Tôi từng lấy bằng được cô ấy để hàn.h h.ạ…
Sau hai năm theo đuổi nàng mệt mỏi, tôi vẫn chẳng thể nhận được một cái gật đầu, không một lần được cô ấy nhận lời mời đi uống cà phê. Tôi bị cô ấy hắt hủi tuyệt đối trong khi trước đó tôi chưa từng bị con gái từ chối.
Tôi 29 tuổ.i, vừa lấy được hơn một năm. Trước đây tôi cũng từng có rất nhiều bạn gái nhưng tình cảm không sâu. Vợ tôi 28 tuổ.i, vốn là dân văn nhưng khô khan và ít nói bậc nhất. Cô ấy không dịu dàng như những cô gái trước đây tôi từng qua lại, không những thế còn cực kỳ cá tính.
Tôi quen cô ấy từ hồi còn sinh viên, ngày xưa tôi từng rất ấn tượng với cô gái chuyên mặc quần rách, thẳng tính nhưng luôn hết mình trong những cuộc chơi của đám sinh viên. Cô ấy dễ dàng kết giao với người khác nên có rất nhiều bạn bè, vì thế có không ít kẻ thầm thương trộm nhớ, trong đó có tôi.
Tuy nhiên, sau hai năm theo đuổi nàng mệt mỏi, tôi vẫn chẳng thể nhận được một cái gật đầu, không một lần được cô ấy nhận lời mời đi uống cà phê. Tôi bị cô ấy hắt hủi tuyệt đối trong khi trước đó tôi chưa từng bị con gái từ chối. Vì thế tôi quyết tâm không theo đuổi nữa, xem như là mối tình đơn phương mà bản thân chẳng thể nào đạt được. Ngày ấy, tôi 21 tuổ.i.
Thời gian sau đó, tôi lần lượt trải qua rất nhiều lần thay đổi người yêu nhưng những mối quan hệ ấy đều chấm dứt nhanh chóng. Bẵng đi 5 năm, tôi ra trường đi làm như bao thanh niên khác. Tôi nghĩ rằng mình đã quên được cô gái ngày xưa nhưng thực tế lại không đơn giản vậy, mặc dù dặn mình phải quên nhưng tôi vẫn không thể bỏ được thói quen ra vào trang cá nhân của cô ấy chỉ để nhìn một cái rồi đi ra. Nhờ vậy mà tôi biết cô ấy vẫn chưa nhận lời yêu ai.
Sau đó, tôi tình cờ gặp lại cô ấy trong một quán cà phê (thực ra là tôi đọc được phần bình luận hẹn nhau đi uống nước của cô ấy và một người bạn). Tôi lấy hết can đảm để đi tới nói chuyện. Cô ấy vẫn lãnh đạm, lạnh lùng như ngày đó.
Gặp lại mối tình đơn phương một thuở, tôi biết mình vẫn yêu người con gái ấy, vì thế tôi quyết tâm theo đuổi cho dù bị nàng xua như xua vịt. Tuy nhiên, sau một năm chai lì, tôi cũng nhận được cái gật đầu của cô ấy.
Trong thời gian yêu nhau, cô ấy không bao giờ cho tôi vượt quá giới hạn. Thật khó tin một cô gái đã 27 tuổ.i mà vẫn còn giữ cái quan điểm “tôn thờ đêm tân hôn”. Tôi dù yêu nhưng vẫn không mấy tin một cô gái cá tính, thoáng trong giao tiếp lại có thể giữ được mình sau bao năm như vậy. Cho dù tình huống ấy đã xảy ra, tôi vẫn chấp nhận miễn là cô ấy ở bên tôi.
Tuy nhiên, dù tôi có muốn thế nào, cô ấy vẫn chẳng cho tôi đụng vào người. Điều ấy khiến tôi hết sức căng thẳng và buồn phiền, tôi cho rằng chỉ có tôi yêu cô ấy hết mình, còn cô ấy vẫn lạnh băng từ đầu tới cuối. Tôi quyết định sẽ cưới cô ấy cho bằng được, sau đó sẽ hàn.h h.ạ cô ấy vì những bất công và đau khổ đã gây ra cho tôi trong suốt thời gian theo đuổi và yêu.
Video đang HOT
Gần cuối năm ngoái, tôi ngỏ lời cầu hôn. Thật bất ngờ là cô ấy đồng ý mà không cần suy nghĩ. Tôi tự nhủ: “Rồi anh sẽ cho em nếm trải đau khổ mà em bắt anh chịu đựng lâu nay”. Tuy nhiên trong đêm tân hôn, tôi không nhẫn tâm nhìn cô ấy chịu đựng sự đa.u đớ.n trong lần đầu tiên quan hệ. Cô ấy khó nhọc trong từng động tác, thậm chí đã khóc rất nhiều vì quá đa.u đớ.n. Tôi vừa hạnh phúc, vừa yêu thương vợ mình vô hạn. Tôi ôm cô ấy vào lòng mà vỗ về, an ủi, suy nghĩ sẽ hàn.h h.ạ cô ấy trước khi cưới chợt tan biến như bong bóng xà phòng.
