Tôi tự lo lễ ăn hỏi cho… mình
Vì nhà trai không muốn về quê tôi làm đám hỏi nên một mình cô dâu phải chạy vạy lo lễ vật, tìm người thay nhà trai, cho chính đám hỏi của mình.
ảnh minh họa
Quê tôi ở Quảng Ngãi, nhưng sau đó đi học đại học và làm việc ở Sài Gòn. Anh hơn tôi 7 tuổi, là người sinh ra và lớn lên ở đó. Chúng tôi khá hợp nhau về tính cách nhưng khi bàn về chuyện cưới hỏi thì bắt đầu có chuyện.
Gia đình tôi ở Quảng Ngãi nhưng bố mẹ lúc đó đều đi làm ở Bình Dương. Tuy vậy, bố tôi vẫn muốn tổ chức đám hỏi ở quê vì đó là thông lệ của gia đình từ trước giờ. Đám cưới phải có đám hỏi, trong khi gia đình anh thì gộp cưới và hỏi chung một lần luôn. Vậy nên, khi bố tôi muốn gia đình anh về quê làm đám hỏi thì cả anh và gia đình đều không chịu, bảo là trước giờ trong họ hàng anh không ai làm vậy.
Tôi nghe thế thì giận lắm, vì nghĩ nhà anh không hề có chút tôn trọng nhà mình và gia đình. Sau này tôi mới biết là do sức khỏe của bố mẹ anh yếu, đi xa không tiện, thêm nữa là do sợ tốn kém. Vì theo thông lệ, trong đám hỏi phải có tiền xiểng (tiền nhà trai “đi” theo yêu cầu nhà gái), trang sức cho cô dâu (thường là đôi hoa tai hay vật nho nhỏ gì đó, không nhiều như đám cưới).
Cũng sau này tôi mới biết, tất cả chi phí cho đám cưới, bao gồm cả sửa nhà, tiệc tùng, chụp ảnh, nhẫn cưới… nói chung là tất tần tật đều do chồng tôi bỏ ra, mẹ anh thì lo phần sính lễ tặng cô dâu (tất cả là 6 chỉ vàng 24k). Vì có sự phân chia như thế nên có thể nói anh cũng khá vất vả, do đó việc phát sinh thêm khoản nào ngoài dự kiến cũng khó cho anh. Thế nhưng, anh lại không chia sẻ với tôi điều đó, chỉ im lặng và bảo bố mẹ sức khỏe yếu, đi lại bất tiện, em nói bố mẹ thông cảm bỏ qua lễ hỏi.
Video đang HOT
Trong khi đó, bố tôi lại ưa hình thức, làm cái thì cũng phải hoành tráng, để mọi người còn nhìn vào. Ở quê, gia đình tôi cũng thuộc dòng họ lớn, có tiếng, tôi lại là con gái đầu lòng. Thật sự, lúc đó tôi vô cùng bế tắc, không biết phải làm sao. Bạn trai thì không chịu, bố cũng không chịu, nhiều khi nản quá tôi nghĩ hay là hủy luôn, khỏi cưới hỏi gì cho mệt, vì mình chẳng biết nghe theo bên nào.
Cuối cùng, cũng là do tôi sĩ diện, vì bạn bè, người thân ai cũng biết là tôi sắp lấy chồng giờ không lẽ vì mấy chuyện lễ nghĩa này mà mình hủy, rồi còn bị mang tiếng này nọ thì còn mệt mỏi hơn. Bạn trai tôi, ngoài chuyện tính toán chặt chẽ ra thì anh ấy là người tử tế, đàng hoàng, sống có trách nhiệm, kinh tế ổn định, là kiểu người đàn ông của gia đình. Tôi thì đã quá mệt mỏi với chuyện yêu đương nhăng nhít mà chẳng tới đâu. Vậy nên, tôi quyết định: Mình phải hành động, không để “sổng” chàng trai này được.
