Tôi xin anh… “lên giường” với mình
Anh tròn xoe mắt kinh ngạc khi lần đầu tiên nghe tôi thốt ra những lời đó trên khuôn mặt đang ướt đẫm lệ.
Cách đây 4 ngày tôi bước qua sinh nhật tuổi 24. Còn với tình yêu của chúng tôi, nó đã tròn 4 năm rồi.
Bốn năm đó tôi cùng sống với anh. Chung chăn, chung gối nhưng chưa một lần chung đụng thân xác.
Người ngoài nhìn vào bảo anh là kẻ yếu sinh lý, kẻ khác cười vào mặt anh mà rằng &’Không chén trước thì sau này có kẻ khác cướp, có hối hận cũng muộn mất rồi’.
Nhưng tôi hiểu, anh muốn gìn giữ cho tôi. Anh muốn gìn giữ tôi trinh nguyên cho đến đêm tân hôn.
Anh bảo: &’Đến lúc nào đó em tìm được một người đàn ông tốt hơn, em đừng băn khoăn lo nghĩ, hãy đến với người ấy.
Anh yêu em nên sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em tổn thương. Anh sẽ gìn giữ cho em, cho người chồng tương lai của em’.
Rồi anh nháy mắt tinh ranh: &’Người đó có thể là anh mà’. Nghe những lời đó, tôi hạnh phúc ôm anh vào lòng.
Tôi và anh hai số phận bất hạnh tình cờ gặp nhau trong một chuyến thiện nguyện, quen nhau rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Chúng tôi sinh ra đều là những đứa trẻ sống trong nhà tình thương.
Cùng học tại một trường đại học, cùng yêu thích hoạt động thiện nguyện, anh Bắc tôi Trung, hai kẻ xa lạ quyết định nương tựa vào nhau.
Video đang HOT
Yêu anh từ năm thứ hai đại học, hai tâm hồn vừa mới trưởng thành quyết định dọn về sống chung với nhau trong một căn phòng trọ nhỏ.
Một phần để tiết kiệm chi phí sinh hoạt nơi thành thị đắt đỏ, phần nữa chúng tôi muốn bù đắp những thiếu thốn tình cảm trong trái tim của nhau.
Tình yêu của chúng tôi được các mẹ (những người dạy dỗ từ nhỏ) chúc phúc. Trước khi cả hai dọn về, các mẹ khuyên bảo:
&’Các mẹ không cấm đoán các con sống thử, cả hai đã trưởng thành, có cách nhìn nhận và suy nghĩ riêng.
Nó là phép thử cho cả hai hiểu về tình yêu của đối phương nhưng nên nhớ, luôn nghĩ cho người mình yêu thương. Tình yêu không đồng nghĩa với tính dục, các con nhé!’.
Anh đón tôi về phòng, quan tâm, yêu thương tôi như một người vợ. Căn phòng trọ nhỏ chưa bao giờ vắng tiếng cười đùa. Chúng tôi cùng nhau mơ về ngày cưới…
Anh muốn tổ chức cho tôi một đám cưới thật to, anh muốn tôi phải thật lộng lẫy trong sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời.
Nhưng tôi biết, chúng tôi ra đời với hai bàn tay trắng, không muốn các mẹ phải lo lắng nữa nên cả hai quyết định tự kiếm tiền để kết hôn.
Kể từ cái ngày anh đón tôi về, đến nay đã 4 năm dài. Hai cô cậu sinh viên ngày nào đã ra trường, có việc làm ổn định.
Và chúng tôi đã dự tính sẽ hợp thức hóa tình yêu với nhau bằng đám cưới trong 2 tháng nữa.
Muốn mình phải thật hoàn hảo trong mắt chồng tương lai, cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi rủ anh cùng đi khám sức khỏe tổng thể.
Anh xua tay cười hiền: &’Bao nhiêu năm bên nhau rồi mà em, có bệnh tật gì đâu chứ’. Nhưng tôi nhất quyết kéo anh đi.
Một tuần sau, cầm kết quả xét nghiệm trên tay, nước mắt tôi nhòe lệ. Số phận bất hạnh không chịu buông tha cho tôi, khối u ác tính nằm trong người mà tôi không hề hay biết.
Tôi thương mình một, lại thương anh gấp vạn lần. Nếu một ngày không còn có tôi bên cạnh cuộc đời, anh sẽ đau buồn lắm.
Đêm nay, tôi mặc chiếc váy trắng tinh khôi, chiếc váy mà anh mừng sinh nhật tôi 24 tuổi. Có nến, có hoa, có bánh và tôi đợi anh…
Anh về, tôi ôm chầm lấy anh. Rồi tôi bắt đầu cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh, từng cúc một. Anh nhìn tôi, bối rối.
