Tôi thấy mình có lỗi với hai người đàn ông
Mỗi khi buồn tôi luôn có anh bạn để chia sẻ, còn chồng sau khi trắng tay anh cứ đi về như chiếc bóng, mặc cảm và suy sụp.
Ảnh minh họa
Tôi đang có một vấn đề lớn không biết ngỏ cùng ai. Chồng vốn là một người dễ tính và vô tâm, trước giờ chưa từng đối xử tệ bạc với vợ con, không soi mói áp đặt, tuy nhiên việc chăm sóc con cái và với vợ các công việc nhà dường như không có. Sống chung hàng ngày nhưng từ việc ăn uống, tắm rửa và đưa đón 2 đứa con đi học hơn 10 năm nay anh làm tính trên đầu ngón tay, chỉ là những khi tôi bận công việc không thể sắp xếp khác được. Mỗi sáng mẹ con dậy ăn uống đưa đón nhau, anh vẫn ngủ không cần biết dù tôi có nói nhiều lần. Hầu hết buổi tối anh về muộn, có hôm báo cắt cơm, có hôm nấu rồi nhưng ai gọi lại đi.
Video đang HOT
Anh có một công ty nhỏ và gần như dành hết tâm trí, thời gian vào nó. Những năm trước đây tôi từng phàn nàn, giận dỗi nhưng tình trạng cũng không khá hơn, dần dần thành quen. Tôi coi như đó là bổn phận, cũng không đòi hỏi gì nữa. Gần đây anh làm ăn thua lỗ, bán xe, bán nhà, bán công ty. Tôi sốc và choáng váng khi đùng một cái thành trắng tay, tự trách bản thân không thường xuyên chuyện công việc với anh. Điều tôi buồn hơn cả là khi đã phải bán hết gia sản đi, anh vẫn còn nợ một con số mà hơn 10 năm lấy nhau chúng tôi cũng chưa làm ra nổi 1/3 số ấy. Giờ chúng tôi trắng tay, tài sản duy nhất còn lại có giá trị trong nhà là chiếc xe máy của tôi. Anh đi làm thuê chỉ đủ ăn, chưa nghĩ ra làm gì để trả được những món nợ. Tôi nghi ngờ anh chơi bời và gặng hỏi nhưng không được câu trả lời thỏa đáng. Mọi người trong gia đình tôi đều sốc, cả hai bên nội ngoại, không ai tin rằng do làm ăn thua lỗ mà để đến mức vậy.
Tôi quá chán nản chuyện nợ nần, có lúc tưởng như không gượng dậy nổi, người quen gọi điện cho tôi nhắc chồng trả tiền, dân xã hội đen cho vay nặng lãi đến nhà khủng bố, rồi lại đến kỳ đáo hạn ngân hàng. Chồng tôi như người mất hồn, bao khoản nợ chồng chất, liên tục các chủ nợ gọi cho tôi do không liên lạc được với chồng. Tôi từng nhiều lần nghĩ đến cái chết, thật sự muốn giải thoát, trong mỗi giấc ngủ toàn là ác mộng, tiếng đập cửa của bọn xã hội đen, những tiếng gọi lớn dù không phải gọi tên mình luôn ám ảnh tôi. Tôi mất ngủ triền miên, không ăn được, người gầy rạc xuống sắc.
Tôi có một người bạn (quen trước khi lấy chồng) hiện sống cùng con trai vì vợ mất do tai nạn cách đây 3 năm. Anh khá thành đạt, am hiểu và hay làm các công việc có ích cho xã hội. Hơn 10 năm trước chúng tôi chỉ sơ sơ quen biết nhau. Tôi tình cờ gặp lại anh sau nhiều năm không liên lạc, rồi thường xuyên chuyện trò trở lại hơn một năm nay. Thấu hiểu và hợp nhau, chúng tôi trò chuyện hàng ngày, tôi không giấu anh chuyện gì kể cả chuyện gia đình, tôi coi anh như tri kỷ và cảm nhận được những gì anh dành cho tôi. Anh nói luôn mơ ước có một cuộc sống ở bên tôi dù nghèo khó, chỉ cần những bữa cơm đạm bạc do tay tôi nấu, dù thế nào anh sẽ không cùng ai nữa và tôi là người cuối cùng ngự trị trong trái tim anh…
Anh quan tâm đến miếng ăn giấc ngủ của tôi hàng ngày, động viên lúc tôi suy sụp nhất, anh hiểu và luôn tôn trọng suy nghĩ của tôi. Vì vậy tuy nhiều lần gặp nhau, dù có lúc buồn chán vô tận, có lúc cùng nhau đi uống rượu giải sầu, chúng tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn, anh cũng nói không muốn có tôi kiểu đó. Anh biết tôi là người ít tham vọng, có thể mọi người sẽ nghĩ anh hèn, nhưng anh sẽ chấp nhận từ bỏ mọi thứ và sẽ làm mọi điều vì tôi. Ban đầu khi biết chuyện chồng tôi bị vỡ nợ, thấy tôi sốc và nghĩ ngợi nhiều, anh muốn bán căn nhà cũ của hai vợ chồng đi để giúp vợ chồng tôi. Tôi không đồng ý vì đó là căn nhà kỷ niệm của anh và nó cũng không thấm vào đâu so với các khoản nợ. Hơn nữa tôi nghĩ việc chồng tôi gây ra không đáng để anh hy sinh vậy, tôi cũng sợ mắc nợ anh cả về tình cảm lẫn tiền bạc và sợ không trả được.
