Tôi sẽ chỉ đi lấy chồng giàu
Không phải vì tôi ế, mà vì tôi chưa chọn được cho mình tấm chồng ưng ý.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu và lấy anh chàng nghèo cả. Theo tôi phụ nữ là phái yếu, phải để cho người đàn ông của mình bao bọc nâng niu vì thế phụ nữ chỉ đi làm cho vui, việc kiếm tiền là phải để đàn ông lo. Đàn ông không giàu, không thể lo cho vợ con cuộc sống sung túc thì quá kém cỏi, chẳng đáng mặt đàn ông. Lấy đàn ông nghèo để rồi cùng anh ta ngày ngày cực khổ ki cóp từng đồng thì thà tôi ở vậy cho sướng thân. Nhiều người sẽ “ném đá” tôi là thực dụng hay sống dựa dẫm vào đàn ông nhưng họ nói vậy để gỡ gạc chút danh dự cho mình hoặc ông chồng nghèo của mình thôi, chứ là phụ nữ ai chả ham cuộc sống vinh hoa phú quý.
Tôi rất thích một cô “hoa hậu ao làng” đã từng tuyên bố sẽ không yêu trai nghèo vì nếu thế có “cạp đất mà ăn à”. Nhiều người đã “ném đá” cô ấy thậm tệ, thế nhưng tôi thấy đó là suy nghĩ của rất nhiều chị em phụ nữ thời nay, có điều chỉ cô ấy mới dám nói thực suy nghĩ của mình ra mà thôi. Người phụ nữ khôn ngoan là phải biết chọn cho mình một tấm chồng ra hồn để có thể cung phụng cô ấy cả đời như một bà hoàng. Chỉ những người phụ nữ kém cỏi mới chọn cho mình một ông chồng kém cỏi tương xứng, ông cha ta có câu “nồi nào úp vung ấy” quả là không sai.
Tôi có quan niệm về hôn nhân rất thoáng. Hôn nhân nếu có tình yêu thì tốt, còn không cũng chẳng cần, cái cần thiết là trách nhiệm của người đàn ông mình lấy. Anh ta có trách nhiệm chu cấp cuộc sống sung sướng cho mình là được. Tôi chỉ cần một người chồng hàng tháng có thể mang tiền về cho tôi đi spa, đi du lịch, mua vài món đồ trang sức mà không cần đắn đo suy nghĩ, hay thi thoảng đổi con xế hộp cho hợp thời trang,…. Còn tình yêu và sự chung thủy ư, với tôi nó quá xa xỉ và là điều không tưởng. Nếu anh ta chán cơm thèm phở thì cứ để cho anh ta ra ngoài tìm vui, tôi càng nhẹ thân. Khi đó tôi xinh, tôi giàu, anh ta &’ăn nem’ thì tôi cũng chẳng ngại đi &’ăn chả’. Vợ chồng bình đẳng, thấy thích thì sống tiếp với nhau, anh cứ có niềm vui bên ngoài của anh, chỉ cần đảm bảo cuộc sống sung sướng cho tôi là đủ. Còn chẳng thích thì giải tán, tôi cũng sẽ có một khoản kếch sù khi phân chia tài sản. Đấy là tôi xác định cuộc sống sau này sẽ như thế.
Tôi có quan niệm về hôn nhân rất thoáng. Hôn nhân nếu có tình yêu thì tốt, còn không cũng chẳng cần, cái cần thiết là trách nhiệm của người đàn ông mình lấy. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Còn mọi người đừng tưởng anh chàng nghèo thì sẽ chung thủy với vợ con, thế thì mọi người chỉ biết một mà không biết mười. Này nhé, tôi chơi khá thân với một cô bạn gái. Cô này cũng rất xinh, nhiều chàng theo đuổi. Nhưng cô ấy lại chọn một anh chàng nghèo làm chồng. Cô ấy nói rằng vợ chồng phải có tình yêu, phải hòa thuận nhau mới làm được việc lớn. Tất nhiên suy nghĩ của cô ấy là vậy, tôi không có quyền gì nói cô ấy sai lầm và ngăn cản cô ấy lấy anh nghèo cả. Mới đầu cuộc sống vợ chồng của họ cũng khá hạnh phúc, đi đâu chàng nàng cũng dính nhau như sam. Thế rồi cô ấy sinh con, đứa nhỏ hay ốm vặt, cứ năm bữa nửa tháng lại vào viện. Lúc ấy tôi có đến thăm mẹ con cô ấy, hỏi anh chồng đâu thì cô ấy nói mải mê đi kiếm tiền.