Tôi không còn nhìn rõ gương mặt anh nữa vì mắt tôi đã nhòa lệ, đôi tay tôi vẫn đang đặt trên ngực anh.
&’Xin anh, em sẽ trao cho anh tất cả cuộc đời em. Thể xác, tâm hồn em đều thuộc trọn về anh. Chỉ đêm nay thôi, rồi em sẽ ra đi’.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Anh nhẹ nhàng: &’Anh hiểu em, bé ạ. Dù bệnh tật có đau đớn thế nào, anh vẫn luôn bên cạnh em.
Anh không từ bỏ thì bản thân em cũng không được phép, em mãi mãi là vợ của anh mà’.
Tôi òa khóc nức nở. Thế rồi tôi bình yên nằm ngủ trong vòng tay ấm áp của anh…
Theo VNE
Ở cữ nhà chồng, từ sau xin chừa!
3 tháng ở cữ nhà chồng tôi có cảm giác như thời gian kéo dài cả 3 năm, thực sự kinh khủng.
Dù Chít giờ đã gần một tuổi, tôi cũng không còn ở cùng bố mẹ chồng nữa nhưng thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về những ngày ở cữ, tôi khóc, tôi sợ hãi và choàng tỉnh khi nước mắt vẫn đọng trên má... Tôi thực sự rất sợ những ngày đó.
Tôi lấy chồng hơn 5 tuổi, anh lại là sếp của tôi nên ai cũng bảo tôi may mắn. Nói thật mọi người nhìn bên ngoài thế chứ chính gia đình tôi không muốn cho tôi lấy anh bởi gia đình tôi là công nhân viên chức, bố mẹ đều làm giáo viên còn bố mẹ anh chỉ là nông dân. Không chỉ có thể, nhà tôi ở thành phố còn quê anh ở tận vùng núi xa lắc lơ. Đó chính là 2 lý do chính bố mẹ quyết tâm ngăn cảm tình yêu của chúng tôi.
Ban đầu anh tán tỉnh tôi, tôi cũng không ưng lắm bởi khi đó tôi đã có người yêu rồi. Thế nhưng người yêu tôi lại đang đi du học, còn anh thì ngày ngày gặp gỡ. Anh hiền lành, chất phác nên đã chinh phục được tôi và 2 năm sau ngày yêu, tôi chính thức làm vợ anh. Trong 2 năm đó, tôi cũng chỉ được về quê anh, gặp bố mẹ anh một lần bởi quê anh tận vùng núi xa xôi, mà hai chúng tôi đều bận công việc. Vì vậy tôi không thể hiểu hết được họ. Nhưng tôi nghĩ, tôi lấy chồng chứ có phải lấy bố mẹ chồng đâu, và trước sau gì chúng tôi cũng mua nhà Hà Nội, đâu có ở cùng bố mẹ chồng mà lo.
Thế rồi sau đám cưới được vài tháng, tôi &'dính' bầu. Chúng tôi còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, chưa kịp tiêm phòng trước khi mang thai. Nhưng còn cái là của trời cho nên tôi quyết định giữ con. Những ngày mang bầu, bố mẹ chồng tôi quan tâm lắm. Hầu như có cái gì ngon cũng gửi xe ô tô xuống Hà Nội cho chúng tôi. Thấy các cụ nghĩ cho con cái thế, tôi cũng yên lòng. Rồi đến những ngày sắp sinh, khi thông báo tôi sẽ sinh ở Hà Nội, bố mẹ chồng nằng nặc không cho và còn bắt xe xuống Hà Nội để khuyên giải tôi. Mẹ chồng tôi nói chồng tôi là con trưởng trong gia đình nên tôi phải sinh cháu đích tôi tại nhà chồng. Mà nếu tôi sinh ở Hà Nội thì bà cũng không xuống chăm được vì bà còn bận việc nhà. Mẹ tôi khi đó vẫn còn đi làm nên tôi cũng không nhờ được bà.
Những ngày ở cữ nhà chồng tôi thấy thật kinh khủng. (ảnh minh họa)
Nghe xong lời các cụ khuyên bảo, tôi đành sách đồ về vùng núi để sinh con. Về đây rồi tôi mới biết dù nhà chồng ở thị trấn nhưng vùng quê này còn khá cổ hủ. Tôi chỉ mong với tấm chân tình của bố mẹ, mẹ con tôi sẽ có những ngày bình yên. Thế nhưng tôi đã sai lầm. Đến bây giờ tôi vẫn hối hận vì sao lại quyết định về quê chồng ở cữ, vì sao không bảo vệ ý kiến của mình ở lại Hà Nội, vì sao không xin về nhà mẹ đẻ...?
