Tôi nghiện… đàn ông có vợ!
Tôi chắc chắn mọi người sẽ ném đá, sẽ coi thường, thậm chí miệt thị khi tôi nói rằng, tôi hoàn toàn có quyền và không ai có thể ngăn cấm tôi yêu một người đàn ông đã có vợ.
Vâng tôi thích như vậy và đó là quan điểm sống của tôi. Tự do là thứ Thượng đế ban cho con người. Trong giới hạn vô cùng của trời đất thì tự do làm điều mình thích cũng sẽ không có điểm cuối cùng.
Vì sao tôi thích yêu những người đàn ông đã có vợ? Đơn giản vì đó là những con người đã trưởng thành, đã có địa vị, tiền bạc và nhất là học đã biết “vợ là gì?”. Vợ là một cái ổ khóa đã vứt mất chìa, một chiếc còng số 8, một thứ gông xiềng mà người đàn ông vô tình hay cố ý trong một khoảnh khắc bồng bột đã sa chân vào.
Không phải sao? Những người đàn ông đến với tôi đều nói rằng vợ họ là những cái loa phát thanh không có giờ nghỉ, là cái túi tham thủng đáy, là một cô giúp việc lao nhao hóng hớt, là một bà vú em dơ bẩn người lúc nào cũng có mùi hăng hăng vì lười tắm rửa… Những người phụ nữ như thế thì làm sao có thể giữ được chồng họ ở nhà? Vậy thì đừng có trách vì sao các anh đi hoang, vì sao những người có quan điểm sống phóng khoáng, yêu quý và biết tận hưởng sự tự do như tôi lại trở thành điểm đến của họ.
Hẳn là các chị đang mắt tròn, mắt dẹt khi đọc những dòng này? Có gì ghê gớm đâu cơ chứ? Ngày xưa tôi cũng đã từng có một tình yêu lý tưởng; đã từng yêu, mơ và tin vào “một túp lều tranh, hai trái tim vàng”. Thế mà về sống với nhau chưa bao lâu thì tất cả đã tan như bọt xà phòng.
Video đang HOT
Bây giờ thì tôi đâm nghiện. Tôi thích cái việc đi chinh phục người khác. Mà phải là những người đàn ông đã có vợ con. (ảnh minh họa)
Tôi nhớ khi ấy chồng tôi bảo: “Không ngờ giữa yêu và lấy nhau lại khác xa một trời, một vực như vậy. Chúng ta không thể sống bằng không khí và những bài thơ tình. Thôi thì đường ai nấy đi”. Khi ấy anh bỏ theo một người đàn bà lớn hơn mình 10 tuổi, là chủ một công ty, có nhà lầu, xe hơi. Thỉnh thoảng anh ghé về thăm con trên chiếc xe hơi bóng lộn. Anh không vào nhà mà ngồi trên xe bấm còi “tin tin” để con gái tôi chạy ra nhận những hộp sữa, gói bánh, quần áo mới và số tiền trợ cấp nuôi con mà anh có trách nhiệm đóng góp khi ly hôn.
Những lúc ấy, không ai đánh mà tôi đau, không ai bóp mà trái tim tôi quặn thắt. Không phải người đàn bà ấy cướp chồng tôi mà là tiền của bà ta, xe hơi, nhà lầu của bà ta đã cướp mất chồng tôi, phá nát tổ ấm của tôi. Vậy thì cái tôi cần có chính là những thứ ấy: Tiền bạc, nhà, xe…
Tôi đã nghiệm ra một điều: Có đi ắt có đến. Có tìm ắt có gặp. Tôi thông minh hơn người khác vì tôi biết cách tìm, nơi tìm. Những người đàn ông thích tâm sự với tôi về những bà vợ già của họ. Và tôi cũng biết cách chia sẻ, động viên, an ủi để cho tiền từ túi họ tự giác chuyển sang ví của tôi. Người thứ nhất, thứ nhì, thứ ba thì tôi cũng đã có được những thứ mình cần.
Bây giờ thì tôi đâm nghiện. Tôi thích cái việc đi chinh phục người khác. Mà phải là những người đàn ông đã có vợ con. Bởi khi ấy thì họ mới có đủ chín chắn, có đủ tiền bạc, địa vị xã hội để thực hiện “sự tự do” mà Thượng đế đã ban cho con người!
Năm nay tôi 36 tuổi. Tôi thấy trái tim mình vẫn còn khỏe mạnh. Vậy thì hà cớ gì tôi lại ngừng yêu? Mấy chị bạn bảo tôi là con thiêu thân, là kẻ thấy chết mà vẫn lao đầu vào, là rất nhiều thứ… Nhưng những người nói như vậy, không ai có được cuộc sống giàu sang, sung túc như tôi.
Vậy nên kinh nghiệm rút ra là, không nên nghe những gì mấy chị vợ già thuyết giảng; mà hãy xem chồng các chị đi đâu, làm gì, ngủ với ai mỗi khi sơ sẩy thoát khỏi vòng kềm tỏa của các chị- những bà vú em bẩn thỉu trong gia đình.
