắp sẵn quần áo cho vào vali để tôi đi công tác Đà Nẵng vài ngày, Huyền gấp cẩn thận từng nếp áo của tôi cho thật vuông vức rồi dặn dò đủ thứ, như bao lần tôi đi công tác xa. “Thôi nào, anh có phải đi lần đầu đâu mà…” Vợ tôi lại nhẹ nhàng “Thì em cứ dặn thế cho yên tâm!”.
Cô ấy lúc nào cũng thế, quan tâm đến chồng con hết lòng hết dạ, cõ lẽ vì thế mà tôi lấy cô ấy làm vợ. Nhớ lại khi chúng tôi làm lễ lại thánh đường, tôi đã thề trước cha xứ sẽ yêu thương cô ấy suốt đời, chỉ có cái chết sẽ chia lìa chúng tôi. Nhìn lại cuộc hôn nhân 15 năm của mình, tôi vẫn chưa bao giờ hối hận về lời thề nguyền của mình với vợ. Kể cả trái tim tôi có thuộc về ai thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ Huyền, người đã chung lưng đấu cật với tôi từ thuở hàn vi, bao nhiêu yêu thương cô ấy dành trọn cho chồng con, bao nhiêu khó khăn vất vả khi chăm sóc bọn trẻ, làm sao tôi có thể phụ công người phụ nữ ấy?
Đàn ông có thể yêu nhiều người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đi đến cuối cuộc đời với anh ta thì đó là người mà anh ta cho là quan trọng nhất.
Tôi đang ngồi trên taxi để ra sân bay thì cô ta gọi tới.
Video đang HOT
“_Cô thế nào rồi?”
“_Em ổn, cảm ơn anh vì mọi chuyện…”
“_Không có gì…”
Đàn ông có thể yêu nhiều người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đi đến cuối cuộc đời với anh ta thì đó là người mà anh ta cho là quan trọng nhất. (Ảnh minh họa)
Im lặng…
“_Anh đang ở đâu vậy?”
“_Tôi đang chuẩn bị ra sân bay…”
Im lặng…
“_Có chuyện gì không ổn à?” tôi hỏi.
Im lặng…
“_ Em xuất viện về nhà rồi…”
“_Cô đã ổn chưa mà đã về? Ai chăm cô khi cô ở nhà…”
Im lặng…
“_Anh có thể…đến nhà em được không?”
Lúc này thì tôi im lặng…
“Tôi đang đi công chuyện, khi nào về tôi sẽ ghé qua thăm cô…”
Im lặng đến ngột ngạt…
“_Vâng, em xin lỗi vì đã làm phiền anh…”
Im lặng và tắt máy.
Tim tôi lại đau nhói, chẳng hiểu vì lẽ gì. Vì nhớ? Vì ám ảnh? Tôi không rõ tâm trí mình nữa, nhưng tôi cần tránh xa người đàn bà này, đôi mắt của cô ta, thân thể của cô ta, tính cách của cô ta, tất cả đều toát lên một mùi mê hoặc đến đáng sợ! Tôi đã rơi vào một mối quan hệ không thể làm chủ và tôi cần phải thoát ra ngay lập tức. Chưa bao giờ tôi bị lệ thuộc vào bất cứ một mối quan hệ trai gái nào cả, đàn bà đến với tôi là do tôi muốn…
Vậy mà giờ đây ma đưa lối quỷ dẫn đường, tôi lại đứng trước cửa căn hộ có màu rêu vàng cũ kĩ gõ cửa và chờ đợi cô ta mở cửa.
Và khi cánh cửa hé mở, tôi đã đánh rơi hết tư cách và lý trí của mình ở ngoài cửa, lao vào ôm siết lấy cô ta, đặt lên môi cô ta một cái hôn sâu đến đáy tâm hồn tôi, mùi hương này, thân thể này, ánh mắt này, sự thân thuộc này khiến tôi bủn rủn, tôi không thể cưỡng lại sự mê muội của mình trước cô ta nữa, ả đàn bà khiến tôi điên dại…
Theo Khampha
Tôi không muốn cưới dù đã sống thử
Tôi không muốn cưới vì cô ấy quá tàn nhẫn, cô ấy đã giấu tôi đi phá thai. Giờ tôi sợ cô ấy chẳng thể sinh con được nữa.
Tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào bởi lẽ mọi chuyện đều không như mong đợi của tôi.
Tôi không muốn ép mình làm cái điều tàn nhẫn ấy nhưng sợ rằng tương lai của chúng tôi sẽ đi về đâu nếu như cô ấy không thể có con? Trách nhiệm làm một người con của gia đình tôi sẽ không hoàn thành. Hơn nữa, lòng tôi cũng khao khát được làm cha như bao người đàn ông khác.
