Tôi yêu cô ấy nhưng con gái sếp cho tôi tiền và quyền!
Và những tiếc nuối, trống vắng, hụt hẫng trong lòng lúc này phải chăng là cái giá tôi phải trả cho lựa chọn của mình?
ảnh minh họa
Tôi và cô ấy yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Hồi ấy, tôi phải tốn khá nhiều thời gian mới chinh phục được một cô gái dễ thương, thông minh, có nhiều “cây si” như cô ấy. Tôi cũng có ngoại hình sáng láng, học hành giỏi giang, được các thầy cô quý mến, khen ngợi, vì thế chúng tôi trở thành một cặp đôi đẹp được biết bao bạn học ngưỡng mộ.
Tôi và cô ấy đều xuất thân từ tỉnh lẻ, gia cảnh bần nông chẳng lấy gì làm khá giả. Khi chưa va vấp với cuộc sống nhiều, chưa hiểu hết nỗi nhọc nhằn của công cuộc mưu sinh, chúng tôi cứ nghĩ đơn giản rằng chỉ cần mình cố gắng hết sức thì không gì là không thể làm được.
Nhưng rồi hiện thực cuộc sống đã đánh gãy tan những mộng tưởng của tôi. Sau 1 năm long đong lận đận xin việc, đi làm, tôi nhận ra, muốn bám trụ ở thành phố phồn hoa này với 2 bàn tay trắng, không quan hệ, không tiền bạc thật khó khăn vô cùng, ấy là còn chưa cần nói tới vươn cao vươn xa hơn.
Nhưng trong hoàn cảnh lúc ấy, tôi chỉ còn biết gắng gượng từng ngày, bởi tôi biết làm gì có bà tiên hay ông bụt nào ban cho điều ước giữa cái cuộc sống khắc nghiệt này. Thế mà rồi đã có một cơ hội đổi đời đến với tôi thật. Sếp tôi có một cô con gái đã khá cứng tuổi nhưng không biết vì sao chưa lấy chồng, nhan sắc hơi kém nhưng có vẻ cũng là người hiền lành.
Khi sếp đích thân gọi một nhân viên quèn như tôi lên nói chuyện, úp mở về cô con gái của mình thì tôi mới hiểu, mình đã lọt vào mắt xanh của một ông bố đang sốt sắng chuyện trăm năm của con gái.
Video đang HOT
Sau cuộc gặp gỡ với sếp, nhiều đêm liền tôi mất ngủ. Nếu thuận theo ý tứ của sếp, sự nghiệp của tôi sẽ thăng hoa nhờ sự giúp đỡ của bên nhà vợ. Nhưng tôi phải hi sinh tình yêu. Còn nếu chọn người yêu tôi hiện tại, thì khả năng rất lớn là tôi phải chấp nhận một cuộc sống cả đời chen chúc trong căn phòng thuê trọ chật hẹp, hàng tháng căn ke đong đếm mới đủ chi tiêu cho những nhu cầu tối thiểu của một gia đình.
Tôi phải nói lời chia tay người yêu và chính thức bước vào mối quan hệ với con gái sếp.
Tất nhiên ai chả muốn tình yêu và sự nghiệp song hành, nhưng ở đời lấy đâu ra chuyện hoàn hảo như thế. Tôi yêu người yêu tôi, nhưng cô ấy lại không thể cho tôi tiền và quyền! Là một người đàn ông mang trong mình chí lập thân lập nghiệp, lại muốn báo hiếu bố mẹ, giúp đỡ anh em, tôi làm sao có thể cam tâm chấp nhận sống an phận, lay lắt mưu sinh nơi đô thị phồn hoa được!
Không có tình yêu tôi chẳng chết được, nhưng nếu chẳng làm được gì nên hồn cho bản thân và bố mẹ nở mày nở mặt thì tôi nhục nhã cả đời. Vì thế, sau những giằng xé, đấu tranh nội tâm gay gắt, cuối cùng tôi đã quyết định chọn sự nghiệp. Đồng nghĩa với việc tôi phải nói lời chia tay người yêu và chính thức bước vào mối quan hệ với con gái sếp, mục đích lấy đó làm tiền đề tiến thân!
