Tôi nghẹn lòng khi biết lý do mẹ chồng luôn chê bai con dâu nhưng lại khen nức nở con trai mình
Tôi không ngờ đấy lại là lý do mẹ chồng luôn chê bai tôi không biết chăm con…
Tôi và chồng kết hôn qua sự mai mối của bố mẹ hai bên, mẹ tôi đã từng dạy học cùng trường với mẹ anh. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi và anh bằng tuổi nhau và cũng đều hơn 30 tuổi rồi nhưng không hề có mảnh tình nào vắt vai. Đến khi cả hai đã chạm mốc 35 thì mẹ tôi và mẹ anh mới tá hỏa tìm mọi cách để dắt mối cho con mình.
Hai bà mẹ với hai đứa con ế chỏng ế chơ vô tình gặp lại nhau rồi như thể duyên số đã đến, chúng tôi có những buổi hẹn gặp mặt đầu tiên qua sự sắp xếp của hai bà mẹ.
Thật ra chỉ mẹ tôi và mẹ anh sốt ruột thôi chứ thời điểm đó tôi thì đang mải mê tranh cái ghế phó giám đốc ở công ty của mình còn anh thì cũng tất bật làm đồ án tiến sĩ. Chung quy lại hai đứa chúng tôi đều không quá thiết tha gì chuyện yêu đương chứ đừng nói đến chuyện lập gia đình.
Thế rồi đúng ra để mà nói thì tôi và anh chưa có nhiều thời gian tìm hiểu nhau cũng như gia đình hai bên quá nhiều thì đã quyết định đi đến hôn nhân. Mãi về sau chúng tôi vẫn còn đùa bảo rằng lúc đó chỉ thấy đối phương phù hợp để làm bạn đời của mình còn yêu thương thì thật ra không có nhiều đến mức muốn cưới nhau.
Ngay cả khi đám cưới diễn ra thì mọi thứ đều là do hai bà mẹ lo toan hết vì lúc đó tôi khá bận bịu với các dự án của công ty còn anh thì miệt mài đèn sách. Nếu cứ để chúng tôi khi nào rảnh rồi tự lo cưới xin thì có khi chúng tôi sẽ hoãn dài dài mất.
Lấy nhau về tôi và anh đều được bố mẹ hai bên tạo điều kiện hết mực về kinh tế, chúng tôi mua được một căn chung cư khá rộng rãi với 3 phòng ngủ vì mẹ tôi và mẹ anh đều tính toán đến chuyện sau này sinh con đẻ cái thì còn có không gian riêng cho tụi nhỏ.
Kể từ đó, chúng tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân vợ chồng.
Ấy vậy mà chúng tôi cũng có chịu yên ổn đâu, cả hai quyết tâm kế hoạch 3 năm rồi mới sinh con. Mẹ chồng tôi biết chuyện đã phải gọi gia đình hai bên sang họp vì nếu để đến 3 năm nữa tôi đã 38 tuổi rồi, bố tôi là bác sĩ nên ông phản đối kịch liệt và ủng hộ thông gia vì nếu đến lúc ấy mới tính chuyện con cái thì nguy hiểm cho cả mẹ lẫn em bé.
Vậy là với sức ép từ người lớn, 3 tháng sau khi cưới tôi đã mang bầu và bắt buộc phải tạm dừng rất nhiều việc tại công ty để dưỡng thai.
Nếu người ngoài nhìn vào thì thấy cuộc sống của tôi thật sự rất an yên nhưng với tôi khoảng thời gian mang thai và chăm sóc con nhỏ rất khó khăn về mặt tâm lý. Nói đúng ra thì lúc ấy tôi chưa sẵn sàng làm mẹ, mọi tâm trí của tôi đều đặt ở công việc nên khi phải buông bỏ nó vì chuyện sinh nở, tôi luôn cảm thấy bí bách vô cùng.
Thế nhưng bản năng làm mẹ của phụ nữ là điều gì đó rất đặc biệt, khi ôm con trên tay tôi bắt đầu tập trung vào việc làm sao để chăm sóc đứa nhỏ. Khoảng 10 ngày đầu sau sinh tôi chưa thể làm quen được với việc có một em bé nhưng dần dà sau đó tôi hiểu rằng ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc sống, mình cần phải làm tốt nhiệm vụ của mình ở giai đoạn đó. Với tôi hiện tại là phải làm một người mẹ thật tốt.