Ngày đi đẻ ở nhà chồng, tôi thực sự bị sốc khi chỉ có một mình mẹ chồng đưa tôi đi. Tôi đau đẻ 3 ngày ở bệnh viện huyện nhưng người thân trong gia đình chồng cũng chẳng đến chăm sóc. Chồng tôi khi đó lại đang đi công tác tận Sài Gòn không thể về ngay được. Những ngày tôi nằm viện chờ sinh, chỉ có mẹ chồng nhưng bà cũng không ở bên tôi thường xuyên mà chỉ đến bữa ăn hay buổi tối bà mới có mặt. Hỏi ra tôi mới được biết, việc sinh nở ở đây là chuyện bình thường. Người dân tộc còn tự sinh ở nhà chứ đâu cần đến bệnh viện như tôi. Ồ hóa ra là vậy, chẳng trách không ai quan tâm đến sự sống còn của tôi.
Khi tôi đau đẻ quá mà con vẫn không chịu chào đời, tôi đưa tiền cho mẹ chồng bảo đưa phong bì cho bác sĩ để được quan tâm hơn thì bà nói: "Không cần phải thế, nhà mình đâu thừa tiền." Rồi bà cầm phong bì bỏ vào túi bà. Dù đang đau đẻ nhưng tôi thực sự bực mình lắm.
Rồi cuối cùng con gái tôi cũng chào đời an toàn. Mẹ chồng chỉ cho tôi ở viện một ngày vì nói ở đây tốn kém trong khi bà đâu có bỏ tiền ra. Những ngày ở cữ mới thật kinh khủng. Mẹ chồng bắt tôi kiêng đủ mọi thứ từ nước, gió, ăn uống nhưng giữa tháng 6 nóng nực, phòng không có điều hòa hỏi mẹ con tôi chịu sao nổi. Bà chỉ cho tôi ăn canh rau và thịt kho. Nhiều khi tôi thèm ăn chút hoa quả, đưa tiền nhờ mẹ chồng mua mà tôi còn bị mắng rằng không biết nghĩ cho con.
Bà bắt tôi kiêng khem là thế nhưng suốt 3tháng ở cữ, mẹ chồng chẳng giúp đỡ tôi được cái gì từ việc thay tã, bế con lúc buổi đêm hay khi tôi ăn uống. Mẹ chồng tôi nói là phụ nữ thì phải vất vả thế, bà nuôi 5 con đều một tay chăm sóc thế nên bây giờ tôi phải tự chăm con tôi. Những ngày sau sinh, vết rạch chưa khỏi hẳn, đau mỏi lưng, mất ngủ... tôi cần lắm một sự giúp đỡ của mẹ chồng mà chẳng được. Khi đó tôi chỉ biết khóc một mình.
Qua tháng, tôi còn phải tự giặt đồ đạc cho mình và con. Đã thế mẹ chồng còn không cho tôi dùng bỉm vì sợ làm mông cháu bà bị hăm. Thay vào đó bà bắt tôi đóng tã vải cho con. Trẻ sơ sinh thì đái, ị liên tục nên tôi quay cuồng với đống đồ bẩn. Tôi có nhờ mẹ chồng mua bỉm nhưng bà kiên quyết không mua và lần nào cũng giữ khư khư tiền của tôi.
Ban đêm trông con vất vả nhưng ban ngày mà tôi ngủ nhiều, không dậy nấu nướng hoặc dậy muộn một chút là bố chồng đã khác ý rồi nói ngày xưa thế này, ngày xưa thế kia... Mẹ chồng cũng thêm vào vài câu để làm bẽ mặt tôi. Thực sự 3 tháng ở nhà chồng, không có chồng bên cạnh tôi thực sự cảm thấy bất lực, uất ức vô cùng. Đã thế khi con được ngoài tháng, tôi xin về nhà ngoại mà bố mẹ chồng tôi còn không cho. Họ có chăm được tôi gì đâu mà giữ tôi làm gì cơ chứ...
Hết 3 tháng, tôi quyết tâm trở về Hà Nội. Lấy lý do phải đi làm trở lại và về nấu cơm nước cho chồng, ông bà mới đồng ý. Thoát khỏi nhà chồng, tôi thấy cuộc đời mình như sang một trang khác. Nhưng những ký ức về những ngày đó vẫn còn trong tôi mãi. Tôi thực sự sợ ở cữ nhà chồng, nếu đẻ lần nữa, tôi xin chừa không về đó nữa đâu.
Theo VNE
Bạn gái cặp với ông già vì sợ tôi không lo được tương lai Em yêu một người đáng tuổi cha rồi đưa người đó về phòng trọ của em ân ái. Tôi hỏi lý do thì em nói "Sau này anh ra trường chỉ là kiến trúc sư quèn, liệu có lo cuộc sống cho tôi không". Ảnh minh họa Nói ra điều này tôi mong em đọc được và đừng đối xử với ai giống...