Tôi ngây ngẩn khi bỗng dưng được bác hàng xóm di chúc cho 1 tỷ
Sau khi bác hàng xóm nói rành rọt nguyên nhân, tất cả đều sững sờ khó tin.
Cuối tuần vừa rồi, tôi đang dọn dẹp nhà cửa thì đột nhiên bác hàng xóm gọi sang nhà có chút việc. Sang đến nơi thấy con trai, con gái, con dâu, con rể bác đều có mặt đông đủ mà tôi ngạc nhiên. Dường như nhà bác đang họp gia đình thì phải.
Biết được hôm nay là ngày bác ấy tuyên bố di chúc mà tôi càng bất ngờ hơn nữa. Tôi chỉ là hàng xóm không có quan hệ máu mủ, họ hà ng, bác ấy tuyên bố di chúc thì liên quan gì đến tôi? Tiếp đó, khi biết bản thân được bác ấy để lại cho 1 tỷ đồng thì tôi lại càng kinh hãi.
Còn chưa kịp phản ứng thì các con của bác ấy đã nhao nhao phản đối, yêu cầu mẹ phải giải thích rõ lý do cho người ngoài số tiền lớn đến thế. Để rồi sau khi bác hàng xóm nói rành rọt nguyên nhân, tất cả đều sững sờ khó tin.
Tôi rất muốn ra ngoài ở vì không muốn sống chung với bố và mẹ kế nữa. Ảnh minh họa.
Bác ấy có 2 người con trai và một người con gái nhưng họ đều lập gia đình và ra ở riêng cả rồi, không ai sống chung với bác ấy. Họ cũng rất ít đến thăm mẹ, một mình bác lủi thủi trong căn nhà vắng.
Video đang HOT
Nhà tôi ngay sát cạnh, tôi vẫn độc thân chưa chồng nên rảnh rỗi là lại sang nhà bác chơi. Thấy bác cô đơn quá, đông con đông cháu mà suốt ngày một mình nên tôi có phần thương cảm. Nấu được món gì ngon hay đi công tác về có quà, tôi đều mang sang biếu bác. Có lần bác bị ốm mà chẳng ai bên cạnh, tôi đưa bác đi viện, giờ hành chính đi làm tối về vào viện trông nom mấy ngày liền.
Thú thật tôi làm mọi việc cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, hơn nữa đó là những chuyện nhỏ nhặt đâu có gì to tát. Mẹ tôi mất sớm, bố tôi cưới vợ kế cách đây mấy năm. Bác hàng xóm tính tình hiền hậu, dịu dàng nên ở bên cạnh bác ấy tôi cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái.
Chẳng ngờ bác ấy lại quý mến tôi đến mức sẵn sàng tặng cho phần tài sản lớn như thế. Bác có một mảnh đất bán được 3 tỷ thì 1 tỷ đã chia cho tôi, còn 2 tỷ chia đều cho 3 người con ruột. Căn nhà hiện tại đang ở, bác bảo sẽ bán nốt rồi vào viện dưỡng lão an hưởng tuổi già. Bác còn than thở con cái bác sinh ra, lo cho lấy vợ lấy chồng và công việc ổn rồi nhưng chẳng chịu chăm nom bác thì không ai có quyền đòi hỏi gì ở bác. Tiền bác cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, dỗi không nhận thì bác đem đi làm từ thiện.
Tôi lập tức từ chối khoản tiền nhưng bác ấy cứ bắt tôi phải nhận bằng được. Bảo rằng đó là của hồi môn cho tôi đi lấy chồng. Tiền dưỡng già bác đã có đủ rồi, tôi không cần lo.
Tôi rất muốn ra ngoài ở vì không muốn sống chung với bố và mẹ kế nữa. Có món tiền ấy tôi sẽ gom góp thêm là mua được một căn hộ của riêng của mình. Nhưng nhận tiền của bác ấy có phải là điều nên làm không? Chưa nói các con của bác cũng đang phản đối quyết liệt.
Mẹ lập di chúc tặng nhà 7 tỷ cho con trai nhưng đau ốm lại tìm đến con gái
Nghe chuyện này, chắc chắn sẽ có độc giả cho rằng chị em tôi bất hiếu hay tôi dại dột khi đem chuyện nhà bày cho thiên hạ xem. Nhưng thật sự tôi quá bức xúc trước cách hành xử của chính mẹ mình.
Mẹ tôi sinh được 3 người con (gồm 2 gái và một trai). Ngay từ bé, tôi đã nhận thấy mẹ rất nuông chiều em trai.
Bố tôi đi làm ăn xa nên chỉ có 4 mẹ con sống cùng nhau. Đồ chơi, quần áo, giày dép... những gì tốt đẹp nhất mẹ đều dành cho con trai.
Tôi và chị gái có thể mặc đồ cũ, học sách cũ nhưng những gì của em trai út đều phải là thứ mới nhất, tốt nhất.
