Tôi vừa muốn anh, vừa muốn công việc
Tôi không thể tìm được người thứ hai như anh và biết mình sẽ được hạnh phúc với một người chồng như thế. Nhưng tôi sẽ rất đau và tiếc nếu phải từ bỏ mức lương hứa hẹn và môi trường làm việc tốt.
ảnh minh họa
Tôi trượt đại học vì thiếu nửa điểm, trúng tuyển nguyện vọng hai vào một ngành học không mấy tương lai. Biết thân biết phận nên tôi nỗ lực hết mình, mong có thể thoát khỏi tình trạng thất nghiệp hàng loạt của các anh chị khóa trước. Đến năm cuối, tôi xin vào thực tập trong một công ty lớn, bị choáng ngợp trước sự sang trọng, chuyên nghiệp và mức sống cao của các anh chị nhân viên trong công ty. Với một xuất phát điểm bình thường như tôi, thực trạng kinh tế khó khăn như hiện nay, có được việc làm là may mắn, huống gì một chỗ làm vừa đảm bảo thu nhập, vừa đúng chuyên ngành và đúng với cả sở trường lẫn sở đoản, nhất là khi gia đình không thân thế, ba mẹ không giàu có để chạy việc cho tôi.
Tôi ước mơ và khát khao đến cháy bỏng được vào làm việc ở nơi ấy. Tốt nghiệp, tôi hạnh phúc với tấm bằng xuất sắc và được nhận vào làm nơi tôi từng thực tập. Đối với tôi, đó là một giấc mơ tuyệt vời mà cuộc đời vốn nhiều sóng gió và buồn đau của tôi có được. Mặc dù không thể tránh khỏi những khó khăn nhất định của một sinh viên mới ra trường, non kinh nghiệm, tôi vẫn thấy mình quá may mắn vì không chỉ là công việc mà cả những anh chị đồng nghiệp, những người đã quen trước đây cũng rất quý mến. Đối với tôi, một vài chuyện mệt mỏi nho nhỏ không là gì, bởi tôi hiểu, đi làm không thể thoải mái như đi học và vì tôi còn non, nên phải biết chịu khó để học hỏi.
Vừa được nhận niềm vui lớn từ công việc, tôi lại gặp trắc trở trong tình yêu khi khám phá ra người mình yêu thương hết lòng đã thay đổi. Người ấy giàu có và giỏi giang nhưng không yêu, không trân trọng tình yêu tôi dành cho họ, môi trường kinh doanh khiến anh thay đổi theo hướng xấu nên tôi chủ động chia tay sau quá nhiều tổn thương. Sau khi chia tay, tôi còn phát hiện anh không chung thuỷ khi sống xa tôi. Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nhiều vì đã đứng dậy và mạnh mẽ hơn, sống lạc quan, yêu đời.
Những ngày tháng khờ dại, suy sụp và nghĩ quẩn đã qua, tôi chỉ nhớ về nó như một bài học đau mà cuộc đời mang đến để giúp tôi trưởng thành. Cứ tưởng, tôi sẽ không thể quên, không thể yêu được nữa, nhưng khi anh xuất hiện, tôi biết mình còn có thể yêu thêm lần nữa. Anh sống tử tế, được bạn bè quý mến. Ngày anh đưa tôi đến giới thiệu với bạn, một người bạn đã nói với tôi một cách chân thành rằng anh sống tốt. Một người bạn cũ của tôi sống gần nhà anh nói anh hiền, thật thà và chưa yêu ai bao giờ. Người bạn đó còn nói anh hiền lắm, đừng có nhõng nhẽo hay ăn hiếp anh.
Qua cảm nhận của mình, tôi biết anh sống tình cảm và nhiệt tình, hết mình. Đến sếp của anh, một người rất tình cảm và quan tâm đến nhân viên còn nói tôi rất may mắn khi gặp được anh, cả cơ quan ai cũng thương anh. Thời gian yêu nhau chưa thể tính bằng năm nhưng tôi cảm nhận được rất nhiều tình cảm anh dành cho mình. Chỉ với anh, tôi mới biết được yêu là thế nào và nhận ra trước đây tôi chưa hề được yêu thương. Chính sự quan tâm, lo lắng, chăm chút, nâng niu của anh đã khiến tôi tin, yêu và quên đi quá khứ buồn đau của mình. Bên anh, tôi luôn vui tươi, hạnh phúc, chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp mà nhiều bạn bè phải ganh tị.
