Tôi nhờ bạn thân giàu có thử lòng vợ và cái kết ngoài dự tính
Tôi đi làm về đã thấy vợ ngồi chờ, trên bàn là tờ đơn ly hôn. Nghĩ đến “phép thử” của bạn thân, tôi điên cuồng lao ra khỏi nhà đi tìm cậu ấy.
Tôi và vợ vốn ở cùng quê, cùng lên thành phố học đại học. Vì là đồng hương, lại xuất thân con nhà nông nghèo khó nên cả hai nhanh chóng trở nên thân thiết.
Tuy là con nhà nông dân, vợ tôi cực kỳ xinh đẹp với gương mặt hài hòa và làn da trắng. Cô ấy được mệnh danh là hoa khôi của khoa mà mình theo học.
Năm đầu tiên vào đại học, cô ấy có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Không thích mất thời gian cho chuyện tình cảm, cô ấy luôn nhờ tôi đi cùng như muốn mọi người biết mình là “hoa đã có chủ”.
Chính vì có nhiều thời gian ở cạnh nhau, tôi dần yêu cô ấy mà không dám nói. Tôi không biết cô ấy cũng có tình cảm với mình. Tình yêu đến hệt như một giấc mơ.
Sau khi ra trường, muốn sớm ổn định, chúng tôi cưới nhau. Vì cả hai mới đi làm, thu nhập chưa cao, không có gia đình làm bệ đỡ nên cuộc sống ban đầu khá vất vả. Nhất là khi con trai đầu lòng chào đời, có những thời điểm kinh tế lâm vào túng thiếu.
Tôi yêu và tin vợ mình nhưng lại ngu ngốc làm tổn thương cô ấy (Ảnh minh họa: Getty).
Dù vậy, vợ chưa từng than phiền, kêu ca. Cô ấy luôn nói, chúng tôi có trình độ, năng lực, sức khỏe và tuổi trẻ thì không ngại khó, ngại khổ. Cùng nhau đi qua những khó khăn sẽ giúp chúng tôi biết trân trọng tình yêu và hạnh phúc sau này.
Tôi luôn biết ơn những suy nghĩ tích cực của vợ. Chính cô ấy và con trai là động lực lớn để tôi cố gắng mỗi ngày.
Hồi học cấp 3, tôi có một cậu bạn thân. Sau khi tốt nghiệp lớp 12, cậu ấy đi xuất khẩu lao động. Sang nước ngoài, nhờ người thân bên ấy hỗ trợ, cậu có việc làm thu nhập cao. Khi tôi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp đại học đi xin việc, cậu ấy ôm tiền về nước lập nghiệp.
Sau nhiều năm gặp lại, cậu ấy đã trở thành ông chủ giàu có nhờ mở nhà hàng và buôn bán bất động sản.
Hôm tôi mời cậu ấy tới nhà chơi, vẻ đẹp của vợ tôi khiến cậu ấy ngỡ ngàng. Cậu ấy lắc đầu bảo: “Có vợ xinh đẹp thế này, ông phải mất công giữ rồi. Chỉ cần cô ấy gặp người giàu có, lập tức sẽ thay lòng đổi dạ”.
Tôi tự tin bảo tôi chẳng lo lắng gì. Bởi nếu cô ấy là người như vậy thì đã không chọn lấy tôi.
Video đang HOT
Bạn một mực cho rằng, tôi quá ngây thơ, không hiểu hết được đàn bà. Cậu ấy hỏi tôi: “Đã nghe câu “Dùng lửa thử vàng, dùng vàng thử đàn bà chưa?”. Ông có dám thử lòng vợ không?”.
Nhìn vẻ đắc ý của cậu bạn khi cho rằng mình hiểu hết đàn bà trên thế gian, tôi tuyên bố: “Tôi sợ gì mà không dám thử”.
Tôi cho cậu bạn số điện thoại của vợ mình, cho phép cậu ấy tán tỉnh vợ qua điện thoại. Khi đưa ra quyết định đó, tôi đặt hết niềm tin vào vợ tôi.
Hơn một tháng sau, tôi đi làm về đã thấy vợ ngồi chờ, trên bàn là tờ đơn ly hôn. Tôi nhìn cô ấy, trái tim như chết lặng, khó khăn lắm mới có thể mở lời: “Tại sao?”.
“Vì bạn anh giàu có hơn anh. Phụ nữ thường sẽ thích đàn ông giàu. Kết quả như thế này đã vừa ý anh chưa?”, vợ tôi nói.
Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề, máu nóng dồn hết lên mặt. Bạn của tôi và vợ tôi, lẽ nào họ đã…
Tôi ra khỏi nhà, chạy xe như thằng điên, vừa đi vừa gọi điện. Khi nhìn thấy bạn thân, tôi không ngần ngại giáng vào mặt cậu ta một cú đấm.
Bất ngờ bị đánh, thằng bạn loạng choạng suýt ngã, máu chảy nơi khóe môi: “Tôi không làm gì vợ ông cả. Chỉ có điều tôi sai khi đề nghị ông làm cái phép thử tai quái này”.
Bạn tôi kể thời gian qua, cậu ấy nhắn tin cho vợ tôi rất nhiều. Lúc đầu chỉ là những tin nhắn bình thường, sau ngọt ngào hoa lá. Cậu ấy khen vợ tôi xinh, cô ấy xứng đáng có cuộc sống tốt hơn. Nếu vợ tôi muốn, cậu ấy hoàn toàn có thể cho cô ấy sống cuộc đời sung sướng, đủ đầy, vô lo vô nghĩ.
Vợ tôi đọc hết những tin nhắn ấy, không trả lời. Trưa nay, có lẽ vì chán nản, vợ tôi nhắn tin hẹn gặp bạn. Vừa gặp đã không giấu nổi sự khinh bỉ. Cô ấy cho rằng, bạn tôi là kẻ khốn nạn, uổng công chồng mình luôn coi là bạn thân.
Cuối cùng, khó chịu vì những khinh miệt vợ tôi dành cho, cậu ấy thú nhận mọi chuyện chỉ là phép thử. Bạn nhìn tôi, vẻ mặt nhăn nhó vì đau: “Tôi không thể ngờ, cô ấy khi biết sự thật còn tức giận hơn”.
Tôi hiểu ra vấn đề, hiểu cảm giác của vợ. Phải thất vọng đến mức nào cô ấy mới có thể nghĩ đến chuyện ly hôn. Cô ấy cho rằng, tôi không tin vợ nên làm phép thử. Nhưng sự thật là tôi tin vợ nên mới làm phép thử này. Tôi tin vợ nhưng lại dùng cách ngu ngốc làm tổn thương cô ấy.
Tôi vội về nhà, đinh ninh nghĩ vợ chỉ dọa mình, nhất định phải cầu xin vợ tha thứ. Tôi nhất định không thể để mất vợ, dù là vì lý do gì đi nữa.
Hóa ra trong tình yêu, bao nhiêu niềm tin cũng không đủ, một chút nghi ngờ đã là thừa.
Đi ô tô 3 tiếng đến dự sinh nhật cháu, thấy đồ ăn trên bàn tôi bắt xe về quê luôn
Bình thường từ nhà tôi lên thành phố chỉ mất khoảng hơn 2 tiếng đi xe khách, nên tôi lên xe lúc 3 giờ chiều.
Nào ngờ đi được nửa đường thì xe hỏng phải dừng lại sửa, thành ra 6 rưỡi tối tôi mới tới nơi.
Khi con dâu sinh con, vợ chồng tôi mừng lắm. Tôi chủ động bảo con trai và con dâu rằng tôi sẽ lên thành phố ở cùng chúng nó để chăm cháu, nào ngờ lại bị hai đứa từ chối.
- Mẹ cũng có tuổi rồi, cứ ở quê nghỉ ngơi đi ạ, lên đây chăm cháu phải thức đêm thức hôm mệt lắm. Bọn con tự xoay xở được.
Các con đã nói vậy nên tôi đành ở quê. Nhưng không ngờ, con dâu lại nhờ mẹ ruột lên ở cùng. Điều này khiến tôi không khỏi suy nghĩ và chạnh lòng, bởi tôi và bà thông gia tuổi tác, sức khỏe ngang nhau. Tôi vẫn còn khỏe chứ có phải cụ bà lọm khọm đâu.
Tuy nhiên, sau đó thỉnh thoảng tôi vẫn lên ở cùng các con. Nếu có bà thông gia ở đó, tôi chỉ ở khoảng 1-2 tuần rồi về. Nếu bà thông gia bận việc ở quê thì tôi ở khoảng 1-2 tháng, đưa đón cháu đi học rồi về lo cơm nước cho các con.
Trước đây tôi từng có khoảng thời gian tôi lên ở cùng con trai và con dâu. (Ảnh minh họa)
Cách đây ít lâu, cháu nội tổ chức sinh nhật tròn 5 tuổi. Như các năm trước, hai vợ chồng tôi đều bắt xe lên thành phố để thổi nến cùng cháu, nhưng năm nay ông nhà đau chân nên chỉ mình tôi đi. Trước khi đi, tôi có chuẩn bị đầy đủ quà cáp cho cháu cùng ít rau củ nhà trồng được.