Đồng lương nhân viên quèn của anh ta chỉ đủ cho cuộc sống vợ chồng son không lo nghĩ, đến khi có con cái vào thì chỉ là muối bỏ bể. Anh ta đi đâu làm gì ngày đêm mà cô bạn tôi cũng không biết. Chỉ biết bạn tôi chăm sóc con, lo toan nhà cửa, còn anh chồng đi từ sáng đến đêm mới về. Về nhà là trèo lên giường ngáy, chả quan tâm gì đến vợ con, hàng tháng đưa cho vợ cọc tiền là hết nghĩa vụ. Từ ngày anh ta làm thêm, tiền kiếm về cũng nhiều hơn, đủ trang trải cuộc sống. Nhưng cũng từ ngày đó, cô bạn tôi choáng váng như đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Hỡi ôi còn đâu anh chồng cưng chiều si mê vợ nữa.
Giờ cô bạn tôi sống với chồng như sống với người dưng. Đôi khi cô ấy lại nghe phong phanh anh chồng cặp với bà giám đốc đã quá lứa lỡ thì để được lên chức, hoặc đang si mê một cô ả thỏ non nào đó. Cô bạn tôi mới sinh con xong, lại suy nghĩ nhiều nên cơ thể bị suy nhược trầm trọng. Vậy đấy, cuộc hôn nhân lý tưởng dựa trên tình yêu của cô ấy giờ chỉ như bong bóng xà phòng mà thôi. Gặp tôi lần nào cô ấy cũng khuyên đừng dại dội dẫm lên vết xe đổ của cô ấy mà phí cuộc đời. Đúng là vật chất quyết định hạnh phúc của con người. Tình yêu khi gặp phải cám dỗ của đồng tiền thì cũng thành tình tan hết thôi. Vì vậy một lần nữa tôi khuyên chân thành các chị em, chọn chồng hãy nhìn vào ví các anh chứ đừng nhìn vào trái tim của họ. Trên đời này tiền là chúng ta nhìn thấy được chứ trái tim đàn ông chứa những gì làm sao ta nhìn thấu đây.
Theo Khám phá
Muốn hạnh phúc, đừng là người phụ nữ đảm đang
Yêu thương nên là điều nhẹ nhõm nhất trong đời, đừng khoác lên nó bài tính khổng lồ giữa cho và nhận.
Trong những mỹ từ được cho là đẹp đẽ thường dùng để nói về người phụ nữ, tôi sợ nhất là từ "hy sinh". Trong văn thơ từ trước tới nay, đức hy sinh được ca ngợi như một phẩm chất quý giá cần có của người phụ nữ đúng chuẩn theo quan niệm truyền thống, và dĩ nhiên vẫn vắt sang xã hội hiện đại.
Không biết ánh hào quang trong lời khen ngợi của người đời liệu có giúp cho những người phụ nữ cả đời hy sinh được hạnh phúc. Nhưng trong xã hội hiện đại, những quy chuẩn lỗi thời đang là chiếc gông nặng vô hình đè lên vai những người phụ nữ vốn không chỉ còn làm những việc "nhỏ".
Trong những cơ quan nhà nước danh hiệu cao quý nhất được trao cho chị em phụ nữ: "Giỏi việc nước, đảm việc nhà". Nếu xét duyệt một cách nghiêm túc, tôi thấy những người phụ nữ nhận được danh hiệu này quả thực đúng là... siêu nhân. Gánh nặng việc công họ mang nặng nề chẳng kém đàn ông, và lại còn phải gánh thêm phần "đảm việc nhà", quả thực phải có ba đầu, sáu tay mới đủ.