Tôi nhờ mẹ, bà nội, cô ruột thuyết phục bố là sẽ làm đám hỏi nhưng giảm được cái gì thì giảm, chứ bố cái gì cũng muốn hoành tráng thì sau này con là người khổ nhất thôi. Vì tôi không có tiền nhiều, công việc chỉ mới ổn định nên không tích lũy được bao nhiêu, hầu hết mọi chi phí cho việc cưới hỏi đều là do chồng tôi bỏ ra hết. Còn về phía chồng và gia đình chồng, mới đầu thì tôi bảo: “Mẹ con nói không làm đám hỏi cũng được”. Sau đó, tôi nói riêng với anh: “Bố em không chịu, phải có đám hỏi! Nhưng chỉ cần một mình anh về quê, không có bố mẹ cũng được”.
Việc chuẩn bị xe, đồ bưng quả tôi nhờ cô em làm giúp, người đi cùng thì nhờ một số người bà con nhà anh đi giúp, thiếu thì bên nhà tôi sẽ cử thêm người đi. Chi phí đi lại bằng máy bay, ăn ở (khách sạn) của anh, tôi sẽ trả (tôi phải giấu biệt chuyện này với gia đình mình), còn anh chỉ lo tiền xiểng (5 triệu đồng) thôi.
Nói thêm là do bố mẹ anh cũng là người gốc cùng quê tôi nên cũng có một số người bà con xa ở đây, tôi với anh lại là “cháu ông, cháu bà”, đến với nhau do mai mối nên gia đình hai bên cũng biết nhau. Nghe vậy, chồng tôi liền ưng thuận. Còn về phía gia đình mình, tôi phải huy động tất cả những người có thể thuyết phục bố tôi từ ông ngoại, bà nội… chấp nhận việc đám hỏi không có bố mẹ chú rể, không có sính lễ, chỉ có tiền xiểng đúng như yêu cầu của bố.
Tất cả trang sức sẽ được mẹ chồng đeo trong đám cưới ở Sài Gòn. Tôi nhờ cô lo giúp phần xe cộ, quả tráp (không cho bố biết), nếu có biết thì nói là do đàng trai nhờ. Nhiều lúc tôi tự hỏi: “Không hiểu tại sao một đứa con gái mới hơn 25 tuổi lại đủ bản lĩnh để làm được ngần ấy việc?”. Ơn trời! Nhờ sự giúp đỡ của nhiều người, nhất là cô tôi, mọi chuyện cuối cùng cũng xuôi chèo mát mái, đám hỏi diễn ra xôm tụ với 2 xe hơi, 4 mâm quả, 6 bàn tiệc và 16 người nhà trai tham dự. Bố tôi dù không vui lắm nhưng cũng có dịp để thông báo với họ hàng, bạn bè là có con gái lớn sắp lấy chồng.
Riêng về phần tôi, dù tất tả ngược xuôi để lo cho xong đám hỏi nhưng vẫn không khỏi chạnh lòng khi nghĩ về thái độ của chồng và nhà chồng lúc ấy. Chính vì việc đó, tình cảm của tôi đối với chồng đã sứt mẻ đi rất nhiều. Nhưng thôi, suy cho cùng mình chịu “lép” một chút mà có được người đàn ông tốt, biết lo cho gia đình còn hơn là vớ phải một gã sở khanh như người yêu cũ hoặc phải lòng một ông có vợ nào đó thì còn chết nữa.
Cũng may, sau đó đám cưới diễn ra cực kỳ tròn vẹn, vui vẻ, mọi thứ cứ như là bù đắp cho những thiệt thòi mà tôi đã phải trải qua trước đó. Đến giờ, sau 3 năm cưới nhau, có một cậu con trai kháu khỉnh, được chồng ngày càng yêu chiều tôi tin rằng, mình đã thật may mắn khi chọn anh làm chồng. Anh có thể không phải là một người yêu lý tưởng, nhưng anh là một người cha, người chồng tuyệt vời. Bây giờ, tôi đã yêu anh thật sự!