Từ sau khi cưới, tôi chỉ nghĩ về vợ, mỗi lần lên công ty tôi đều nhớ cô ấy, chưa hết giờ đã mong về nhà, dù vợ không có thói quen nói nhiều nhưng tôi vẫn hạnh phúc khi thấy cô ấy chịu khó vào bếp, vì tôi mà phải bỏ rất nhiều sở thích. Bởi vậy chỉ cần vợ buột miệng nói muốn đi chơi hay cần gì, tôi đáp ứng ngay lập tức.
Bố mẹ tôi còn yêu quý vợ hơn cả con trai. Mẹ tôi và vợ mỗi lần hẹn nhau đi siêu thị là y như rằng vác cả đống chén bát và thực phẩm về. Cô ấy học nấu nướng bên nhà mẹ tôi những ngày nghỉ, sau đó về tập tành nấu cho chồng ăn. Khỏi phải nói tôi vui đến thế nào, bõ công tôi yêu đơn phương và theo đuổi cô ấy suốt bao năm, chính xác là hơn 7 năm dù có ngắt quãng.
Vợ không những phải đi làm giống tôi mà còn lo chu tất việc nhà, sợ cô ấy vất vả, tôi thậm chí còn làm giúp việc nhà, nấu ăn, phơi phóng áo quần, mẹ tôi cũng ngạc nhiên khi biết quý tử làm những việc này. Mẹ không trách mà còn rất vui.
Đến giờ tôi cũng không biết vì sao vợ lại đồng ý yêu và lấy tôi, dù tôi có hỏi thế nào cô ấy cũng chỉ lắc đầu không nói. Mấy hôm trước, cô ấy lần đầu đề nghị hai vợ chồng ra ngoài ăn, cô ấy nói muốn ăn ở một nhà hàng ngon nhất, tôi chạy thật nhanh về đưa vợ đi. Thì ra vợ muốn thông báo việc tôi sắp làm cha, tôi suýt nữa hét thật lớn ngay giữa nhà hàng nếu không bị vợ bịt miệng.
Đến giờ phút này, tôi chưa từng một lần thực hiện được suy nghĩ lấy cô ấy để hàn.h h.ạ, mà ngược lại, tôi giống như một tên đầy tớ trung thành nhìn từng sắc mặt vợ để đoán những điều cô ấy nghĩ. Tuy vậy, tôi vẫn thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian.
Tôi biết nếu đọc được, cô ấy sẽ trách tôi vì sao lại viết những lời này lên báo, bởi cô ấy là người kín đáo, ít nói và không thích công khai đời tư của mình cho ai biết. Chắc chắn tôi sẽ phải xin lỗi rất nhiều và phải làm đủ chiêu trò để vợ không giận hờn. Thế nhưng, tôi vẫn muốn cho cô ấy biết là tôi yêu vợ nhiều như thế.
Theo Eva
Tha tội ngoạ.i tìn.h, chồng hàn.h h.ạ đủ đường cay đắng
Chuyện xảy ra đã hơn hai năm, tôi không hề còn muốn nhớ đến hay nhắc lại, nhưng chính chồng tôi đã khiến tôi từ lòng biết ơn chuyển sang sự căm ghét và oán hận. Tôi không biết mình sẽ còn chịu đựng được cảnh này đến bao giờ nữa.
Vợ chồng tôi lấy nhau tính đến giờ là được hơn 5 năm, chúng tôi có một con gái vừa tròn 4 tuổ.i. Ngày tôi nhận lời yêu anh, cả nhà tôi đều vun vén vào cho hai đứa, chỉ có duy nhất bà nội tôi gọi cháu gái vào phòng, bảo "nó cũng là đứa tốt thôi, nhưng bà nhìn khuôn mặt nó không phải là đứa lành tính đâu, con yêu nó thì liệu đường mà ăn ở".
Nghe bà nội nói, tôi cười xòa trấn an bà và quên ngay những lời bà nói vì mải vui với tình yêu mới vừa bừng nở.
Yêu được gần một năm khi tôi tốt nghiệp đại học đi làm được 4 tháng thì chúng tôi tổ chức đám cưới.
Ảnh minh họa: Internet.
Chồng tôi là nhân viên kỹ thuật của công ty điện lực, còn tôi làm ở phòng giao dịch của một ngân hàng lớn. Kinh tế của gia đình khá ổn, vợ chồng trẻ như chúng tôi đã có nhà riêng là niềm ao ước của không ít bạn bè cùng trang lứa.
Khi con gái đầu lòng chào đời, niềm hạnh phúc trong căn nhà nhỏ của hai vợ chồng như nhân lên nhiều lần. Chồng tôi đi làm thì thôi, về đến nhà là ùa vào chơi với con, rồi quay ra chăm chút công việc gia đình, chẳng nề hà gì hết.