Sau khi tìm hiểu sâu hơn tôi mới biết, con gái sếp từng yêu sâu sắc 1 người nhưng anh ta lại chỉ lợi dụng cô, lúc cao chạy xa bay còn để lại trong bụng cô 1 giọt máu. Bỏ đi đứa con của gã đàn ông sở khanh ấy, cô ấy gần như thu mình lại.
Cho đến khi bố cô ấy gặp và quý mến tôi mới nảy ra ý làm mối cho con gái, còn cô ấy, có lẽ cũng muốn có 1 tấm chồng nên đã gật đầu đồng ý. Biết sự thật, tôi buồn lắm, nhưng tôi nào có tư cách để trách móc cô ấy, vì tôi đến với cô ấy cũng đâu phải vì tình yêu.
Giờ đây, chúng tôi đang chuẩn bị các thủ tục cho hôn lễ mà tôi chẳng hào hứng, vui vẻ chút nào. Ngày trước, khi còn bên người yêu cũ, mỗi khi tưởng tượng đến lúc như này, tôi luôn thấy rạo rực, phấn chấn vô cùng. Mối quan hệ nhạt nhẽo với vợ sắp cưới càng khiến tôi nhớ người yêu cũ da diết, thèm muốn những lúc vui vẻ bên cô ấy như ngày xưa. Nhưng nếu vẫn muốn tận hưởng những điều đó thì cái chân phó phòng bây giờ tôi làm gì có cửa nắm giữ?
Có lẽ nếu cho chọn lại thì tôi vẫn chọn con đường mình đang đi mà thôi. Và những tiếc nuối, trống vắng, hụt hẫng trong lòng lúc này phải chăng là cái giá tôi phải trả cho lựa chọn của mình?
Theo blogtamsu
20 năm vẫn chưa thể quên anh
Nếu một ngày chết đi, tôi cũng mong một lần nắm lấy bàn tay anh và nói lên tình cảm của mình.
Tôi và anh học cùng nhau từ thời phổ thông nhưng anh lớn hơn tôi 2 tuổi. Lúc ấy là những năm 1995, cuộc sống ở quê còn khó khăn, chúng tôi ngày hai buổi đến trường, học xong rồi về chứ không có điện thoại để liên lạc như bây giờ. Không hiểu sao lúc ấy, hình ảnh anh bạn thân cùng lớp đã in đậm trong suy nghĩ của tôi. Tôi luôn quan tâm anh nhưng không bao giờ dám nói lời nào, thời ấy con gái không dạn dĩ như giờ, nhát lắm! Vậy là tôi âm thầm đi bên lề cuộc sống của anh từ lúc ấy.
Ảnh minh họa
Thời học sinh phổ thông của chúng tôi, tình cảm bạn bè trong sáng như tờ giấy trắng. Tôi ngây thơ, hồn nhiên và lặng lẽ bên anh như một người bạn thân. Những năm tháng học trò thật nhiều kỷ niệm không kể hết được. Rồi tai họa đến với anh khi ba anh bị tai nạn và qua đời, lúc nhận được tin ấy tôi cảm thấy như mình vừa bị mất mát một điều gì đó to lớn và cảm thấy thương anh nhiều hơn.
Thời gian thấm thoát trôi qua đến năm thi cuối cấp, tôi hoang mang và cảm thấy nuối tiếc rất nhiều nhưng làm sao cãi lại được quy luật của thời gian. Tôi dồn hết tâm trí cho việc học, mong mình tìm được một tương lai sáng sủa. Những ngày cuối cùng gặp nhau ở trường lòng bồi hồi chờ đợi một ánh mắt hay một lời hẹn cho ngày gặp lại, nhưng anh không nói và tôi cũng im lặng ra đi. Tôi biết anh không dành tình cảm cho mình. Chia tay nhau nhưng trong lòng đầy nặng trĩu, tôi biết mình sẽ khó lắm nếu thật sự muốn quên hẳn bóng hình anh.
