Tôi lấy vợ đúng là vơ lấy tội
Ngoài 30 tuổi mới lấy vợ, tôi những mong mình có một tổ ấm hạnh phúc bên vợ. Nhưng khốn khổ thay…
Tôi là người đàn ông thành đạt, kiếm được tiền, vì thế, chuyện tôi mong muốn lấy được một người vợ xinh xắn, giỏi giang cũng là phải lẽ.
Tôi không đặt yêu cầu quá cao nhưng thú thực, đúng là khi chọn vợ, tôi cũng đã đưa tiêu chí ngoại hình, công việc ổn định lên hàng đầu. Dù sao tôi cũng là người đàn ông không đến nỗi nào, lại là con trai đích tôn một gia đình nền nếp nên lấy vợ không thể bình thường quá được.
Thế rồi tôi gặp vợ mình bây giờ. Chúng tôi quen nhau do người quen giới thiệu. Phải nói thật là vợ tôi đẹp, lần đầu gặp, nhìn một cái là tôi ưng ngay. Vợ tôi có vóc dáng thanh móc, ‘khúc nào ra khúc nấy’, đã vậy cô ấy lại làm nhân viên ngân hàng, lúc nào cũng váy vóc gọn gàng nên càng vừa mắt. Tôi si mê vợ mình ngay từ buổi gặp gỡ đầu tiên. Chính bởi vậy, chỉ vỏn vẹn tầm 5 tháng sau là chúng tôi cưới.
Gia đình vợ tôi cũng rất cân xứng với nhà tôi. Bố mẹ vợ tôi là cán bộ về hưu, hiền lành, tốt tính. Vợ tôi là tiểu thư duy nhất trong nhà nên rất được chiều.
Ảnh minh họa
Biết là vậy nhưng khi yêu tôi chỉ thấy dễ thương. Vả lại lúc đó không sống cùng một nhà nên cũng chẳng nảy sinh mâu thuẫn gì. Thấy cô người yêu của mình chẳng những đẹp mà lúc nào cũng nhí nhảnh, nhõng nhẽo, đáng yêu vô cùng tôi chỉ thấy thích chứ chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng hỡi ôi, lấy về đến nhà tôi mới vỡ mộng. Tôi lấy vợ không biết là để thêm một người cùng mình chia ngọt sẻ bùi, cùng xây đắp tình cảm hay lấy một người về để hầu hạ, dạ vâng và tự biến mình thành ôsin. Vợ tôi không động chân, động tay vào bất cứ việc gì. Cứ nói thì cô ấy kêu ở nhà bố mẹ làm cho hết, chỉ ăn với học, lớn lên đi làm nên không biết.
Thôi tôi chấp nhận, không biết thì học cũng chẳng sao. Nhưng tính tiểu thư quen rồi, vợ tôi lười không muốn làm gì. Cô ấy đi chợ thì nửa ngày không thấy về vì chẳng biết mua gì. Nấu cơm không cháy nồi cũng hỏng chảo. Còn bát đĩa trong nhà tôi, toàn đồ đắt tiền cả đấy nhưng ngày nào cũng thấy loảng xoảng, chạy vào tới nơi thì vợ nước mắt ngắn, nước mắt dài kêu chảy máu do tay do làm vỡ bát.
Quá ngán ngẩm, tôi đành cố tự làm cho xong. Dù là đàn ông, dù cũng bận rộn công việc nhưng mấy việc đó tôi chỉ làm loáng cái là xong. Thấy chồng làm, vợ càng ỷ lại. Đã vậy vợ tôi lại thêm cái tính nhõng nhẽo. Động một tí là cô ấy kêu mệt, kêu đau. Hơi ốm thì hành chồng như sai người ở. Lấy nhau nửa năm rồi nhưng quả thật cảm giác trong ngần ấy thời gian sống vợ chồng son chỉ làm sự mệt mỏi rã rời vì ngày đi làm tối về hầu vợ. Tôi đau đầu vì sự điệu vợi và tiểu thư thái quá của vợ.
Không biết tôi còn chịu đựng được cảnh này bao lâu nữa. Đàn ông lấy vợ về được vợ chăm cho từ miếng ăn, giấc ngủ, từ bộ quần áo mặc trên người, còn tôi lấy vợ về chẳng khác nào rước một cô công chúa để rồi hầu hạ. Thực sự, tôi lấy vợ đúng là vơ lấy tội!
Theo Tinngan
Không cam lòng khi kẻ từng bội bạc mình hạnh phúc
Tôi không cầu nguyện anh và vợ bất hạnh nhưng không thể bình thản khi nghĩ tới anh, vẫn thấy hận.
Tôi quen anh khi còn học cấp 3, còn anh lúc đó đã vào đại học, anh hơn tôi 3 tuổi.