Video đang HOT
Điều mà tôi thấy mình may mắn nhất là dù anh sắp bước sang tuổi 30 nhưng tôi chính là mối tình đầu của anh. Yêu anh, tôi được nhận một tình yêu nồng nàn không tì vết, không vương vấn bóng dáng của ai. Anh là con một gia đình gia giáo, ba mẹ hiền hậu, anh trai và chị dâu cũng thoải mái và vui vẻ. Bản thân anh làm việc cho một cơ quan cấp cao của thành phố, dù lương nhà nước không thể so sánh với các công ty nước ngoài song tôi biết với sự cố gắng, anh sẽ lo được cho gia đình. Buổi tối, anh còn tranh thủ làm việc online để kiếm thêm thu nhập. Với tôi, đây là người đàn ông cần để yêu thương và gắn bó.
So với nhiều người, tôi chẳng là gì, nhưng tôi hiểu như vậy đã là hạnh phúc lắm rồi. Bởi sau những sóng gió tôi trải qua, tìm được một người đàn ông tốt, yêu thương và chăm lo hết mình cho gia đình là điều tuyệt vời nhất. Anh đã xác định xin cưới tôi làm vợ và nhiều dự định tốt đẹp đã được hai đứa bàn bạc với nhau. Tuy nhiên, tôi lại không thể vui niềm vui trọn vẹn khi phải chấp nhận rời bỏ công ty mình đang làm để theo anh về quê nhà sống và làm việc.
Tôi không thể tìm được người thứ hai như anh và biết mình sẽ được hạnh phúc với một người chồng như thế. Nhưng tôi sẽ rất đau và tiếc nếu phải từ bỏ sự nghiệp mình đang theo đuổi, từ bỏ niềm đam mê công việc tôi yêu thích, từ bỏ mức lương hứa hẹn và một môi trường làm việc tốt. Đâu đó trên mạng là những tâm sự buồn của những cuộc hôn nhân đổ vỡ, là vài lời khuyên từ người thân, bạn bè, đừng nên cưới sớm để lo cho sự nghiệp vững vàng. “Sự nghiệp sẽ theo ta suốt đời còn tình yêu không chắc, có đó rồi mất đó”, cũng có người bạn khuyên tôi, thời buổi giờ vợ chồng ly dị đầy rẫy, kiếm được người như anh là phúc đức của tôi, những lời khuyên trái chiều của bạn bè làm tôi hoang mang quá đỗi.
Tôi muốn được sống bên anh, được cùng nhau chung tay xây đắp tương lai, cũng muốn được làm việc nơi mình khó khăn lắm mới vào được. Công việc này hứa hẹn sẽ cho tôi một cuộc sống ổn định và thong thả tiền bạc. Tôi bắt đầu nghĩ đến cảnh mình sẽ làm mẹ. Nếu sau này, đồng lương công chức không cho con một cuộc sống đầy đủ, nếu phải sống trong lo toan, tính toán chi tiêu cho gia đình tôi sẽ hối tiếc vì quyết định từ bỏ. Nhưng nếu không cho con người cha tốt như anh, tôi sẽ hối tiếc.
Có lẽ, kinh nghiệm sống của tôi còn mỏng, 22 năm trải nghiệm chưa đủ dài để tôi thấu hiểu giá trị của cuộc sống, chưa thể dũng cảm đưa ra quyết định. Tôi từng chia sẻ suy nghĩ với anh và được anh khuyên nhủ rất tình cảm. Tôi nhận thấy sự quyết tâm lớn, tình cảm lớn từ anh, nhưng rồi đôi lúc vẫn nghĩ đến. Tôi không muốn làm anh buồn vì sự phân vân của mình. Tôi cũng không muốn cứ sống trong boăn khoăn, suy nghĩ như thế này giờ nên làm gì để sống hết mình với sự lựa chọn mà không phải hối tiếc?
Theo VNE
Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: "Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống". Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, kiếm tiền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi tiền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: "Kiếm tiền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được tiền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?".
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: "Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu...?", tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: "Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi". Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người chết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: "Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa...". Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: "Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh kiếm tiền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây". Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc chết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán...
Theo VNE
Làm người thứ ba, tôi cũng đau đớn lắm! Cái ngày tôi trao thân cho anh, gật đầu nhận lời yêu anh, tôi biết mình đang đánh cược với cuộc sống của mình. Tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, những lời chửi rủa và cả sự khinh miệt của người thân, những người biết tôi đang say đắm một người đàn ông có vợ. Và tôi...