Vậy là xa nhau từ đó, tôi vào Sài Gòn học tiếp, còn anh cũng đi tìm tương lại cho riêng mình. Lúc ấy hai chúng tôi không có điện thoại để liên lạc như bây giờ, mọi thông tin liên lạc dường như chấm hết. Qua bạn bè, tôi biết anh đã có người yêu, một cô bạn học trường Y. Tôi buồn nhiều lắm nhưng trong lòng thầm cầu mong cho nười mình thương được hạnh phúc thật nhiều.
Rồi tôi cũng có người yêu, một người lớn hơn tôi nhiều tuổi. Ừ thì yêu đấy, yêu để quên anh bạn mà mình chưa quên được. Cuộc đời không như ta mơ ước, tôi lại chia tay người yêu của mình nhưng không có nước mắt rơi, chỉ có một khoảng trống vô hình. Có lẽ tình cảm sâu sắc tôi đã dành cho anh bạn kia, một tình cảm đơn phương câm nín. Dù chia tay mối tình đầu nhưng tôi không cảm thấy đau khổ và hụt hẫng như bao cuộc tình khác, có lẽ mình đã chai lì với cảm giác này rồi chăng, lòng tự nhủ như vậy!
Tôi lại lao vào việc học, không còn liên lạc với bạn bè từ đó. Những ngày họp lớp tôi đều từ chối không tham gia, không còn gặp lại một người bạn cũ nào nữa. Tôi muốn trốn chạy, muốn xóa bỏ tất cả ký ức. Rồi tôi cũng ra trường, đi làm và tìm cho mình những người bạn mới. Tôi đang cố quên đi một tình cảm không dành cho mình. Lòng tự trọng không cho phép tôi gục ngã. Đã bao lần đi ngang qua ngôi trường PTTH, kỷ niệm xưa chợt ùa về, đâu đó câu hát trong bài "Trường cũ tình xưa" làm tôi nhớ mãi".
Mấy năm sau tôi lập gia đình vì muốn chấm dứt những tháng ngày long đong không điểm tựa, muốn ổn định và quên đi quá khứ. Tôi biết tình cảm kia anh không dành cho mình, vậy thì mình còn chờ đợi điều gì nữa? Tôi cứ nghĩ, có gia đình rồi chắc mình sẽ quên được anh, vậy mà... Ngày cưới tôi, anh có mặt nhưng đi một mình mà không có người yêu đi cùng. Tôi cũng không biết mặt người yêu anh, người đã chiếm trọn trái tim anh và nó không có chỗ dành cho tôi.
Rồi tôi bặt tin anh từ đó, vun đắp cho gia đình nhỏ của mình và dần dần quên đi quá khứ. Ngày anh cưới vợ, tôi đang mang thai, ốm nghén rất nặng nên không đi được, vậy là tôi lại không có cơ hội để nhìn thấy tình yêu của anh dù chỉ một lần. Lòng tự nhủ hãy quên anh đi và cầu mong cho chúng tôi đều hạnh phúc trong cuộc sống của riêng mình.
Giờ con tôi đã lớn, thời gian đã làm tôi nguôi ngoai quá khứ. Có lẽ tôi đã không muốn nhớ và không dám nhớ. Rồi cách đây khoảng 3 năm, anh tìm được số điện thoại của tôi qua chị tôi. Chiều hôm ấy, tôi đang làm việc, số lạ tôi không muốn nghe nhưng không hiểu sao lại nghe máy. Khi biết đó là anh, tôi đã vỡ òa, cảm giác lâng lâng. Anh nói chuyện rất lâu, cảm giác lâu ngày gặp lại không sao tả được. Mối tình đơn phương bao nhiêu năm của tôi đây sao? Tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại anh dù chỉ một lần. Tại sao anh tìm số điện thoại của tôi và liên lạc làm gì, tôi đã cố quên anh rồi mà. Vậy là từ đó, tôi đã có tin tức của anh, giờ anh đã là ông bố hai con rồi.
