Tôi là công cụ tình dục mất rồi
Làm sao mà chấp nhận được con người như tôi, những khi gần gũi nhau anh sẽ nhớ đến cảnh tượng tôi cùng những người đàn ông khác?
Tôi 23 tuổi, ăn học tử tế, du học nước ngoài, vẻ bề ngoài trí thức đó chỉ đánh lừa được người khác chứ không tự lừa dối bản thân và lừa dối anh được. Anh là người đàn ông với vẻ ngoài mạnh mẽ lạnh lung, mang một trái tim tình cảm, không nhiều lời, chỉ hành động thôi. Anh luôn theo dõi từng bước chân tôi gần 3 năm không mỏi mệt. Anh chỉ xuất hiện khi tôi buồn, còn lúc vui xung quanh tôi không hề có anh.
Khi tôi thích một người đàn ông, tôi đều biết người đàn ông đó sẽ không tốt, cái kích thích sở thích của tôi là vẻ bên ngoài, vóc dáng khỏe mạnh, một chút sở khanh. Tôi tự đánh lừa con tim bằng thị giác của mình, chỉ cần lọt vào mắt tôi, tôi thích nhìn, đam mê nên nghĩ mình đã yêu. Tôi yêu như vậy vài lần, vấp ngã vài lần.
Gặp anh, tôi trong tình trạng tôi tồi tệ, sống như vợ chồng với bạn của anh trong vòng 2 năm. Anh nhìn thấy tôi hàng ngày chìm đắm trong tình yêu, chính xác hơn là tình dục, bao nhiêu tiền bạc công sức tôi làm ra đều cung phụng cho thói quen không thể thiếu đó. Tôi tàn tạ, sức khỏe bị bào mòn, người yêu chỉ xem tôi như một công cụ, cuối cùng cũng kết thúc. Bằng tất cả tình thương, bỏ qua sĩ diện và bạn bè, anh lôi tôi ra khỏi cuộc tình 2 năm địa ngục, để tôi bắt đầu cuộc sống mới ở phương trời khác.
Rồi tôi đi du học, anh tiễn tôi đi không nói nổi một lời, mặc dù hy vọng tôi sẽ về với anh, anh luôn chờ tôi, trong anh như biết rõ con người tôi khó thay đổi. Tôi như chim sổ lồng, sung sướng vì thoát khỏi cái địa ngục tự tạo, tung tăng xây dựng cuộc sống mới, cố gắng yêu thương, nhớ nhung anh. Nó quá khó vì trong tôi có chút căm ghét anh đã can thiệp vào cuộc đời tôi, đã yêu quá mức làm tôi mệt mỏi. Tôi luôn có ác cảm, không thể nào gần gũi anh được.
Chỉ mới 3 tháng tôi đã tìm cho mình người yêu mới mặc cho anh đau khổ ở nhà, anh buồn rầu, mất niềm tin dù vẫn chờ đợi một lời giải thích. Tôi im lìm, vui sướng bên tình mới, không một lời thông báo hay giải thích, đắm chìm trong tình yêu mà phần lớn lại là tình dục. Tôi lại tiếp tục lầm đường lạc lối, người yêu của tôi trí thức, cũng là người đàn ông Sở Khanh. Anh ta có người con gái khác, muốn yêu một lúc hai người, một người phục vụ nhu cầu tiền tài, một người cho nhu cầu tình ái.
Dù biết người yêu tôi quá tệ nhưng tôi cho qua vì đam mê của tôi hơn hết mọi thứ. Tôi không thể sống cô đơn lạnh lẽo một mình. Đến một ngày người yêu tôi về nước, tôi cũng có việc về theo. Anh ta nói sắp cưới người con gái giàu có đó, vẫn muốn tiếp tục với tôi vì yêu, tôi tự hỏi yêu tôi hay đam mê? Tôi buồn chán vì mọi việc không như ý muốn, nó xảy ra quá nhanh so với dự tính, tôi hụt hẫng vì nghĩ kinh nghiệm, suy nghĩ của mình như vậy làm sao mà thất bại được. Tôi chán nản, lại gặp một số khó khăn trong cuộc sống, tôi quay về gặp anh.
Anh ở đó chờ đợi tôi về, nhẹ nhàng an ủi, nói rằng đã biết hết về cuộc sống của tôi. Tôi thất bại, anh đã cho tôi cơ hội nhiều lần, lần này đừng bỏ anh nữa. Về với anh tôi như trần trụi, tự cảm thấy mình không còn cái gì để che đậy cho thân xác dơ bẩn tội lỗi. Anh tìm mọi cách gần gũi, không một lời trách móc, cố gắng lôi tôi ra cái cảm giác tội lỗi để quay về bên anh. Tôi biết hơn ai hết anh vô cùng đau khổ khi lại nhìn thấy tôi tàn tạ quay về, có phải thật sự yêu nên anh không màng tới cuộc sống tồi tệ của tôi? Anh chỉ khóc thầm trong lòng và cố gắng quên nổi đau để dành khoảng trống con tim chứa nỗi đau và mặc cảm tội lỗi của tôi.
