Tôi vất vả chăm mẹ chồng suốt 3 năm nhưng thẻ lương hưu thì bà âm thầm đưa cho em dâu sử dụng
Tôi không thể chịu đựng nổi chuyện quá phi lí này.
Tuấn, em chồng tôi lấy vợ được 4 năm nay. Vừa cưới xong, vợ chồng em đã bàn tính chuyện xây nhà riêng. Lúc đó, mẹ chồng tôi vẫn còn khỏe mạnh, có t.iền tiết kiệm. Bà họp gia đình, nói sẽ rút hết t.iền tiết kiệm là 300 triệu cho em chồng mượn xây nhà; khi nào có thì trả lại cho bà dưỡng già. Vì nghĩ t.iền của mẹ chồng, bà muốn làm gì thì làm, tôi phận là con dâu nên cũng không can thiệp vào.
Một năm sau đó, mẹ chồng tôi bị tai biến, nằm liệt một chỗ suốt 3 năm nay. Vợ chồng Tuấn ở riêng, chỉ về thăm nom vào ngày chủ nhật trong tuần. Vợ chồng tôi sống chung, phải chăm sóc bà và lo thờ cúng ông bà, tổ tiên. Vừa phải đi làm, vừa lo mẹ chồng liệt nửa người, vừa chăm con nhỏ, lúc nào tôi cũng trong tình trạng căng thẳng như dây đàn. Thời gian đầu, vợ chồng tôi cãi cọ rất nhiều vì cả 2 đều quá mệt mỏi với nhiều gánh nặng trên vai.
Bây giờ, tôi đi làm cách nhà 14km nhưng trưa phải tranh thủ chạy về nấu ăn, đem cơm lên tận giường cho mẹ chồng. Sau đó, tôi dọn dẹp nước tiểu của bà sạch sẽ rồi lại đến công ty. Chiều, tôi tất bật đón con, ghé chợ mua đồ ăn; về nhà lại tiếp tục nấu nướng, dọn dẹp. Chồng tôi cũng ba chân bốn cẳng về phụ tôi tắm rửa cho con, chở con đi học thêm và lau mình mẩy cho mẹ. 3 năm nay, tôi không tham gia bất kì bữa tiệc liên hoan nào ở công ty, cũng không đi cà phê, mua sắm với bạn bè. Phải nói là vợ chồng tôi rất khổ cực với bà nhưng chưa một lời kêu ca, than phiền.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Hôm chủ nhật, vợ chồng em trai chồng về chơi. Lúc trò chuyện, em dâu đưa 14 triệu ra khoe, bảo mới đi rút t.iền lương hưu 2 tháng của mẹ, giờ định đi mua cái máy giặt mới. Thím ấy còn bảo mấy năm nay, nhờ t.iền lương hưu của mẹ mà vợ chồng có thêm t.iền mua sắm đồ đạc trong nhà và trả bớt nợ. Tôi bất ngờ vì từ trước đến giờ, chồng tôi luôn bảo t.iền lương hưu của mẹ, anh giữ lấy, không rút. Khi nào mẹ đau bệnh nặng, anh mới rút để có t.iền lo cho bà. Xem như t.iền lương hưu đó là tài sản tiết kiệm của mẹ. Tôi đã tin tưởng điều đó, không ngờ, mẹ chồng và chồng lại qua mặt tôi, đưa thẻ ngân hàng có t.iền lương hưu cho em trai.
Tối, tôi hỏi chồng thì anh ậm ừ một lúc mới thừa nhận. Anh nói thấy em trai xây nhà mà t.iền bạc túng thiếu, đồ đạc trong nhà không có nên gợi ý bảo mẹ đưa thẻ đó cho em. Khi nào mua sắm đủ đồ thì em trai sẽ trả lại thẻ cho bà thì anh sẽ giữ. Tôi bật cười trong cay đắng, lòng tham của con người thì biết khi nào cho đủ? Trong khi tôi vất vả nuôi mẹ chồng 3 năm trời, họ lại đối đãi với tôi chẳng khác nào người dưng.
Ngay tối đó, tôi đã dắt con về nhà ngoại, tuyên bố sẽ l.y h.ôn nếu như chồng không giải quyết thỏa đáng chuyện t.iền lương hưu của mẹ. Anh giận dữ trách mắng tôi hẹp hòi, tính toán, không biết thương em chồng. Nhưng thương em chồng thì ai sẽ thương tôi chứ? Ai hiểu cho nỗi khổ sở, khổ tâm của tôi chứ?
Mang 3 hộp sữa bột sang cho em dâu, tôi lỡ lời một câu rồi phải xấu hổ cúi đầu bởi sự phản bác ngây thơ của đứa cháu 7 t.uổi
Nghe lời nói của cháu gái mà tôi kinh ngạc, cứng họng không biết nói gì nữa.