Video đang HOT
Thời gian đầu chúng tôi thường xuyên trò chuyện, tâm sự (chủ yếu là chuyện gia đình, tình cảm của anh, còn tôi chỉ nói linh tinh pha trò này kia).
Dần dần sau đó tôi nhận ra mình đã thích anh mất rồi nhưng chưa bao giờ nói ra điều đó, một phần vì ngại, một phần vì muốn tập trung học tập cho tốt trước đã.
Sau đó 1 năm rưỡi, tôi đang học giữa năm lớp 12, anh đã thổ lộ tình cảm với tôi và mong muốn tôi có thể trở thành bạn gái của anh.
Quả thật, khi ấy tôi rất vui vì biết người ta cũng thích mình nhưng đã nói với anh rằng dù bản thân có tình cảm nhưng xin anh hãy chờ đợi tới khi tôi vào đại học mới chấp nhận làm bạn gái anh được.
Tôi không muốn phân tâm, càng không muốn làm ba mẹ thất vọng, hơn nữa lúc đó tôi lại khá trẻ con, sợ rằng đó chỉ là những rung động nhất thời từ cả phía tôi và anh.
Đúng như dự định, gần 9 tháng sau, ngay ngày tôi nhập học đại học, anh đã hát cho tôi nghe và tỏ tình một lần nữa, từ đó chúng tôi chính thức trở thành một cặp.
Thương nhau, chờ đợi nhau một khoảng thời gian khá dài như thế nhưng khi chúng tôi bắt đầu thì mọi thứ không còn tươi đẹp nữa.
Anh luôn nói tôi là người thương yêu anh nhất, tốt với anh nhất, là người thông minh, tốt tính, sau này sẽ là một người vợ tốt, cả gia đình anh cũng thương yêu và chấp nhận tôi, đối xử với tôi nhiều khi còn tốt hơn với anh.
Tuy nhiên, anh cũng nói rằng tôi không xinh đẹp, lại rất nhút nhát trong giao tiếp với mọi người xung quanh nên không hòa nhập với bạn bè anh được.
Dù vậy, anh vẫn sẽ thương tôi. Tôi biết được những thiếu sót của bản thân nên cố gắng sửa chữa từng ngày nhưng dường như nhận ra anh đã thay đổi, không thể kiên nhẫn với tôi nữa.
Anh khắt khe với tôi hơn, mỗi lần không vừa ý là lại trừng mắt liếc khiến tôi chỉ biết cụp mắt buồn bã.
Tôi vẫn tin anh thương tôi nhất, anh như vậy là do tôi đã khiến anh không hài lòng về chuyện cứ im lặng mỗi khi gặp gỡ bạn bè anh.
Dần dần, tôi cũng tin mình như anh nói, mình không xinh, không nói chuyện hấp dẫn, chẳng có gì cả, bản thân tự ti về điều đó, có anh yêu tôi đó đã là may mắn rồi.
Một cô bé hồn nhiên, vô tư, thông minh ngày nào đã không còn ở tôi nữa. Tệ hơn tôi còn phát hiện anh nhắn tin đưa đẩy với những người con gái khác.
Tôi rất buồn, cũng rất giận nên làm căng với anh, nói chia tay anh lại năn nỉ, giải thích này kia, nói chỉ là bạn, chỉ đùa giỡn, tại sao tôi không tin mà cứ nghi ngờ anh.
Chuyện tình ấy cứ dây dưa suốt 7 năm trời, có những khi tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh suốt cả nửa năm trời nhưng rồi bằng một cách nào đó anh lại tìm ra.
Anh níu kéo, xin lỗi, cầu xin, thậm chí khóc, sao tôi có thể chịu đựng được.
Rồi cái gì tới cũng tới, tôi có thai với anh trong thời gian quay lại mặn nồng, hy vọng anh có thể chịu trách nhiệm với đứa trẻ như những gì từng hứa.
Tuy nhiên, có lẽ tôi đã quá ảo tưởng, anh muốn tôi bỏ đứa trẻ vì chưa có đủ điều kiện lo cho nó.
Tôi biết không phải vậy, anh đi làm lương cũng khá so với mặt bằng chung, tôi cũng có nghề nghiệp ổn định, sao lại lo không nổi, chỉ là ngụy biện mà thôi.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp lại anh, nói không còn một chút nào yêu anh nữa và muốn chia tay.
Tôi muốn tự mình lo cho đứa con nên cố gắng làm việc hơn, vì sống xa gia đình nên chuyện tôi có thai tạm thời cũng chưa nói với ai.
Ảnh minh họa
Do sức khỏe vốn yếu ớt, lại stress nên tôi không giữ được đứa bé.