Đôi khi, tôi cứ tự hỏi sao danh hiệu này lại không được trao cho đàn ông. Chẳng lẽ với các đấng nam nhi, chỉ cần "giỏi việc nước" đã là vẻ vang, chuyện con cái, nhà cửa là việc "tủn mủn" giao lại cho đàn bà con gái. Giả sử có một ngày đàn ông được ưu ái gia nhập vào cụôc "đua" giành danh hiệu này, có lẽ họ mới thấy tất cả việc lớn mà họ làm chẳng thấm tháp vào đâu so với những việc nhỏ mà người phụ nữ vẫn thầm lặng vun vén mỗi ngày.
Nhưng ngay cả những người phụ nữ trong cuộc cũng bị "ru ngủ" bởi những lời tung hô sáo rỗng, để rồi dùng cả cuộc đời mình miệt mài hy sinh cho một điều gì đó, mong giữ lại sự yên ấm cho ngôi nhà mình. Khi còn trẻ, các cô tự biến mình thành người giúp việc không công của bạn trai, nấu nướng, giặt giũ, quét dọn cho anh ta mỗi ngày. Khi lấy chồng, họ nhường đàn ông cơ hội lập nghiệp, chấp nhận ở nhà đầu bù tóc rối để chồng "đánh Nam dẹp Bắc". Bầu trời trên đầu họ thu hẹp lại trong một khoảng sân, và thế giới chỉ còn lại trong ánh mắt một người đàn ông. Đến một ngày, người đàn ông mà họ vốn coi là cả thế giới nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, họ mới oán trách tại sao những hy sinh của mình lại không được đền đáp.
Nhưng họ không biết rằng, một gia đình hạnh phúc, một xã hội văn minh không bao giờ nên được xây dựng trên sự hy sinh của bất kỳ ai, huống gì là sự hy sinh của một người phụ nữ chân yếu tay mềm. Những gì cả hai làm cho nhau khi yêu, khi xây dựng một gia đình nên là sự đồng tình từ hai phía. Không thể nói tôi đã hy sinh nên tôi phải nhận được điều này, điều kia. Đừng tạo áp lực cho đối phương bởi sự hy sinh của bạn, và cũng đừng khiến ai phải vì mình mà hy sinh.
Yêu thương nên là điều nhẹ nhõm nhất trong đời, đừng khoác lên nó bài tính khổng lồ giữa cho và nhận. Tôi rất thích một câu nói đã được đọc ở đâu đó từ rất lâu: Trong một gia đình, người mẹ hạnh phúc thì gia đình mới hạnh phúc. Sự yên ấm của một mái nhà nên do mọi thành viên cùng vun đắp, chứ không phải dựng nên từ sự hy sinh của người vợ, người mẹ. Nếu cán cân cho - nhận cứ nghiêng dần về một phía, một ngày nào đó mái nhà ấy sẽ đổ sụp vì chẳng ai chịu nổi gánh nặng mà nó đè lên.
Đức hy sinh, sự đảm đang, sức nặng của những mỹ từ ấy nên được san sẻ bớt trên đôi vai của người đàn ông trong gia đình. Nếu muốn hạnh phúc, phụ nữ nên tự mình tập cách sống hạnh phúc hơn là gồng mình lên để hy sinh, hy sinh và hy sinh. Có câu đùa rằng: sống trên đời, biết điều gì là khổ điều ấy. Nếu muốn hạnh phúc, có lẽ đừng nên làm người phụ nữ đảm đang.
Theo VNE
Cứ thử đi rồi biết... Năm tôi 18 tuổi, trong một lần anh về thăm nhà, tôi ôm quần áo trốn theo anh vào TPHCM sau khi chúng tôi ở bên nhau suốt một đêm trong ngôi nhà hoang bên bờ sông. Năm đó anh 23 tuổi, vừa mới tìm được việc làm ổn định sau 1 năm ra trường. Đó là một ngày cuối tháng 8. Tôi...