Theo VNE
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới"
Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần.
Mà có phải bảo cưới là cưới luôn được đâu, dùng dằng mãi đến khi cái thai trong bụng tôi tới tháng thứ 6. Không biết mẹ của Minh, người yêu tôi, nghe lời ai đi xem bói, thầy bói phán "cái thai không sống được qua tháng thứ 5", thế nên bà lần lữa chờ cho hết tháng thứ 5 mới cho cưới.
Cuối cùng cũng đến ngày tôi lên xe hoa, áo cưới phải nới dây nơ. Hai bên họ hàng, bạn bè đến chung vui, chúc phúc cho chúng tôi. Ai cũng cười nói cố ra vẻ tự nhiên nhưng tôi biết trong lòng họ mỗi người một suy nghĩ, người thì thương tôi thật, nhưng nhiều người đến với tôi chỉ tò mò muốn xem cô dâu hóa trang cái "bụng ễnh" thế nào.
Tôi ngại ngùng và xấu hổ vô cùng, mỗi khi có bạn bè tới là tôi đỏ ửng mặt. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng trong lòng thì bất an, lo sợ, cảm giác như lúc đó có cái kẽ nẻ nào ở dưới đất thì tôi sẵn sàng chui ngay xuống dưới để không cảm thấy mất mặt với bạn bè và mọi người tới dự.
Cưới nhau không được bao lâu, tôi đã phải rơi lệ vì anh chồng chưa qua được tuổi trẻ con ham chơi tối ngày. Anh còn công khai đi tán tỉnh bên ngoài, khiến tôi cảm thấy ấm ức. Cái bụng thì mỗi ngày một to, mà Minh thì chẳng hề đoái hoài gì tới tôi.
Đã thế tôi còn phải chịu cảnh "mẹ chồng nàng dâu". Từ khi tôi về làm dâu đến giờ, mẹ chồng không hề hỏi han tôi một câu. Bà có mở lời với tôi cũng chỉ là những lời bóng gió, mát mẻ. Bà kể chuyện con dâu nhà hàng xóm mới lấy nhau về mà bụng đã "vượt mặt", rằng là "con gái bây giờ dễ dãi thật" đâu có như thời ngày xưa...
Mẹ còn nói sau này sẽ đưa đứa bé con tôi đi xét nghiệm ADN để xem có phải cháu nội của bà thật không. Mỗi khi nghĩ đến những câu nói của mẹ chồng là lòng tôi cảm thấy đau nhói, chỉ còn biết ôm mặt khóc trong phòng một mình cho đỡ tủi.
Gần đến tháng sinh, mà công việc trong nhà đều đến tay tôi lo liệu, trước thì mẹ chồng đi chợ, nấu cơm giờ đã có con dâu đảm nhận. Cô em chồng cũng tiện thể nhờ luôn chị dâu giặt giũ, phơi phóng áo quần. Chồng thì cứ đi cả ngày, chẳng thèm hỏi han, quan tâm gì tới vợ, đêm về lăn ra ngủ. Có hôm đêm khuya, tôi thấy đói liền than với Minh, anh cằn nhằn giọng khó chịu "tối không ăn, giờ lại giở chứng. Thôi, để sáng mai", rồi anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ đến mấy đứa bạn mình, có đứa cũng có bầu trước mà sướng đến vậy, được mẹ chồng vồ vập, tâm lý "bây giờ người ta hiếm muộn nhiều, chuyện có cháu sớm là chuyện mừng", lại được chồng quan tâm, cưng chiều, tôi thấy tủi.
Theo VNE
Yêu cô chị làm cô em có bầu Tôi phải chọn ai giữa hai người: Cô gái có bầu với mình và người con gái mình yêu. Hiện tại, tôi vẫn đang giấu bạn gái mình và chưa dám cho cô ấy biết về sự thật này. Tôi muốn đợi cô ấy về để thú nhận tất cả. Nhưng quan trọng nhất là chính tôi đang không biết phải giải quyết...