Năm đó họp lớp, lần đầu tiên tôi tham gia, gặp lại bạn bè sau hơn 10 năm xa cách, một phần cũng vì anh. Rồi công việc gặp sự cố, tôi hụt hẫng như rơi xuống vực sâu, cảm giác đau đớn chưa từng có. Tôi chuyển nơi công tác, anh mất số điện thoại của tôi nên tới tìm tôi và xin số điện thoại nhưng bạn tôi đã không cho. Sau này tôi liên lạc anh mới nói cho tôi biết. Lần đầu tiên trong đời tôi đi nhậu với bạn đến say, khóc và gọi cho anh. Tôi không nói được gì, chỉ khóc. Hôm ấy anh đang đi công tác ở Đà Lạt, chiều nhắn tin hỏi tôi có chuyện gì hãy nói để anh biết mà an ủi. Tôi không tâm sự được với chồng do chồng không hiểu công việc của tôi. Tôi xem anh là người tri kỷ và biết anh sẽ hiểu được mình. Hai giờ đêm hôm đó anh gọi cho tôi, có lẽ do say nên anh không ngủ được. Rồi anh chuyển công tác, xa nhà cuối tuần mới về. Tối tôi trực, 12h khuya anh lấy số điện thoại lạ gọi cho tôi, lại một lần nữa anh làm tôi ngỡ ngàng và hạnh phúc. Đêm ấy chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, đến khi trời gần sáng.
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng điện thoại cho nhau khi rảnh, nói chuyện hỏi thăm về gia đình con cái, tuyệt nhiên không có chuyện hẹn hò hay gặp nhau, anh cũng không hề biết cô bạn này đã có tình cảm đơn phương với mình nhiều năm qua. Mỗi lần muốn gọi cho anh tôi đều suy nghĩ rất nhiều, mình có làm phiền anh không, có nên không? Tôi không muốn làm anh khó xử.
Cách đây một tuần tôi gọi cho anh hỏi thăm công việc, nói chuyện một lúc tôi mới biết anh từng xóa số của tôi, xóa Zalo, Tango của tôi trong danh sách bạn bè. Tôi gặng hỏi lý do vì sao thì anh không nói. Tôi hụt hẫng và giận anh ghê gớm. Đã đôi lúc tôi tự hỏi mình có nên một lần nói thật lòng mình, dù sao nói ra mình cũng thấy nhẹ lòng hơn. Rồi tôi lại không đủ cam đảm và nghĩ giờ dù có nói ra cũng chẳng để làm gì, chỉ làm tôi và anh khó xử hơn mà thôi. Hôm ấy nghe điện xong, giận quá tôi đã nhắn tin cho anh: "Bạn đã làm cho mình hụt hẫng, có lẽ mình nên xóa bỏ tất cả, kể cả số điện thoại này. Nói thế nhưng tôi làm sao xóa mờ đựơc những ký ức. Gần 20 năm vẫn không thể nào quên, bạn làm sao hiểu đựơc. Cảm ơn bạn vì tất cả". Nhắn xong tự nhiên tôi thấy hối hận sao ấy.
Điên rồ và nổi loạn, đã có lúc tưởng tượng mơ hồ nếu một ngày mình có chết đi cũng mong một lần nắm lấy bàn tay anh và nói:tình cảm dành cho anh luôn ở sâu trong một ngăn trái tim mình, không có gì thay thế. Tôi đã cố lấp đầy những khoảng trống bằng công việc, con cái nhưng không thể che khuất hoàn toàn, vẫn còn những khe hở vô hình và tôi lại có lúc nghĩ về anh. Tôi thấm thía câu mà người ta từng nói "Định mệnh đã cho ta gặp nhau nhưng chắc gì số phận đã cho ta buớc tiếp". Tôi và anh, định mệnh đã an bài. Mong nhận được sự đồng cảm từ các bạn.
Theo Ngoisao
Tình đầu đi qua và những điều ở lại Chia tay tình đầu ai cũng đau khổ và tiếc nuối, nhưng chính nó đã trao cho bạn nhiều bài học quý giá làm hành trang sống sau này. Trong cuộc đời mỗi người, hầu như ai cũng có một nỗi tiếc nuối không thể lấy lại, một giấc mơ chưa thể với tới và một tình yêu chẳng bao giờ có thể...