Cuộc sống cứ bình yên như thế trôi đi cho đến ngày tôi được cơ quan cử đi học một lớp tập huấn nghiệp vụ kéo dài một tháng ở một thành phố cao nguyên.
Tôi chần chừ không muốn đi vì thời gian tập huấn khá dài, con gái lại chưa đầy hai tuổ.i, nhưng chồng tôi động viên tôi yên tâm đi học để cho có tương lai thăng tiến sự nghiệp sau này, anh sẽ ở nhà thu xếp công việc để chăm con ổn thỏa.
Mấy ngày đầu đi học, tôi nhớ con đến quay quắt, khó ngủ, trằn trọc suốt đêm. Đến đêm thứ 4 hay thứ 5 gì đó, khó ngủ, tôi dậy đi dạo trong khuôn viên khách sạn, nơi lớp tập huấn diễn ra.
Đang lặng bước dạo trong vườn, tôi giật mình bởi một giọng đàn ông trầm ấm vang lên bên cạnh "đêm ở đây nhiều sương, lạnh lắm chứ không như ngoài bắc đâu em". Tôi ngẩng lên nhận ra anh cũng là học viên trong lớp, ngồi ngay trên tôi một bàn. Cùng với lời nói, anh cởi áo khoác ngoài đang mặc rồi choàng lên vai tôi.
Chúng tôi cứ đi bên nhau như thế đến gần sáng, với những câu chuyện không đầu không cuối về cuộc sống, về gia đình, con cái...
Sau buổi đi dạo đó, tôi và anh thân nhau hơn, thường ăn chung và ngồi uống cà phê hay đi dạo cùng nhau.
Thế rồi trong buổi tối mưa lạnh, chẳng hiểu ma dẫn lối quỷ đưa đường thế nào mà tôi đã mở cửa cho anh vào phòng tôi lúc nửa đêm, và chúng tôi đã phản bội gia đình...
Hết lớp tập huấn, mỗi người về một địa phương nhưng tôi và anh vẫn liên lạc với nhau. Một trong những tin nhắn tình cảm của anh đã vô tình bị chồng tôi đọc được. Anh chẳng nói chẳng rằng đậ.p tan cái điện thoại của tôi rồi vào xếp quần áo của hai bố con vào va li.
Tôi gần như quỳ xuống, khóc nức nở xin lỗi chồng và kể lại cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Chồng tôi như hóa đá ngồi nghe từ đầu đến cuối, sau đó anh nói gằn từng tiếng một "vì con, anh chấp nhận tha thứ cho em một lần duy nhất trong đời. Sẽ không bao giờ có lần thứ hai đâu".
Biết ơn chồng vì điều đó, tôi gần như trở thành một người đàn bà khác hẳn, từ bỏ hết mọi quan hệ bạn bè, vui chơi, toàn tâm toàn ý cho gia đình.
Thế nhưng đổi lại những cố gắng của tôi, chồng tôi hàn.h h.ạ vợ đủ đường. Đến bữa ăn, anh sai tôi lấy hết thứ này đến thứ khác, chê món này mặn, món kia nhạt, có khi mới ngồi vào mâm anh đã bê cả đĩa thức ăn đổ toẹt ra nền nhà với lý do món ăn có mùi là lạ khiến tôi sững người rồi chỉ biết cúi mặt đi lau dọn.
Anh cũng không hề động chân mó tay gì vào việc nhà nữa, tất tật đều trút lên vai tôi, từ việc nhỏ đến việc lớn. Anh đi làm về chỉ nằm xem ti vi, chơi với con rồi ra ăn cơm. Quần áo thay ra anh vứt mỗi nơi một chiếc, thậm chí nhét luôn cả quần áo bẩn vào tủ quần áo của hai vợ chồng, rồi xốc tung tóe lên.
Không chỉ có vậy, chuyện quan hệ vợ chồng anh cũng biến tôi trở thành như một trò chơi tìn.h dụ.c. Anh bắt tôi chiều anh đủ các tư thế, các kiểu quái đản, nếu tôi im lặng chịu đựng thì không sao, còn nếu lên tiếng đề nghị anh đừng bắt tôi phải làm như thế, anh sẽ thẳng tay đán.h tôi không thương tiếc.
Tôi không biết mình sẽ còn chịu đựng được cảnh này đến bao giờ nữa.
Theo Vietnamnet
Tha thứ nhiều lần nên tôi bị chồng hàn.h h.ạ Anh bảo đã chán tôi nhưng không ly dị mà để hàn.h h.ạ vì không ai tốt và chu đáo với gia đình anh như tôi. Tôi và anh quen nhau được 3 năm rồi mới đi đến hôn nhân, nay đã được 6 năm. Vậy mà giờ tôi mới phát hiện ra anh lấy tôi vì tôi có những đức tính anh...