Tôi muốn tìm lại hạnh phúc với vợ sau 5 năm cưới
Vợ nói tôi khó tính, hay la mắng, vì thế không còn thương tôi, không có hứng thú với tôi.
ảnh minh họa
Tôi và vợ quen nhau 5 năm, cưới nhau được gần 3 năm, có một bé gái rất ngoan. Tôi đi làm về là tranh thủ giúp vợ nấu ăn hay giặt đồ, việc nhà với cô ấy, gia đình rất vui vẻ. Từ đầu năm đến nay vợ chồng tôi có vấn đề về tình cảm, việc chăn gối bị vợ cự tuyệt, cô ấy chấp nhận cãi nhau chứ không đồng ý cho tôi gần gũi. Cô ấy nói tôi khó tính, hay la mắng, vì thế không còn thương tôi, không có hứng thú với tôi. Nhiều lúc tôi đòi hỏi, vợ nói tôi chẳng yêu thương gì vợ, chỉ cần chuyện đó thôi, rồi né tránh tôi luôn. Cứ chiều về ăn cơm xong vợ bế con đi chơi, bỏ mặc tôi ở nhà một mình. Bạn bè rủ đi chơi hay đi đâu cô ấy cũng đi, hễ về tới nhà là than mệt mỏi rồi ngủ, không còn thời gian dành cho tôi. Nếu tôi đòi hỏi thì sẽ cãi nhau. Tôi nói sao em với con không ở nhà với anh, anh đi làm đến giờ về chỉ mong gặp mẹ con em, hãy bớt đi chơi lại được không. Vợ lại bảo tôi sao không đi chơi, có ai cấm đâu, sao lại cứ bảo vợ phải ở nhà cùng.
Video đang HOT
Tôi hỏi vợ sao đối xử với chồng như vậy, cô ấy nói sống với tôi là vì con, tôi khó tính quá không chịu nổi nữa. Cô ấy cảm thấy mệt mỏi. Tôi nóng tính, nếu vợ sai thì tôi nói ngay lúc đó rồi thôi chứ không để bụng, còn vợ lại ghi nhớ trong lòng rồi nói thù tôi. Cô ấy khẳng định tôi là người đàn ông tốt, không cờ bạc rượu chè, chẳng trai gái gì, chỉ biết lo cho gia đình, thương yêu vợ con, làm tròn trách nhiệm với hai bên gia đình nội ngoại. Tôi chỉ nóng tính và hay la mắng khiến vợ không còn tình cảm với tôi. Tôi nói sẽ thay đổi dần nhưng cô ấy bảo giờ muộn rồi, không cần tôi thay đổi nữa, cứ sống với nhau bình thường nhưng tôi không được gần gũi với cô ấy.
Tôi đã nhiều lần giải thích với cô ấy, mình là vợ chồng điều gì không hài lòng thì nói cho nhau biết để sửa chữa, hoàn thiện; đừng kỳ thị, hiềm khích nhau, bơi móc những cái xấu của nhau. Vợ chồng cũng có lúc giận hờn nhưng rồi sẽ làm hòa, chín bỏ làm mười. Tôi tuy nóng tính nhưng hết mực thương yêu vợ con, tôi luôn nhường cho vợ phần hơn, ví như nhà có hai chiếc xe, một chiếc là xe tay ga tôi nhường cho vợ đi. Mọi người nói cô ấy được chồng thương, cô ấy bảo chồng có tiền mà không biết mua chạy thì thôi chứ nhường gì. Nhiều lúc tôi tự hỏi mình làm kiếm tiền để làm gì, tiết kiệm để dành cho ai, sao vợ tôi nỡ lòng nói như vậy? Tôi thật sự bế tắc trong chuyện tình cảm, mọi người tìm cách giúp tôi với, phải làm sao để được hạnh phúc như ngày đầu?
Theo Vnexpress
Dở khóc dở cười vì được mẹ chồng "quan tâm" quá mức
Mẹ chồng tôi rất quan tâm tới con cái, mẹ cũng chưa từng nói xấu hay la mắng con dâu. Nhưng tôi có phải trẻ con, vợ chồng tôi cũng cần có những khoảng trời riêng. Thực lòng tôi cảm thấy khó chịu khi mẹ quan tâm quá sâu, quá nhiều vào đời sống riêng của vợ chồng tôi.