Video đang HOT
Đương nhiên sau khi sinh con thì tôi luôn luôn có sự hỗ trợ của bà nội và bà ngoại nhưng chủ yếu vẫn là bà nội vì mẹ tôi lúc đó cũng đang phải chăm hai đứa cháu nội chưa đến tuổi đi học mẫu giáo.
Tôi và mẹ chồng từ trước đến nay đều luôn hòa hợp, tôi rất quý bà và có lẽ vì phát sinh từ việc bà là bạn của mẹ tôi nên mối quan hệ giữa cả hai dường như có phần thoải mái hơn, không có cảm giác gượng gạo giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Ấ vậy nhưng mọi chuyện chỉ thực sự có vấn đề khi bà dọn đến ở cùng vợ chồng tôi một thời gian để giúp tôi chăm sóc con nhỏ cũng như chuẩn bị quay lại đi làm. Lúc này tôi bắt đầu hiểu thế nào là khác máu tanh lòng.
Bà luôn luôn không vừa ý với tôi bất kỳ việc gì đặc biệt là chuyện chăm sóc em bé. Bà muốn tôi hút sữa và cho em bé bú mẹ song song. Cứ đến giờ là bà nhắc tôi đi hút sữa, tủ trữ đông ở nhà gần như đầy bà vẫn liên tục nhắc tôi hút sữa đúng cữ. Từ việc tiệt trùng máy cho đến rã đông hay hâm nóng sữa bà đều chê tôi làm không tốt rồi khen nức nở chồng tôi làm việc khéo léo.
Buổi đêm bà cũng bế em bé đưa cho chồng tôi và nói tôi không biết dỗ làm em bé khóc nhiều không chịu ngủ. Chồng tôi bế rong thì đương nhiên em bé sẽ không khóc rồi, nhưng vì thế mà bà khẳng định chỉ có con trai bà bế thì em bé mới nín khóc mà thôi.
Tôi muốn bế con đi cà phê với bạn bè bà cũng không đồng ý mà bắt tôi để em bé ở nhà cho chồng tôi chăm còn tôi thì cứ đi một mình, muốn về nhà lúc nào thì về.
Thậm chí tôi khá tự tin về khả năng nấu nướng của mình bà cũng không vừa ý mà khen nức nở con trai bà nấu mới là ngon, dần dần tôi không còn muốn vào bếp, chủ yếu là chồng tôi nấu ăn mà thôi.
Mãi cho đến hôm nay, tôi ngồi tâm sự với chị dâu, kể về tất cả những nỗi lòng của mình thời gian qua. Ai ngờ chị dâu tôi thất thanh lên mắng tôi là cái đồ sướng mà không biết hưởng. Rõ ràng hiện tại tôi chẳng phải làm gì mấy ngoài việc hút sữa và cho con bú, còn lại hầu như là chồng tôi và mẹ chồng làm hết. Vậy thì tôi còn kêu ca phàn nàn cái gì cơ chứ?
Lúc bấy giờ tôi mới giật mình, quả thực thời gian đầu mới sinh chồng tôi đến cái tã cho con còn không biết thay. Sau nhiều lần mẹ chồng tôi bảo anh làm thì giờ có rất nhiều việc chăm con anh ấy con khéo hơn tôi nhiều, điển hình nhất là việc tắm rửa cho con – việc mà tôi không biết làm.
Tôi giật mình nhận ra hình như mình đã hiểu lầm mẹ chồng quá nhiều, bà tuy không nói ra nhưng rõ ràng đang âm thầm bảo vệ tôi để tôi không phải quá vất vả trong chuyện chăm sóc con nhỏ.
Tôi vội vàng đứng dậy xin phép chị dâu và xách túi về nhà. Tôi thật lòng rất muốn về nhà và nói một câu cảm ơn với bà để bà biết rất tôi đã hiểu được tất cả những hành động lạ lùng của bà kể từ khi tôi sinh con đến bây giờ!