Chồng tôi chỉ có duy nhất một cậu em trai. Cả hai sau khi lập gia đình đều được bố mẹ chồng cắt cho 1 mảnh đất bên cạnh xây nhà. Hiện tại gia đình tôi và em út đã xây được nhà riêng ngay bên cạnh bố mẹ chồng.
Mấy năm nay công việc của vợ chồng tôi phát triển nên sau khi xây được nhà chúng tôi còn mua được xe và tài khoản cũng có để dư ra được một chút. Bố mẹ chồng thấy vậy thì tự hào và hãnh diện về chúng tôi lắm.
Có lần tôi đưa mẹ chồng sang nhà ngoại ăn cỗ, ở đó bà còn khoe với mọi người về công việc của vợ chồng tôi. Bà nói: "Nhà có 2 đứa con trai, vợ chồng con cả bây giờ đã có nhà cửa, công việc ổn định được mọi người ao ước ngưỡng mộ. Còn công việc của vợ chồng con út thì bấp bênh có thể thua lỗ bất cứ lúc nào khiến vợ chồng tôi cũng có phần lo lắng". Được mọi người khen, lúc đó tôi hạnh phúc lắm. Tôi thầm nghĩ trong bụng cho rằng chúng tôi học hành giỏi giang nên có được công việc tốt, còn các em kiến thức hạn hẹp nên phải làm việc vất vả.
Tuy là chị em dâu nhưng tôi và Hoa ít khi có thời gian ngồi nói chuyện với nhau. Hoa ăn mặc rất đơn giản, ngày nào đi làm cũng bằng xe số. Tôi để ý Hoa rất ít khi mua đồ mới cho bản thân nên thỉnh thoảng tôi có bộ quần áo nào đẹp hoặc đồ nào không muốn dùng nữa là tôi đều mang qua cho em ấy xài. Em dâu thấy vậy thì mừng lắm, chẳng từ chối thứ gì.
Cho gì em dâu cũng lấy, lâu dần tôi cho là em ấy khó khăn phải cần đến tôi giúp đỡ nên trong cách nói chuyện tôi có phần c.oi t.hường và chẳng bao giờ nể nang em cả.
Ngày em sinh con thứ 2, tôi đến thăm và mang theo 3 hộp sữa bột cho em uống để bổ sung dinh dưỡng. Trong lúc ngồi nói chuyện với em, tôi đã lỡ lời nói: "Sữa này chị mua đắt lắm đấy! Chị biết hoàn cảnh của em khó khăn nên mua luôn cho em 3 hộp".
Ảnh minh họa
Tôi nói xong, em ấy chỉ im lặng không nói gì. Cứ nghĩ bản thân mình nói đúng nên tôi cứ nói hết vấn đề này lại sang vấn đề khác. Lúc này con gái đầu của Hoa, 7 t.uổi, mới đi vào trước mặt tôi mà nói: "Mẹ cháu có đầy t.iền đang cất trong tủ đó. Bố cháu sắp mua ô tô to để chở mẹ con cháu rồi. Bác đừng chê nhà cháu nghèo nữa".
Nghe lời nói ngây thơ của cháu gái mà tôi kinh ngạc, cứng họng không biết nói gì nữa.
Trong lúc tôi đang đứng ngẩn người ra thì em dâu dắt con bé ra ngoài. Tôi nghĩ trẻ con không bao giờ nói dối, chắc những lời cháu nói là thật.
Buổi tối hôm đó, trong đầu tôi suy nghĩ rất nhiều, không hiểu các em làm gì mà kiếm được nhiều t.iền như thế. Tôi đem sự thắc mắc trong lòng hỏi chồng. Anh không tỏ ra ngạc nhiên mà nói với giọng bình thản: "Công việc của hai em ấy tuy bấp bênh, nhưng em rể là người nhanh trí, theo người ta buôn đất nên lúc đất sốt kiếm cũng được nhiều lắm. Chắc đợt vừa rồi cũng phải lãi được cả tỷ bạc. Tính các em không hay khoe khoang mà sống rất giản dị, tiết kiệm nên em mới không biết đấy".
Tôi ngượng chín mặt khi nghe lời chồng nói. Tính ra chúng tôi không giàu bằng em vậy mà tôi lại luôn c.oi t.hường vợ chồng em ấy. Nghĩ lại những chuyện đã qua tôi cảm thấy thật xấu hổ.
Ngay khi biết số t.iền bố trả cho người giúp việc, anh cả yêu cầu họp gia đình khẩn cấp và đòi nghỉ làm đến chăm bố Tôi cứ ngỡ tìm được người giúp việc tốt, nào ngờ mang thêm rắc rối về cho gia đình. Mẹ tôi mất 6 năm trước, những năm qua chúng tôi khuyên bố nên đi bước nữa để có người chăm sóc t.uổi già. Nhưng bố tôi rất kén chọn, toàn thích người phụ nữ trẻ khỏe, hiền lành, biết đối nhân xử thế...