Tôi mới kết hôn được ba năm, suốt chừng ấy thời gian vợ chồng tôi ở cùng bố mẹ chồng. Bố chồng thì còn công tác nên đi suốt, ông chẳng mấy khi để ý đến việc gia đình. Mẹ chồng tôi đã về hưu nên phần lớn thời gian mẹ ở nhà lo cơm nước, chợ búa, chăm sóc gia đình. Thực lòng, ban đầu tôi rất chia sẻ với mẹ, bởi một người phụ nữ năng động, hướng ngoại như mẹ khi về hưu chỉ quanh quẩn với bếp núc, gia đình thì thật ngột ngạt. Những ngày đầu, tôi luôn gần gũi, chuyện trò, tâm sự với mẹ. Nhưng có lẽ với mẹ bao nhiêu cũng chưa đủ, mẹ gần như muốn chiếm trọn thời gian rảnh rỗi của tôi. Mẹ quan tâm đến mọi chuyện, tôi biết chỉ vì mẹ lo lắng cho chúng tôi nhưng sự quan tâm thái quá của mẹ khiến cuộc sống riêng tư của vợ chồng tôi vô cùng ngột ngạt.
Vợ chồng tôi đi làm cả tuần, chỉ ở nhà sau 7h tối và thứ 7, chủ nhật. Đi làm về rất mệt nhưng vừa về tới nhà là mẹ vồ vập lấy tôi để kể chuyện, những câu chuyện từ bà bán rau ngoài chợ đến chuyện trong ti vi. Mẹ kể với tôi thao thao bất tuyệt, mà chẳng buồn quan tâm xem tôi có để ý hay không. Nào là "hôm nay mẹ đi chợ gặp cô bán rau cùng quê với mẹ. Khổ, tận trong ấy mà phải ra ngoài này kiếm sống..."; "chiều nay bà A với bà T cãi nhau, vì hai đứa cháu của hai nhà đánh nhau. Ai cũng bênh cháu mình. Mẹ thì mẹ nghĩ..." hay "cái bộ phim chiều nay rõ là cảm động, ông bà ấy già rồi mà còn tình cảm"... Nói thật, vì phép lịch sự tôi phải nghe hết những câu chuyện ấy chứ nào tôi có biết bà hàng rau, cô A, cô B là ai đâu. Biết mẹ buồn, thứ 7 tôi thường đi siêu thị, mua sắm cùng mẹ, rồi hai mẹ con ra tiệm gội đầu làm đẹp. Kết thúc ngày thứ 7 là cùng nhau chuẩn bị cơm nước cho cả gia đình. Sự gần gũi của tôi khiến mẹ vô cùng cảm động. Nhưng tôi chỉ muốn dành cho mẹ thứ 7 thôi, còn chủ nhật, tôi muốn hai vợ chồng có không gia riêng để "hâm nóng" tình cảm thì mẹ lại giận dỗi. Nhiều hôm, chúng tôi chào mẹ để ra ngoài thì mẹ nói "không dám, các con đi chơi nhé". Tôi hiểu nhưng mặc kệ. Chủ nhật hai vợ chồng tôi sẽ ra ngoài, đi chơi và ăn uống. Nhưng hễ thấy hai vợ chồng mở cửa vào nhà, mẹ chồng đã hỏi lấy hỏi để "Hai đứa đi đâu vậy, có vui không con?". "Hôm nay ăn những gì", "đi đâu", "ở ngoài giờ có nhiều chỗ chơi lắm nhỉ?"... nhiều hôm chồng mình phát cáu lên nói: "mẹ phải để con trả lời đã chứ, mẹ hỏi nhiều làm con ong cả đầu". Nhưng dường như mẹ chẳng để ý, nếu hôm nào hỏi chồng tôi mà anh không trả lời thì mẹ theo tận lên phòng để hỏi tôi. Đấy, tính mẹ chồng tôi là thế, bà sẽ hỏi cho đến tận cùng những điều bà muốn.
Không phải riêng chuyện đi chơi ở đâu ăn gì, mà mẹ chồng tôi ở nhà buồn nên đâm ra rất tò mò, tọc mạch, chuyện gì của con cái, bà cũng muốn biết tường tận. Tôi đi làm sáng, tối mới về, bữa trưa ăn ngoài. Vậy nên cứ bữa cơm tối, mẹ lại hỏi "Trưa nay ăn gì hả con". Nếu trả lời qua quýt "Con ăn bún" thì mẹ sẽ hỏi thêm "Bún gì? Gần công ty con à, chỗ đó có ngon không, chắc đắt lắm nhỉ?". Thực lòng nhiều hôm tôi suýt bật cười thành tiếng. Mẹ hỏi nhiều câu ngô nghê, như mẹ đang hỏi một đứa con nít ấy. Nhiều khi tôi cố lảng tránh câu hỏi của mẹ thì mẹ vẫn nhất định hỏi đến cùng. Có lần tôi mua một cái váy mới, khoe với mẹ thì mẹ hỏi vội vàng: "Con mua cái này bao nhiêu tiền vậy?" Tôi nói "rẻ thôi ạ" thì mẹ tỏ ra không tin "rẻ thế thật ư" và sẽ hỏi thêm: "200 nghìn à, hay 400 à con". Mẹ truy vẫn nhiều quá khiến tôi phát chán.
