Tôi rất hối hận vì đã tái hôn với trai trẻ
Mỗi lần nhìn con gái thui thủi trong nhà, tôi lại thấy chúng tôi không thuộc về nơi đây. Cả con và tôi đều không hạnh phúc với lựa chọn này.
Tôi có cuộc hôn nhân đầu không hạnh phúc nên lúc con gái được một tuổi thì tôi ly hôn. Tôi ở vậy nuôi con 7 năm.
Trong suốt những năm này, tôi cũng nhận được lời đề nghị tiến tới chuyện tình cảm nhưng lúc đó, tôi từ chối vì chưa sẵn sàng bước vào hôn nhân lần nữa. Bản thân cũng không thấy rung động với người ta.
Thu nhập của tôi tốt nên cuộc sống hai mẹ con rất thoải mái. Tôi không chỉ tự mình nuôi được con mà còn đều đặn gửi tiền về thăm nuôi bố mẹ. Số tiền phụng dưỡng bố mẹ không nhiều, bố mẹ cũng không đồng ý nhận vì thương tôi còn nhiều thứ phải lo nhưng tôi vẫn muốn hoàn thành trách nhiệm làm con đối với cha mẹ già trong khả năng có thể.
Thời điểm tôi gặp Nam, con gái đã cứng cáp hơn. Tôi bắt đầu biết nghĩ cho hạnh phúc của bản thân, đồng thời bị sự nhiệt thành, trẻ trung của Nam làm cho tôi như được tiếp thêm năng lượng cho cuộc sống vốn dĩ rất giản đơn của mình. Vì vậy một lần nữa, tôi lại muốn kết hôn. Nam nhỏ hơn tôi 3 tuổi, là con một nhưng khá già dặn, trưởng thành.
Nam có công việc ổn định, lại yêu tôi và biết cách chiều con gái riêng của tôi. Vì vậy, tôi không có lý do gì để từ chối hạnh phúc mà cuộc đời ban tặng. Lúc đó, tôi đã nghĩ như vậy nên khi Nam ngỏ lời xin cưới, tôi lập tức đồng ý với vô vàn giấc mơ tươi đẹp trong đầu. Không ngờ khi trở thành vợ chồng, cuộc sống ở gia đình chồng phát sinh nhiều điều khiến tôi ngày nào cũng thấy mệt mỏi.
Nam không cho tôi đăng ảnh lên mạng xã hội, không muốn tôi gọi điện, nhắn tin cho ai mà anh không biết (Ảnh minh họa: Freepik).
Tôi không biết có phải do nhiều năm làm mẹ đơn thân nên tôi quen được sống tự do hay không nhưng quả thực, cuộc sống ở nhà chồng đang khiến tôi thấy mình hối hận vì đã đi bước nữa.
Mẹ chồng khó tính, để ý tôi từ cái váy mới mua đến màu son tôi đánh. Mẹ không muốn tôi mua sắm vì nhà còn nhiều thứ thiết thực hơn phải lo. Tôi đánh son đỏ, mẹ cau mày nói phụ nữ có chồng không nên đánh son đậm quá, nhìn chẳng khác gì “gái gọi”.
Video đang HOT
Bố chồng không ốm đau, bệnh tật gì nhưng ông đặc biệt không thích vận động. Ông có thể nằm ngồi im một chỗ suốt cả ngày, quần áo không chịu thay. Tôi khích lệ ông ra ngoài đi lại, nói chuyện với hàng xóm láng giềng cho thư giãn thì ông gắt lên, nói tôi đừng tự ý về nhà này rồi làm đảo lộn thói quen cũ của gia đình.
Tôi vừa buồn, vừa tự ái vì rõ ràng tôi có ý tốt, đã không được ghi nhận còn bị khoác cho cái mác thích ra vẻ ta đây, chỉ đạo mọi người. Tôi ấm ức tâm sự với chồng nhưng thay vì an ủi vợ, anh thờ ơ bảo từ nay đừng có rỗi hơi làm mấy việc không cần thiết đó nữa.
“Thay vào đó em nên để ý đến chuyện riêng của hai vợ chồng mình thôi”, Nam nói vậy và rất nhanh đã khiến tôi hiểu rõ “chuyện riêng của hai vợ chồng” ở đây bao gồm những gì.
Nam kiểm soát tôi trong mọi việc, đi đâu, làm gì, tan làm phải về nhà đúng giờ, quần áo phải mặc theo ý anh. Nam ghen tuông và muốn nắm giữ tôi khác hẳn lúc còn quen nhau.
Nam không cho tôi đăng ảnh lên mạng xã hội, không muốn tôi gọi điện, nhắn tin cho ai mà anh không biết, kể cả đó là khách hàng. Tôi không còn những buổi được đưa con đi chơi vào ngày nghỉ, muốn rủ cô bạn thân đi uống cà phê cũng phải xin phép, chụp ảnh về anh mới yên tâm.