Lúc đó, tôi rất mỏi mệt, cứ dập dìu trong những đêm nước mắt vì ân hận, có phải do mình đã dễ dãi quá, đối xử với bản thân không tốt, rồi ngay cả con mình cũng bị hại theo.
Đến nay đã gần 2 năm tôi mới có thể ổn định lại được trong cuộc sống phần nào.
Còn anh, gần đây tôi biết đã lập gia đình cùng cô gái làm chung công ty (tôi cũng có gặp qua một vài lần khi còn quen anh), họ cũng mới chào đón đứa con đầu tiên.
Họ khá là hạnh phúc, anh rất hào hứng khoe những tâm trạng yêu thương vợ con lên facebook.
Tôi vẫn luôn kìm lòng là không quan tâm nữa, rằng đó không phải chuyện của mình, rằng tôi đã quên anh, không còn yêu thì nên tĩnh tâm trước những chuyện liên quan đến anh, vậy mà không làm được.
Không kết bạn nhưng tôi biết facebook của anh, mật khẩu, tất cả tài khoản của anh trước giờ vẫn vậy. Lần đầu tiên tôi làm chuyện lén lút như vậy.
Tôi đọc tất cả những tin nhắn, status của anh từ quá khứ tới giờ. Tôi cho rằng mình đã quá ngu ngốc khi lại một lần nữa cắm con dao rất sâu vào lòng.
Cho đến giờ tôi mới biết những sự thật mà trước kia vẫn lầm tưởng.
Thì ra trong thời gian quen tôi, anh vẫn qua lại với rất nhiều những người con gái khác, từng làm bạn trai họ, lên giường với họ, anh khoe với bạn bè như là chiến tích.
Còn tôi thì chẳng được nhắc đến một câu, y như chưa từng tồn tại. Vợ anh bây giờ, họ vốn dĩ đã quen nhau trước khi chúng tôi chia tay.
Cô ấy cũng có bạn trai và anh chính là người xen ngang, anh nói rất rõ với những người bạn khác nhưng cũng xác định quen cô ấy không giống với những người trước đây, anh sẽ cưới.
Còn cô ấy, thời gian chúng tôi chia tay cũng có nghi gì đó chuyện tôi mang thai, rằng nếu như tôi mang thai con của anh thì cô ấy sẽ ra đi nhưng anh phủ nhận.
Biết được những chuyện đó, tôi cảm thấy mình đáng thương, hoang mang, thì ra trước nay, 7 năm thanh xuân tuổi trẻ, bao tin yêu, ngây thơ nhất dành cho anh, đến cuối cùng vẫn chỉ là nhân vật phụ.
Tôi cay đắng cho mình chứ cũng không có ý định gì với họ. Tôi thấy giờ họ đang rất hạnh phúc, có lẽ anh đã thay đổi sau khi gặp cô ấy.
Kết hôn xong thấy anh cũng chăm lo gia đình, không lăng nhăng chơi bời nữa, gửi mua đồ ngon cho vợ tẩm bổ, bạn rủ rê này kia cũng nghĩ tới vợ trước.
Đọc những dòng tin nhắn ấy, tôi tự hỏi trước giờ anh chưa từng đối xử với tôi như thế, con cô ấy là con anh, vậy con tôi thì sao, sao anh lại nỡ lòng nào như thế.
Người ta nói 'Gieo gió gặt bão', tôi đã hy vọng anh sẽ bị trời trừng phạt thích đáng, tôi chờ ngày đó nhưng giờ anh thay đổi làm người tốt rồi, vậy mọi lỗi lầm với tôi thì sao, coi như xóa bỏ hết sao?
Vậy có công bằng với tôi không? Tôi không cam lòng, hóa ra họ mới là người tốt, là nhân vật chính sao?
Tôi biết phải bỏ qua hết mọi thù hận, oán trách trong lòng thì mới sống thanh thản, hạnh phúc được nhưng khó quá, hiện tại tôi vẫn chưa làm được.
Tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ suy gì trong đầu. Tôi không cầu nguyện họ bất hạnh nhưng không thể bình thản khi nghĩ tới anh, vẫn thấy hận.
Cầu mong vài ba năm sau tôi có thể hoàn toàn toàn lãng quên được.
Theo Tinngan
Mưu sâu kế hiểm của cô bồ khiến tôi mất... vợ Chấp nhận bỏ vợ, bỏ con để cưới cô vợ mới trẻ măng, đẹp người đẹp nết... Nào ngờ lấy về tôi mới trắng mắt ra. Tôi làm phó giám đốc cho 1 công ty tư nhân. Dù không phải quá giàu có nhưng so với bạn bè đồng trang lứa, tôi dư giả hơn về tài chính. Tôi có 1 vợ, 1...