Từng cử chỉ hành động của hai vợ chồng mình đều nằm trong mối quan tâm của mẹ. Lỡ hôm nào phòng hai vợ chồng sáng đèn hơi khuya là sáng hôm sau mẹ hỏi: Sao hôm qua hai đứa ngủ muộn thế? Hai đứa có chuyện gì à? Rồi bà còn muốn biết cả chuyện tế nhị của hai vợ chồng: "Này, cho mẹ hỏi, thế hai đứa sinh hoạt mỗi tuần mấy lần? Phải vừa vừa thôi để còn đảm bảo sức khỏe". Trời! không thể tưởng tượng được lúc ấy tôi vừa ngạc nhiên vừa thẹn biết chừng nào. Rồi thỉnh thoảng mẹ lại hỏi "Hai đứa tiết kiệm được nhiều chưa? Khi nào thì có thể mua nhà riêng nhỉ?". Dù không hài lòng với thái độ của mẹ nhưng tôi chẳng bận tâm, bởi tính mẹ là thế. Duy chỉ có một điều trong "chuỗi sự kiện" mà mẹ quan tâm khiến tôi không hài lòng, đó là mẹ còn thích tò mò chuyện của nhà thông gia - tức gia đình bố mẹ đẻ tôi.
Bố tôi là cán bộ đầu ngành của thành phố, nên cũng được mọi người để ý. Cứ sau ngày lễ tết mà tôi mang một thứ quà cáp gì về, dù là tôi mua hay ở đâu mẹ lại hỏi "chắc bên ông bà được người ta biếu nhiều hả con?", "hay hôm rồi nhiều người đến thăm ông lắm à". Rồi ngay cả việc anh trai tôi lấy vợ mẹ cũng muốn quan tâm. Khi tôi xin phép về nhà vì anh trai dẫn chị dâu về ra mắt, mẹ vặn vẹo ngay: "Ơ thế là lần này bác ấy quyết định cưới à? Con bé thế nào?". Mình chỉ "vâng" để mẹ hiểu ý rồi ngừng hỏi. Nào ngờ đến lúc về, hai vợ chồng đang nói chuyện trên phòng thì mẹ chồng đẩy cửa bước vào (làm hai vợ chồng giật mình). Bà bảo: "Ối, bác ấy sinh năm 78 mà lấy cô sinh năm 85 thì không hợp đâu, một bên mệnh kim, một bên mệnh hỏa, lấy nhau rồi khổ đấy. Cậu ấy lớn tuổi, chịu lấy vợ là mừng rồi, nhưng con nên khuyên xem thế nào, hoặc quyết tâm lấy thì nên đi hoán số đổi tuổi, con ạ". Hóa ra mẹ đã đứng ngoài và nghe thấy tôi nói chuyện với chồng về tuổi tác của anh trai và cô bạn gái.
Biết rằng mẹ chồng tôi rất quan tâm tới con cái, mẹ cũng chưa từng nói xấu hay la mắng con dâu. Nhưng tôi có phải trẻ con nữa đâu, vợ chồng tôi cũng cần có những khoảng trời riêng. Nếu phớt lờ những câu hỏi của mẹ thì sẽ mang tiếng là dâu hỗn. Nhưng thực lòng tôi cảm thấy khó chịu khi mẹ quan tâm quá sâu, quá nhiều. Nhưng phải nói thế nào mẹ mới hiểu. Thôi có lẽ tôi đành lôi chồng và bố chồng vào cuộc để nói với mẹ, để bà hiểu hơn.
Theo Emdep
Em từ chối cưới tôi vì sợ sẽ hối hận khi gặp được người tốt hơn Em nói sẽ không bao giờ cưới, lấy tôi lỡ sau này sẽ gặp người đàn ông tốt hơn em sẽ hối hận thì sao. ảnh minh họa Tôi 33 tuổi, cái tuổi không còn nhỏ nữa và tôi bao giờ cũng mơ ước có được một gia đình hạnh phúc. Tôi được sinh ra trong một hoàn cảnh nhiều khó khăn, bản...