Biết con dâu muốn ly hôn, mẹ chồng tìm đến nói mấy câu khiến tôi do dự
Mới sáng sớm, tôi đã thấy một người đàn bà đứng co ro ở cửa. Mẹ chồng tôi từ quê lên.
Bà đến từ sớm nhưng không gọi cửa vì sợ con dâu mất giấc ngủ ngon.
Ngày tình cờ đọc được tin nhắn chồng gửi cho một đồng nghiệp nữ, tim tôi như vỡ vụn. Những lời quan tâm ấy, những lời ngọt ngào ấy lâu rồi tôi không được nghe. Cuộc sống vợ chồng với nhiều bận bịu và lắm nỗi lo toan khiến cả hai gần như không còn thời gian lẫn tâm tư để dành cho nhau những lời dịu ngọt.
Tôi và chồng cưới nhau từ một tình yêu bền bỉ. Hai người đều gần như là mối tình đầu của nhau, nếu không tính những rung động trong sáng, thơ ngây thuở học trò. Tôi đã luôn tự hào về tình yêu, cuộc hôn nhân của mình. Người đàn ông đã vì yêu tôi mà quỳ xuống dưới chân bố tôi xin được kết hôn chỉ vì ông không muốn gả con gái cho chàng trai trắng tay, lại xa xôi cách trở.
Suốt 7 năm qua, dù ở cương vị làm chồng hay làm cha, anh đều rất tốt. Vậy nên với những câu chuyện ngoại tình nhan nhản trên mạng, hay đôi lần đối diện với nỗi đau bị chồng phản bội của đồng nghiệp hay bạn bè, tôi cũng không mấy lo lắng.
Bởi tôi luôn có một niềm tin, chồng mình có thể không giàu có, không đẹp trai nhưng nhất định là người chung thủy. Để rồi niềm tin càng lớn, nỗi tuyệt vọng lại càng sâu.
Cuộc ghé thăm ngắn ngủi của mẹ chồng khiến nỗi đau trong lòng tôi dịu lại (Ảnh minh họa: TD).
Anh nhận sai, nhưng lại nói mối quan hệ chỉ mới bắt đầu và hai người chưa vượt quá giới hạn. Nỗi đau quá bất ngờ khiến tôi như câm lặng. Thật sự, tôi không biết mình nên nói gì với anh cho thỏa nỗi giận trong lòng.
Anh quỳ xuống xin tha thứ, thề thốt, hứa hẹn đủ điều. Đây là lần thứ hai anh quỳ trước mặt tôi. Một lần là cầu hôn khiến tôi hạnh phúc vỡ òa và lần này cũng hành động đó nhưng khiến tôi đau đớn.
Tôi yêu chồng, tình yêu lớn đến nỗi không còn chỗ cho sự bao dung. Việc anh từng dành tâm trí, tình cảm và có thể là cả thân xác của mình cho người đàn bà khác khiến tôi không thể chấp nhận. Anh xin tôi hãy vì hai con nhỏ. Nhưng lúc này, tôi thật sự không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài nỗi đau của chính mình. Tôi muốn ly hôn.
Thấy tôi quyết liệt, anh nói sẽ sang phòng trọ em trai ở ít ngày, hy vọng khi không nhìn thấy mặt anh, tôi có thể tĩnh tâm suy nghĩ mọi chuyện thật thấu đáo trước khi quyết định bất cứ điều gì. Việc anh rời đi đúng là khiến tôi có chút nhẹ nhõm trong lòng.
Một buổi sáng cuối năm, trời mùa đông rất lạnh. Mới sáng sớm, tôi đã thấy một người đàn bà đứng co ro ở cửa. Mẹ chồng tôi từ quê lên. Bà đã bắt chuyến xe sớm nhất trong ngày, tới nơi không dám gọi cửa vì sợ con dâu mất giấc ngủ ngon.
Tôi mời mẹ vào nhà, thấy cảm động khi nhìn làn môi bà run rẩy, tái đi vì giá rét. Sau khi uống cốc nước ấm, bà hỏi tôi hôm nay có thể nghỉ làm một buổi không? Bà lặn lội từ quê lên vì có quá nhiều điều muốn nói.