Video đang HOT
Thất bại nhiều lần, tôi không còn cảm giác tin vào tình yêu nữa, nghi ngờ luôn cả anh. Làm sao mà chấp nhận được con người như tôi, những khi gần gũi nhau anh sẽ nhớ đến cảnh tượng tôi cùng những người đàn ông khác? Tôi đau khổ chỉ biết nấc lên, khi nghe anh nói đến với tôi bằng tình yêu rất đơn giản, không có lý do. Anh chỉ muốn thấy tôi cười, không muốn tôi cực khổ, không muốn thấy tôi bị người ta đẩy đưa, chỉ muốn tôi sống lại như con người thật của mình, không lầm lạc vào con đường sai trái. Anh mong tôi nếu có lấy chồng cũng lấy một người tốt, không cần phải là anh.
Tôi đau đớn nhìn anh, bao lần anh đau tim vì tôi, bao lần anh bị tôi bỏ lại sau lưng, bao nhiêu lần tôi hứa sẽ quay về, tại sao lại chờ một người như tôi, còn mong muốn đi hết con đường với tôi? Anh mong tôi cho anh một cơ hội để được gần gũi chăm sóc, đáng lẽ ra người xin cơ hội đó phải là tôi chứ. Tôi phân vân, không dám bước đến bên anh dù tin có tình yêu thật sự. Dưới con mắt tôi cuộc đời này khó tìm được tình yêu thật sự, hy sinh vì tình yêu, chỉ có trong phim ảnh. Khi gặp anh, tôi đã dần tin điều đó.
Mặc cảm tội lỗi làm tôi không dám quay về bên anh, nỗi sợ hãi vấp ngã làm tôi phân vân. Tôi có cảm giác mình không xứng đáng nhận tình yêu đó. Tôi tự hỏi còn nhiều người đàn ông như anh không trong cái xã hội hiện đại như bây giờ? Nhìn lại trong xã hội giờ quá nhiều bạn trẻ cũng trót dại sống như tôi, không quý trọng giá trị bản thân, chìm đắm trong đam mê thể xác, hạnh phúc ảo, để rồi một ngày nào đó khi gặp hạnh phúc thật sự không còn đủ tự tin để đón nhận, đôi khi để mất luôn hạnh phúc.
Theo VnExpress
"Còn trinh sao không nói sớm, anh bảo mẹ hủy hôn mất rồi còn đâu?"
Sự thô bạo của Minh chỉ dừng lại khi vết máu đó vương trên ga giường còn mặt Phương thì tái nhợt vì sợ hãi.
Trước khi đến với Minh, Phương đã từng có một tình yêu nồng cháy với Hải kéo dài 2 năm. Sauk hi tình yêu tan vỡ, vì không chịu nổi cú sốc đó, Phương đã chuyển đến một thành phố khác sinh sống. Ở đây, không ai biết Phương, một cuộc sống mới không có những điều thân thuộc sẽ giúp Phương quên đi nỗi đau kia. Và ở đây, Phương đã gặp Minh.
Tuy Minh chỉ là người đến sau nhưng đã mang lại cho Phương rất nhiều những cảm xúc khác lạ. Sự quan tâm tận tình của Minh, sự chăm sóc dịu dàng, ân cần của Minh, tất cả đã khiến cho con tim Phương vui vẻ trở lại. Phương chăm sóc Minh cũng rất chu đáo. Tình yêu của cả hai là sự cho đi và nhận lại. Thiết nghĩ, như vậy mới mong nó bền vững. Và chuyện Phương từng yêu Hải 2 năm, Phương cũng không hề kể cho Hải biết. Đơn giản vì Phương nghĩ nó không quan trọng và lớn hơn, nó là nỗi đau của Phương nên Phương không hề muốn nhắc lại nó.
Yêu nhau được gần một năm thì Minh bàn với Phương chuyện kết hôn. Phương cũng đã về n hà Min h ra mắt. Phương vừa đẹp người vừa đẹp nết nên bố mẹ Minh rất ưng lòng với cô con dâu tương lai này. Sauk hi về ra mắt bố mẹ Minh, Phương đã đưa Minh về ra mắt gia đình mình. Có vẻ như Phương và Minh sinh ra là để dành cho nhau nên chẳng có bất cứ rào cản nào ngăn trở hạnh phúc của hai người. Ngày ăn hỏi cũng đã được lên lịch, chỉ còn đợi tới lúc tiến hành mà thôi. Mọi chuyện đang diễn ra êm đẹp như một giấc mơ thì ác mộng ập đến...