Không đúng sao?
Theo Eva
Cô đã tin vào bàn tay không đeo nhẫn của anh
... Để rồi cô chỉ nhận được những giọt nước mắt và khổ đau.
Người ta thường nói hạnh phúc và nỗi đau thường đi liền với nhau, riêng cô, cô thấy câu nói đó thật thấm thía, thật đúng với tình yêu của cô.
Anh đến với cô như mang một cơn gió mát đầu mùa hạ đến đánh thức tình yêu đã ngủ quên từ lâu của cô và rồi lại ra đi như mang cái lạnh se se của mùa thu dịu ngọt đến phương trời khác chỉ để lại cho cô cái lạnh buốt giá của mùa đông đang tới.
Anh. Người đàn ông mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ, từ giọng nói, tiếng cười và cách anh yêu cô. Không giống với những người đàn ông khác, lạ lẫm và ngọt ngào. Anh xây một tòa lâu đài màu hồng có nhiều hoa thơm quả ngọt, có những đứa con ngoan, có hạnh phúc tràn đầy mà cô là nàng công chúa bé nhỏ ngủ quên trong lâu đài đó, còn anh là chàng hoàng tử thỉnh thoảng lại tự dưng biến mất với con ngựa bất kham.
Anh. Người đàn ông mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ, từ giọng nói, tiếng cười và cách anh yêu cô. (ảnh minh họa)
Anh yêu cô theo cách của anh. Anh hứa hẹn một tương lai với cô bên gia đình nhỏ, muốn cô đi xem nhẫn cưới, muốn cô sinh con cho anh, muốn cô là bà chủ nhỏ trong lòng anh. Còn gì hơn nữa khi có một người đàn ông chung mộng xây ngôi nhà hạnh phúc.
Cô đã yêu anh, đã tin vào lời anh nói, tin vào bàn tay không đeo nhẫn, tin như một con chiên ngoan đạo.
Và rồi ngôi nhà màu hồng đó gặp một cơn sóng gió, những ô của sổ đã đổi màu, màu hoa đã héo úa và chàng hoàng tử theo con ngựa bất kham ra đi bỏ lại nàng công chúa nhỏ với ước mộng dở dang, vỡ vụn. Chàng hoàng tử cô yêu đã trở về với lâu đài hạnh phúc mà nơi đó không bao giờ cô có thể đặt chân tới.
Cô đã khóc ròng rã, trái tim cô đau đớn, rỉ máu. Những tưởng đó là hạnh phúc vậy mà bây giờ nó đã thành tòa lâu đài dần sụp đổ theo thời gian. Chỉ còn lại mình cô với bao hi vọng, chờ đợi.
Trong lúc mọi thứ dường như đã chấm hết, anh đã quay trở lại tìm nàng công chúa bé bỏng với một câu xin lỗi và chia tay không hẹn ước: "Mình sẽ mãi là bạn em nhé".
Chỉ còn lại mình cô với bao hi vọng, chờ đợi. (ảnh minh họa)
Vậy đấy, thượng đế đã sinh ra adam và eva để yêu thương nhau, sinh ra con trai con gái, ra chàng hoàng tử và cô công chúa bé nhỏ nhưng lại không sinh ra tình yêu vĩnh cửu để đôi lứa phải xa nhau. Cô đã đóng cửa với trái tim của bao con người yêu cô mà chỉ hé mở để đón nhận một tình yêu chân thành với anh. Vậy mà giờ đây cô phải ngồi lại một mình trống vắng và cô đơn. Ông trời thật khéo chọn người, thật khéo trêu người vì đã chọn đúng cô. Cô từng khát khao được yêu, khát khao được một bờ vai để cho cô nương tựa, vực cô dậy vậy mà cuối cùng cô lại là nạn nhân của nước mắt và khổ đau.
Anh cũng vậy, anh cũng thật khéo chọn người để trêu ngươi, để làm họ đau khổ. Cô xứng đáng được hưởng hạnh phúc, được yêu thương chân thành, vậy mà giờ đây, cô lại khóc ròng, lại thương nhớ một bóng hình. Liệu có bao giờ cô quên được anh và đón nhận một tình yêu mới?
Nguyện cầu anh luôn được hạnh phúc nơi phương trời xa. Dù sao cô cũng gửi một lời cám ơn anh!
Theo Eva
Ước gì anh bỏ vợ lấy tôi Hằng đêm tôi đều mơ thấy anh. Có thứ cảm giác đau đớn vô cùng, và khi tôi tỉnh dậy, nước mắt đã tràn gối. Mỗi lần trước khi đi ngủ, tôi lại nhớ anh quay quắt. Tôi cảm thấy mình tội nghiệp vô cùng. Thấy thương hại chính bản thân mình, vì tôi trước giờ chưa bao giờ thấy yêu một người...