Kinh khủng nhất là Nam yêu cầu tôi công khai thu nhập vì như thế mới chứng tỏ vợ chồng đồng lòng giữ gìn hạnh phúc, xây dựng niềm tin cùng nhau. Tôi gửi tiền về quê cho bố mẹ cũng phải giấu giếm vì anh không muốn. Tóm lại, tôi cảm thấy vô cùng bí bách.
Tôi không muốn sống cuộc sống này, cũng đã nghĩ đến hai chữ ly hôn nhưng bỏ chồng lần nữa thì thật tệ hại. Hôn nhân lần đầu tan vỡ cứ coi như tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm sống, chưa biết cách mềm mại để thấu hiểu, sẻ chia cùng nhau nhưng đến tuổi này, lấy chồng lần thứ hai vẫn không giữ được gia đình thì thật thất bại.
Mỗi lần nhìn con gái thui thủi, chơ vơ trong nhà, tôi lại thấy mẹ con tôi đúng là không thuộc về nơi đây. Cả con và tôi đều không thấy hạnh phúc với lựa chọn này. Rõ ràng cuộc sống đang yên ổn, tôi lại tự bó buộc đời mình để rồi không biết phải làm gì vào lúc này.
Giận mẹ tái hôn, tôi cắt liên lạc suốt 3 năm, ngày trở về đầy hối hận
Nghe tin mẹ sắp tái hôn với một người đàn ông ít tuổi hơn, tôi sốc toàn tập. Gọi điện về chất vấn, nghe những lời mẹ thừa nhận, tôi giận dữ dập máy, ngắt liên lạc suốt 3 năm.
Tôi là con trai duy nhất trong nhà nên luôn được bố mẹ yêu chiều hết mực. Từ bé tôi đã nghe mọi người nói rằng tôi là con cầu tự, bố mẹ tôi hiếm muộn, phải đi chữa trị và cầu khấn suốt nhiều năm mới sinh được tôi. Có lẽ chính vì thế, tôi luôn có cảm giác mình quý giá với bố mẹ hơn những đứa trẻ khác.
Trong ký ức tuổi thơ, tôi là một đứa trẻ hạnh phúc vì luôn là tâm điểm yêu thương của cả bố và mẹ. Mẹ tôi là giáo viên, bố là bộ đội, tuy chẳng phải giàu có nhưng cuộc sống bình yên và ổn định. Cú sốc nặng nề nhất xảy ra là khi tôi học lớp 8, bố tôi đột ngột qua đời do đột quỵ. Đã phải mất rất nhiều thời gian, mẹ con tôi mới có thể cân bằng lại cuộc sống vì thiếu vắng bố.
Cũng kể từ đó tôi và mẹ càng trở nên quan trọng hơn với nhau, đặc biệt tôi không bao giờ muốn san sẻ tình yêu thương của mẹ với bất kỳ ai. Khi tôi học cấp 3, có lần nghe thấy một người họ hàng khuyên mẹ tôi tái hôn tôi đã rất bực tức mà sửng cồ lên với họ. Mẹ biết tôi không thích nên cũng không bao giờ để ai nhắc đến chuyện đó trước mặt tôi.
Ngày tôi đỗ vào trường đại học yêu thích, mẹ vui lắm nhưng cũng buồn vì 2 mẹ con sẽ phải xa nhau. Để mẹ yên tâm, tôi hứa sẽ gọi điện mỗi ngày và về nhà thường xuyên khi được nghỉ học. Trước khi lên Hà Nội nhập học, tôi còn đến chào tạm biệt người thầy giáo mà tôi kính trọng nhất, đó là thầy T. - giáo viên chủ nhiệm hồi cấp 2 của tôi. Thầy cũng là đồng nghiệp thân thiết với mẹ nên tôi có lời nhờ thầy quan tâm giúp đỡ mẹ tôi lúc tôi vắng nhà.
Mọi chuyện đều thuận lợi, tôi học tốt, thỉnh thoảng còn được học bổng. Tình hình của mẹ ở nhà tôi đều nắm được. Mỗi khi gọi điện về, mẹ tôi đều rất phấn khởi, trong câu chuyện của bà cũng hay có thầy T. xuất hiện. Điều đó làm tôi thấy vui và yên tâm chứ không nghĩ ngợi gì nhiều.
Khi tôi học năm thứ 3 đại học thì mẹ về hưu. Có nhiều thời gian rảnh rỗi, mẹ gọi điện cho tôi nhiều hơn, có những lần còn lên tận Hà Nội thăm tôi. Thế nhưng do bận học và đi làm thêm tích lũy kinh nghiệm, tôi có ít thời gian dành cho mẹ hơn. Mẹ hiểu nên cũng không làm phiền tôi nhiều nữa.
Tốt nghiệp, tôi có cơ hội tốt nên đi làm luôn chứ không về quê. Trong một lần đi gặp khách hàng, tôi tình cờ gặp lại bạn cũ thời cấp 2. Sau những câu chuyện hàn huyên, bạn chúc mừng tôi vì nghe đâu tôi sắp có bố dượng trẻ tuổi. Tôi sốc thực sự nên không giữ được bình tĩnh, tôi kết tội người bạn này ăn nói hàm hồ rồi bỏ đi mặc cậu ấy ngồi lại đầy bối rối...