Ngày bé, hai con gái xin đi học thêm ở đâu, mẹ đều phải suy tính rất kỹ nhưng chỉ cần em trai ngỏ lời, mẹ không phút do dự mà đồng ý với em.
Bố tôi - qua nhiều lần về thăm nhà, đã phát hiện ra điều ấy. Ông có nhắc nhở mẹ về việc đối xử công bằng với các con nhưng mẹ tôi đều lờ đi. Câu nói thuở bé tôi được nghe nhiều nhất từ mẹ luôn là: "Con là chị, con phải nhường em"; "Em còn nhỏ, tị nạnh với em làm gì"; "Đưa đồ cho em, mai mẹ mua cho con cái khác"... Nhưng sau đó mẹ quên luôn lời mẹ nói.
Là chị em cùng nhà, tôi không tránh khỏi nỗi ấm ức. Nhưng sau này lớn lên, tôi tự an ủi mình rằng, dẫu sao đó cũng là em mình, mình chịu thiệt một chút cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng em tôi biết được mẹ chiều chuộng, nên ngay từ nhỏ đã vô cùng ngang ngược. Trong nhà, nếu không đòi được gì hay có điều gì trái ý, em lại khóc toáng lên. Mẹ tôi chạy ra, chưa hiểu "đầu cua tai nheo" làm sao, đã nhất quyết cho rằng hai con gái luôn sai, chỉ con trai út là đúng.
Càng lớn, em càng không biết điều. Những năm sau đó, tôi và chị cả vào trường đại học. Mẹ tôi chỉ cho tiền học mà không cho tiền ăn, ở nên tôi và chị gái phải khổ sở đi làm thêm để có tiền sinh hoạt.
Em trai tôi thì học kém, ham chơi nhưng mẹ không tiếc tiền chạy điểm, chạy trường cho em. Mỗi lần bố tôi về, mẹ đều ra sức bao che cho em. Mọi lỗi lầm của em đều có mẹ đứng ra gánh hộ. Em càng được nước lêu lổng, ham chơi.
Cách đây 5 năm, sau khi chị cả và tôi lần lượt đi lấy chồng thì bố tôi qua đời. Căn nhà cũ của gia đình chỉ có mẹ và em trai sinh sống. Chúng tôi thường xuyên nghe tin em tôi nợ tiền lô đề. Nhưng sợ chúng tôi quở trách em, mẹ tôi đều che giấu mọi chuyện. Năm ngoái, em lấy vợ. Mẹ muốn chọn cho em một người phụ nữ để vợ có thể bảo ban, quản lý em làm ăn.
Sau đó, mẹ âm thầm sang tên căn nhà của gia đình tôi để cho em. Căn nhà ở vị trí khá đẹp, ngay phố lớn nên có giá gần 7 tỷ đồng. Mọi chuyện đã xong xuôi, tôi và chị gái mới biết. Toàn bộ số tài sản mà bố tôi vất vả cả đời mới có đó đã được mẹ để hết cho em trai. Tôi và chị gái không hề được mẹ nhắc đến.
Dẫu buồn phiền nhưng biết mẹ luôn đối xử thiếu công bằng từ trước đến nay nên chị em tôi đều ngậm ngùi cho qua. Chị gái nói: "Thôi, chị em mình phận gái, lấy chồng theo nhà chồng. Căn nhà đó, mẹ cho chú út cũng hợp lý vì sau này chú còn phải lo cho mẹ lúc về già".
Vì vậy chúng tôi hoàn toàn không có bất cứ lời qua tiếng lại nào để làm mất hòa khí trong gia đình. Vậy mà sau khi sang tên nhà xong, em trai tôi càng trở nên tệ hại. Em tiếp tục ăn chơi, mỗi lần về nhà báo nợ, mẹ và vợ đều phải đứng ra lo chi trả.
Năm vừa rồi, sức khỏe mẹ tôi sa sút nhưng không một ai quan tâm. Em dâu thì bận chăm con nhỏ và công việc nơi công sở, em trai thì không để tâm đến mẹ.
Cuối cùng, mẹ lại tìm đến hai con gái. Tôi phải đưa mẹ đi khám, lấy thuốc uống. Lúc mẹ nhập viện cả tháng trời cũng chỉ có tôi và chị gái lo lắng. Vậy mà lúc khỏe dậy, mẹ lại len lén gom ít tiền người ta biếu để về cho em trai.
Là con ruột nhưng tôi không thể hiểu nổi mẹ mình. Xin các độc giả cho tôi hỏi, sao trên đời lại có người mẹ yêu con trai mù quáng như mẹ tôi?
Nhìn tờ di chúc viết dở của bố chồng mà tôi rụng rời tay chân Tôi không ngờ công lao vất vả chăm sóc bố chồng bị liệt giường suốt 5 năm nay lại bị coi nhẹ đến vậy. Nhà chồng tôi có hai trai hai gái, các anh chị đều sống ở gần bố mẹ. Còn chồng tôi là út thì sống cùng với ông bà nội luôn. Có lần tôi muốn ra ở riêng nhưng chồng...