Tôi và cô ấy sống thử cùng nhau được hơn 3 năm rồi. Tôi hơn cô ấy đến 7 tuổi. Khi chúng tôi quyết định sống thử với nhau là lúc cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học ra trường. Tôi đã cầu hôn và mong muốn được tổ chức đám cưới luôn thời điểm đó. Nhưng cô ấy không chấp nhận vì còn muốn trải nghiệm cuộc sống mới khi đi làm, vì cô ấy còn trẻ. Tôi đành chiều theo ý bạn gái bởi vì tôi rất yêu cô ấy.
Chính cô ấy là người quyết định sẽ sống với tôi trước dù chưa kết hôn. Tôi mừng vì bạn gái xác định như vậy có nghĩa là cô ấy cũng muốn cưới tôi, chỉ là chưa đến thời điểm hợp lí mà thôi. Chúng tôi dọn về sống với nhau từ đó.
Tôi đã từng rất muốn cưới nhưng cô ấy không chấp nhận và giấu giếm tôi chuyện có con (Ảnh minh họa)
Sau khoảng hơn 1 năm sống cùng nhau, cô ấy cũng đã đi làm, tôi thực sự muốn cưới nhưng cô ấy vẫn cứ lần lữa mãi. Tôi giận cô ấy vô cùng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cô ấy đòi 27 tuổi mới cưới. Dù rất nôn nóng nhưng tôi xác định mình hơn bạn gái nhiều tuổi, cũng không thể ép cô ấy được. Cô ấy cũng còn những trải nghiệm của riêng mình.
Thế rồi chúng tôi lại tiếp tục sống bên nhau. Có một điều khiến tôi hơi ngạc nhiên là mãi cô ấy không có bầu dù tôi không sử dụng biện pháp bảo vệ nào cả. Tôi hỏi thì cô ấy nói là do cô ấy uống thuốc. Cho tới cách đây khoảng nửa năm, chính cô ấy cũng muốn có con rồi đợi cưới thì mọi chuyện mới bắt đầu vỡ lẽ ra.
Chúng tôi càng chờ đợi thì càng không thấy có. Tôi hỏi thì cô ấy cứ tảng lờ đi. Tôi thấy cô ấy cũng khao khát chuyện có con lắm mà chưa được. Tôi giục cô ấy cùng tôi đi khám thì cô ấy không chịu. Cuối cùng, cô ấy thú nhận với tôi những sự thật vô cùng đau đớn.
Tôi sợ cô ấy không còn khả năng sinh con nữa, mà tôi lại là con trai duy nhất trong nhà, tôi muốn được làm bố. Tôi phải làm sao, phải đối xử với cô ấy ra sao đây? Lẽ nào chia tay? (Ảnh minh họa)
Cô ấy nói rằng vì trước đây tôi thúc cô ấy chuyện cưới xin quá trong khi cô ấy lại chưa muốn nên cô ấy đã lẳng lặng đi phá thai một mình. Đáng sợ hơn nữa là cô ấy làm chuyện đó tới 2 lần. Cô ấy sợ rằng nếu tôi biết cô ấy mang bầu chắc chắn cô ấy sẽ không chịu bỏ đứa bé đi mà ép phải cưới. Vì vậy mà cô ấy tàn nhẫn đi làm việc đó một mình.
Đến bây giờ, chính cô ấy cũng hoang mang về khả năng sinh con của mình. Cô ấy ngày nào cũng khóc, cũng lo sợ khi thấy từ lần phá bỏ thai đó, cô ấy hoàn toàn không dùng biện pháp bảo vệ nào mà vẫn không thể có con. Cô ấy hốt hoảng, đêm nào cũng kêu than và giục tôi cưới.
Tôi yêu cô ấy nhưng khi nghe cô ấy nói những lời đó tôi chỉ còn lại cảm giác ghê sợ. Tôi không nghĩ cô ấy lại có cái gan tày đình đến như vậy, không chỉ một lần mà còn tới 2 lần liền. Giờ đây khi cô ấy muốn cưới thì tôi lại dửng dưng, tôi thấy chán nản và muốn buông xuôi mọi chuyện.
Cô ấy không biết trân trọng hạnh phúc mà mình có, tôi yêu và mong muốn cưới đến như vậy nhưng chỉ vì chút ích kỉ của bản thân mà cô ấy phá bỏ cái thai không thương tiếc. Giờ cô ấy muốn cưới nhưng tôi có nhiều lí do để không muốn. Tôi sợ cô ấy không còn khả năng sinh con nữa, mà tôi lại là con trai duy nhất trong nhà, tôi muốn được làm bố. Tôi phải làm sao, phải đối xử với cô ấy ra sao đây? Lẽ nào chia tay?
Theo Khampha
Những nguyên tắc tối kỵ khi hẹn hò trực tuyến Nếu đối phương hỏi bạn về những vấn đề riêng tư hay liên quan đến tiền bạc thì bạn nên thận trọng khi đưa ra câu trả lời. Times Of India đã liệt kê những nguyên tắc tối kỵ mà chúng ta nên tránh khi hẹn hò trực tuyến. 1. Từ bỏ quá sớm Nếu bạn gửi tin nhắn nhưng không thấy đối...