Ảnh minh họa: PX
Về nhà, tôi lập tức gọi điện cho mẹ hỏi rõ thực hư. Mẹ tôi bất ngờ lắm, bà ngập ngừng một lúc rồi thừa nhận: "Mẹ biết con không thích nhưng con đã trưởng thành, rồi con cũng sẽ có gia đình riêng... Còn mẹ, một mình rất trống vắng, mẹ cũng muốn có bạn để chia sẻ...".
Chỉ nghe đến đây tôi lập tức dập máy. Lòng tôi giận dữ, đau nhói vì cảm giác như bị phản bội. Mẹ lớn tuổi rồi sao vẫn còn muốn chuyện đó? Lại là một người đàn ông trẻ tuổi hơn, thật lố bịch làm sao. Có lúc tôi định gọi điện cho thầy T. để tâm sự nhưng cảm giác xấu hổ đã ngăn tôi lại. Mẹ gọi cho tôi nhiều lần nhưng tôi đều không nghe, thậm chí tôi còn đổi số điện thoại, cắt mọi liên lạc với mẹ.
Sau cú sốc này, tôi dồn hết tâm sức vào công việc để không còn thời gian mà buồn tủi nữa. Sự bận rộn giúp tôi quên đi muộn phiền và cũng giúp tôi có được thành công trong công việc. Cứ thế trong suốt 3 năm tôi không hề liên lạc với mẹ, cũng không về quê.
Công việc của tôi phát triển tốt, tôi vui vì có nhiều bạn bè mới nhưng trong lòng vẫn không thể bình yên. Thời gian trôi đi, tôi trưởng thành hơn và cũng không giận mẹ nhiều nữa. Thế nhưng mỗi khi nghĩ về bà, lòng tôi luôn tràn ngập những cảm xúc phức tạp. Một mặt, tôi nhớ khoảng thời gian đầm ấm bên mẹ, mặt khác, tôi vẫn ấm ức vì bị san sẻ tình yêu thương. Hơn hết, tôi nhớ mẹ và khao khát gia đình!
Tôi lo lắng không biết mấy năm xa cách bà có khỏe không, còn sống ở nhà cũ không? Cuộc sống của mẹ với người mới thế nào, có tốt không... Cuối cùng, tôi quyết định bắt xe về quê để trực tiếp gặp mẹ.
Về đến nhà, người đầu tiên xuất hiện khiến tôi vô cùng bất ngờ, đó chính là thầy T.. Thầy mặc bộ đồ ở nhà đơn giản và nở nụ cười ấm áp. Tôi lắp bắp hỏi sao thầy lại ở đây, trong lòng cảm thấy một sự bàng hoàng và bối rối khó tả.
Thầy chưa trả lời thì có tiếng ho dồn trong phòng ngủ nên vội vã đi vào. Tôi lặng lẽ theo sau, đó là tiếng ho của mẹ, nhìn bà nằm trên giường rất mệt mỏi. Thầy T. ân cần đỡ mẹ dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà và thông báo về sự có mặt của tôi. Mẹ quay ra, chúng tôi nhìn nhau mà nước mắt chảy dòng...
Thì ra người mà mẹ định tái hôn lại chính là thầy T., thầy cũng đã mất vợ con trong một tai nạn giao thông từ nhiều năm trước. Thế nhưng sau cuộc điện thoại của tôi hôm đó, họ đã dừng lại tất cả. Một năm trở lại đây, mẹ vì mong nhớ tôi nhiều nên đổ bệnh, sức khỏe suy yếu.
Để mẹ tôi một mình thầy không yên tâm nên gần đây đã đến ở cùng để tiện chăm sóc. Cả thầy và mẹ đều khẳng định, họ sẽ không tái hôn nếu tôi phản đối.
Nghe xong lòng tôi dâng trào một nỗi ân hận và day dứt. Quả thật tôi đã quá ích kỷ và tham lam. Chỉ vì muốn độc chiếm tình yêu của mẹ mà tôi đã khiến 2 người tôi yêu quý nhất phải buồn khổ. Tôi xin lỗi mẹ và thầy, tôi đã trưởng thành hơn và hiểu ra tất cả.
Giờ đây tôi là người mong muốn nhất rằng mẹ và thầy sẽ tái hôn càng sớm càng tốt. Tôi mong họ sống bên nhau thật hạnh phúc và bình yên, làm chỗ dựa tinh thần cho tôi, làm gia đình của tôi.... Nhìn thầy và mẹ gật đầu, nở nụ cười trìu mến, lòng tôi thật nhẹ nhõm và ấm áp.
Bố mẹ tôi chết lặng khi biết mặt đối tượng mà chị gái sắp lấy làm chồng Chị khẳng định với bố mẹ, khi bỏ chồng, chị sẽ lấy được người đàn ông tốt hơn. Chị gái tôi kết hôn năm 21 tuổi, khi ấy chị vẫn đang là sinh viên năm 3 đại học. Vì lỡ có bầu trước nên chị tôi mới phải kết hôn. Vợ chồng anh chị lấy nhau khi còn quá trẻ, chưa có công...