Rồi mẹ chồng nhìn tôi, miệng luôn nói lời xin lỗi: "Cả đời giáo viên của mẹ từng dạy dỗ bao trò nên người. Vậy mà mẹ lại không thể dạy con trai mình, dù thế nào cũng đừng làm tổn thương người khác, nhất là người phụ nữ của mình. Mẹ không bênh chồng con, mẹ cũng rất đau lòng".
Bà hy vọng tôi có thể mở lòng độ lượng, bao dung, nghĩ về tình cảm vợ chồng nhiều năm qua, nghĩ về những ngày tháng ấm êm, hạnh phúc từng mà cho cả hai thêm một cơ hội.
Mẹ nói, tôi còn trẻ, nếu ly hôn cũng không thể sống độc thân đến hết đời. Liệu tôi có chắc người đàn ông sau này sẽ tốt hơn chồng tôi hiện tại? Chưa nói đến việc không ai thương con hơn bố mẹ đẻ. Nếu mình may mắn gặp được tình yêu mới, liệu con mình có thực sự hạnh phúc hay không?
Mẹ kể, anh họ của chồng cũng từng dại dột ngoại tình, nhờ vợ bao dung mà nay cả hai đã có gia đình êm ấm. Anh ấy luôn biết ơn vợ mình, tu chí làm ăn. Nhìn vào, không ai nghĩ họ từng suýt dắt nhau ra tòa. Để tha thứ cho một người, ngoài sự bao dung, đôi khi ta cần có lòng dũng cảm. Có cuộc hôn nhân nào mà không từng đi qua những bão giông.
Mẹ chồng tôi chỉ lên có một buổi, ăn cùng tôi một bữa cơm rồi vội vã về vì ông nội đang ốm. Bà thậm chí không thông báo, cũng không gặp chồng tôi. Bà sợ gặp rồi không kìm nổi giận dữ mà mắng nhiếc con, bởi rõ con trai mình cũng đang ngổn ngang lắm nỗi.
Trước khi chia tay, mẹ chồng ôm tôi, nhắc lại lời xin lỗi: "Dù mẹ chưa từng trải qua nỗi đau này, mẹ tin mẹ hiểu sự đau đớn của con. Làm mẹ, mẹ chỉ mong các con hạnh phúc sum vầy. Còn đoạn đường sau này, cùng nhau bước tiếp hay dừng lại vẫn là do con quyết định".
Mẹ chồng về rồi, tôi thẫn thờ suốt cả ngày hôm đó. Hình ảnh người phụ nữ trung niên tay xách chiếc túi nhỏ bước lên chuyến xe khách chiều cứ đọng mãi trong tâm trí tôi. Nhìn ánh mắt bà sâu hoắm, thâm quầng, chắc hẳn vì nhiều đêm mất ngủ.
Từ ngày về làm dâu, vì sống xa nhau, thỉnh thoảng chỉ ghé thăm nhà vào dịp lễ Tết hay con nghỉ hè nên mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu không thân thiết nhưng cũng không có xích mích gì.
Chuyện chồng tôi ngoại tình cũng là chồng tôi nói với bà chứ tôi không nói. Bởi tôi vốn nghĩ, dù có chuyện gì đi nữa, mẹ nào cũng bênh con. Nhưng nay mẹ chồng lên thăm, rút ruột trải lòng mình, tôi cảm nhận bà cũng thương tôi và giận con trai mình lắm.
Những lời mẹ chồng nói không phải không có lý. Có lẽ tôi cần thêm chút thời gian để nhìn nhận lại mọi chuyện. Chúng tôi đã vượt qua bao nhiêu trở ngại cả về khoảng cách địa lý và sự phản đối từ gia đình mới đến được với nhau. Tôi muốn thử cố gắng một lần nữa trong việc hàn gắn và sửa chữa hôn nhân trước khi quyết định buông bỏ.
Tình mẹ bao la Anh đã lớn tuổi, vậy mà thời gian anh được hưởng tình mẫu tử thật ngắn ngủi, gói gọn hơn một tháng. Tuy nhiên anh tin mẹ anh sẽ mỉm cười nơi chín suối với quãng thời gian ngắn ngủi ấy. Ảnh minh họa do tác giả lựa chọn. Cha mẹ anh ly dị sớm, anh ở với cha, chị gái ở với...