Mỗi khi buồn tôi luôn có anh để , biết anh thực lòng yêu thương tôi và luôn mong tôi có một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc cho dù không có tôi. Tôi không phủ nhận anh làm tôi xao động và anh đã tạo thêm sức sống cho tôi, ít nhất vào thời điểm này. Anh luôn phân tích một cách khách quan những điều tôi đúng hay sai, điều đó càng khiến tôi tin tưởng vào những suy nghĩ thấu đáo của anh, giúp tôi có thêm nghị lực để sống, để duy trì mọi thứ và lo cho 2 đứa con. Xong có lúc tôi lại tự dằn vặt bản thân, làm vậy là ngoại tình tư tưởng và cảm giác tội lỗi với chồng cho dù chúng tôi chưa làm gì quá giới hạn. Tôi lại im lặng né tránh khiến anh lo lắng hơn và không tập trung làm việc được.
Tôi thấy mình đang có lỗi với cả hai người đàn ông. Chồng lâu nay đi về như chiếc bóng, mặc cảm và suy sụp. Vợ chồng tôi chỉ nói chuyện con cái và những việc chung. Thật lòng tôi vẫn còn thương chồng, vẫn nghĩ vợ chồng cần “đồng cam cộng khổ” nhưng sao nỗi oán giận vẫn lấn át tất cả. Tôi thấy mình không thể nào chấp nhận sự thật và đã đánh mất niềm tin. Tôi có ý nghĩ tự mình nuôi 2 đứa con và không phụ thuộc vào chồng nữa, nửa năm nay anh cũng không phụ giúp gì cho tôi nuôi con, tôi vẫn cố chi tiêu dè xẻn bằng lương của mình cùng với chút ít tiền trước giờ dành dụm được. Giờ tiền dành dụm cũng hết, lương sẽ không đủ trang trải chi phí và nuôi 2 đứa con ăn học.
Tôi không biết cuộc đời sẽ ra sao nếu cứ tiếp tục như thế này, mỗi lúc tôi lại phát hiện thêm một khoản nợ, anh vẫn chưa nói thật hết cho tôi bởi có thể nghĩ tôi không nên biết hoặc do thấy thái độ của tôi. Tôi phải làm gì lúc này? Chồng nói rất hối hận vì đã làm liên luỵ đến cuộc sống của tôi và các con, rằng đang cố gắng để làm và trả nợ, chỉ mong tôi và các con luôn ở bên anh chứ anh không dám đòi hỏi tôi điều gì. Thực sự tôi đã mất niềm tin, không hy vọng và vẫn chưa thấy thoả đáng với câu anh trả lời rằng do làm ăn thua lỗ. Tôi đã cố gắng gạt mọi điều sang một bên để gia đình có cuộc sống vui vẻ, nhưng đã vài lần lúc tôi vừa lấy lại thăng bằng như vậy thì lại thêm một chủ nợ mới gọi điện khiến tôi mệt mỏi, muốn từ bỏ tất cả.
Giờ anh nói sẽ cho tôi mọi quyền quyết định, anh đã làm khổ tôi nên giờ tôi muốn như thế nào anh cũng chấp nhận. Tôi mệt mỏi quá và không biết mình muốn gì, cần làm gì lúc này. Tôi đã đứng ra vay mượn bạn bè đồng nghiệp một khoản tiền lớn so với thu nhập của mình để giúp anh và anh đã hứa hẹn nhiều lần nhưng chưa trả được. Bỏ anh bây giờ có ích kỷ và tàn nhẫn quá không? Dù có tiếp tục thì tôi cũng không giúp gì cho anh được về các khoản nợ, tôi chỉ xác định làm để nuôi 2 đứa con và không trông chờ gì vào anh cả, tôi sẽ vẫn phải gồng mình để sống vì các con và sống một cuộc sống không có tương lai. Cuộc sống vợ chồng một năm nay quá ngột ngạt, gần như chúng tôi đã ly thân và không có sự . Việc tôi rời bỏ anh lúc này sợ sẽ là cú sốc lớn khiến anh suy sụp hơn. Tôi có nên chỉ nghĩ cho bản thân? Có nên tiếp tục mối quan hệ với người bạn cũ? Tôi không biết phải làm gì nữa.
Theo Vnexpress
28 tuổi tôi vẫn vô định nên muốn đi tu
Tôi chán nản tới mức trầm cảm, nhiều lần định rời bỏ cuộc sống.
ảnh minh họa
Tôi 28 tuổi, tốt nghiệp đại học ngành công nghệ thông tin. Tôi ra trường được 2 năm mà giờ vẫn trắng tay, công việc mãi không ổn định. Tôi chán nản vì làm ở đâu cũng một thời gian rồi nghỉ, làm toàn những việc mình không thích, việc thích thì mình không giỏi. Tôi không biết mình muốn gì nữa, hay lấy vợ đi sẽ đâu vào đó? Có điều tôi cũng lo là khi lấy vợ, không có tiền thì nuôi con bằng gì? Giờ tôi chẳng biết hay xin đại một chỗ nào ở Hà Nội làm hay đi xuất khẩu lao động? Có ai như tôi, ở tuổi này vẫn vô định, hay tôi nên đi tu? Tôi chán nản tới mức trầm cảm, nhiều lần định rời bỏ cuộc sống. Mong được các bạn .
Theo Ngoisao.net
Lý trí không thể cưỡng lại trái tim? Lấy hết dũng cảm, tôi xin số điện thoại của vợ anh và hẹn gặp. Tôi đã vỡ ra khá nhiều sự thật nhưng cớ sao vẫn không thể quên anh? Tôi và anh là những người quen cũ, chúng tôi cùng học chung ngành ngữ văn thời đại học. Sau khi ra trường, anh chọn thi công chức vào làm ở một...