Tính đi từ sáng, nhưng các con đi làm về muộn nên tôi căn giờ đi sao cho lúc đến nơi đúng giờ tan làm của con. Bình thường từ nhà tôi lên thành phố chỉ mất khoảng hơn 2 tiếng đi xe khách, nên tôi lên xe lúc 3 giờ chiều. Nào ngờ đi được nửa đường thì xe hỏng phải dừng lại sửa, thành ra 6 rưỡi tối tôi mới tới nơi.
Hồ hởi bước vào, tôi sững người với cảnh tượng bên trong. Ông bà thông gia cũng đến dự sinh nhật cháu, mọi người đang ngồi quây quần bên mâm cơm. Đáng nói, bánh sinh nhật đã cắt xong, mọi người cũng ăn được nửa bát cơm rồi.
Thấy tôi, con trai và con dâu buông lời trách móc:
- Mẹ làm gì mà đi lâu thế? Giờ này mới đến, chúng con cho cháu thổi nến, cắt bánh sinh nhật xong rồi. Mẹ rửa qua chân tay đi rồi vào ăn cơm.
Nghe mà chạnh lòng. Bình thường nhà con trai ăn cơm lúc 6 rưỡi - 7 giờ tối, nay tôi tới muộn một chút cũng chẳng ai đợi. Cố kìm nén sự bất mãn trong lòng, tôi nặn ra một nụ cười, đưa quà cho cháu nội rồi ngồi vào bàn ăn. Thế nhưng lúc ngồi vào mâm, tôi thật sự không thể kìm nén nổi được nữa.
Nhìn bàn ăn toàn món mình không ăn được, tôi bực dọc hỏi con trai và con dâu tại sao lại vậy. (Ảnh minh họa)
Các con đặt lẩu về ăn, nhưng ngặt nỗi đó là lẩu ếch măng cay. Những món ăn phụ đều có vị chua ngọt, vị cay, nếu không thì cũng có ớt hoặc tiêu, chỉ riêng mấy món nấu riêng cho cháu trai là không cay.
Tôi mắc bệnh dạ dày mãn tính, không ăn được đồ chua cay nóng. Chuyện này các con đều biết, vậy mà trên bàn ăn lại chẳng có món nào tôi ăn được. Khó chịu, tôi hỏi con trai:
- Sao toàn đồ chua cay thế con, mẹ bị đau dạ dày mà?
Con dâu nghe vậy liền nhăn mặt đáp:
- Mẹ ăn mấy miếng cũng có sao đâu? Tiệc này con đặt cách đây mấy hôm rồi. Khi đó mẹ bảo không đi được, sáng nay mẹ mới nói tới dự sinh nhật cháu. Mẹ thay đổi đột ngột thế sao con chuẩn bị kịp?
Nói xong, con dâu còn quay sang lẩm bẩm với chồng:
- Đã bảo mẹ đừng có lên mà cứ lên, giờ lên rồi lại đòi hỏi nọ kia, ai mà chiều cho được.
Tuy con nói nhỏ nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy. Tức giận, tôi buông đũa đứng dậy nói:
- Được, nếu con không thích mẹ đến thì mẹ đi. Từ giờ mẹ sẽ không đến đây nữa.
Nói xong tôi quay ra cửa bắt xe về. Con trai con dâu đuổi theo xin lỗi, ông bà thông gia cũng khuyên can đừng chấp nhặt với con cái, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nguôi ngoai được.
Tôi cảm thấy không được các con tôn trọng, ngay cả con ruột cũng chẳng biết nghĩ cho mẹ. Tôi cảm thấy con coi trọng ông bà ngoại hơn ông bà nội. Ông nhà khuyên tôi đừng nghĩ nhiều, cứ kệ chúng nó nhưng thật sự tôi không làm được.
Mẹ chồng lương hưu 15 triệu/tháng nhưng vẫn bắt tôi "biếu" mỗi tháng 10 triệu, 8 năm sau tôi mới hiểu Suốt 8 năm qua mỗi tháng chúng tôi đều phải đưa cho mẹ chồng 10 triệu, nếu thiếu bà cũng đòi cho đủ. Bố chồng mất sớm, một mình mẹ nuôi hai chị em chồng tôi ăn học. Khi tôi gả cho anh, chị chồng đã kết hôn rồi và định cư ở nước ngoài, vài năm mới về một lần. Sau khi...