"Còn trinh sao không nói sớm, anh bảo mẹ hủy hôn mất rồi còn đâu!". (Ảnh minh họa)
Chẳng hiểu nhờ nguồn tin từ đâu, Minh lại biết được Phương đã từng yêu Hải 2 năm. Một cảm giác bực bội dâng trào. Tối ấy, Minh đã uống rượu rồi tới phòng tìm Phương. Dồn hết mọi bực tức vào nắm đấm, Minh gõ cửa nhà Phương. Thấy Minh trong tình trạng đó, Phương khá hốt hoảng. Bởi từ khi quen Minh đến bây giờ, Phương đã bao giờ thấy Minh say rượu đâu. Đỡ Minh ngồi xuống giường, Phương định chạy đi lấy khăn ấm thì Minh giữ tay Phương lại:
- Tại sao không nói với anh là em đã từng yêu hai năm? - Minh gằn giọng
Mặt Phương tái mét. Phương bàng hoàng không phải vì lý do vì sao Minh biết, mà vì nỗi đau kia lại đột ngột trở về, tê buốt. Phương lặng thinh một lúc lâu rồi cũng quyết định kể tất cả cho Minh nghe. Kể Hải đã phản bội Phương như thế nào và vì sao Phương lại đến thành phố này, vì sao Phương lại giấu Minh chuyện đó. Nước mắt Phương lăn dài trên má, thực sự, Phương không muốn nhớ lại kí ức nữa. Nghe xong, Minh chỉ ôm chặt Phương vào lòng rồi kêu Phương ngủ sớm, Minh phải về không quá khuya rồi. Minh đi rồi, trong Phương bỗng dấy lên một dự cảm không lành.
Mọi chuyện những ngày sau đó trôi qua rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt. Minh vẫn quan tâm Phương như thế, chỉ là Phương thấy ở Minh bỗng có thứ gì rất xa cách. Tới ngày thứ 5 thì Minh lại uống rượu và tìm tới nhà Phương. Lần này thì không như lần trước, Phương vừa mở cửa, Minh đã ôm chặt lấy Phương, hôn ngấu nghiến rồi đè mạnh Phương ra giường:
- Đau em, dừng lại đi anh! - Phương thở hổn hển
- Em mà vẫn còn biết đau là gì ư? - Minh gằn giọng
Còn lại một mình, tiếng khóc của Phương mới bật ra. (Ảnh minh họa)
Và chuyện gì đến cũng đến. Sự thô bạo của Minh chỉ dừng lại khi vết máu đó vương trên ga giường còn mặt Phương thì tái nhợt vì sợ hãi.
- Em... Vẫn còn ư? - Minh lắp bắp
- Ý anh là... - Phương nghẹn giọng
- Còn trinh sao không nói sớm, anh bảo mẹ hủy hôn mất rồi còn đâu! - Giọng Minh đầy tiếc nuối
Phương nghe thấy có thứ gì đó vụn vỡ trong lồng ngực. Cổ họng nghẹn đắng, Phương vơ lấy tấm chăn che người, nhìn Minh bằng ánh mắt lạnh lùng.
- Anh về đi, em mệt rồi, em muốn đi ngủ.
Minh mặc lại quần áo, dang tay ôm Phương nhưng Phương lại né tránh nó. Minh lý nhí câu xin lỗi rồi bước ra ngoài. Trước khi quay đi hẳn, Minh còn buông lại:
- Anh sẽ về bảo lại mẹ.
- Không cần thiết đâu?
Phương khiến Minh sững sờ. Biết ở lại lâu thêm thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ, Minh đóng cửa phòng lại giúp Phương mà lòng ngập tràn hối hận. Hình như Minh vừa đánh rơi thứ gì đó vô cùng quý giá. Còn lại một mình, tiếng khóc của Phương mới bật ra. Chỉ vì nghĩ Phương không còn trong trắng mà Minh sẵn sàng hủy hôn luôn thì tình yêu còn có ý nghĩa gì? Đau đớn, tủi nhục, xót xa, tình yêu này Phương còn cần nữa không đây?
Theo Một Thế Giới
Cậu chỉ coi tớ là người dưng, nhưng tớ coi cậu là người thương mất rồi! Giống như hai đường thẳng ấy, chúng ta cắt nhau tại một điểm, hoà cùng nhau như một nhưng chỉ duy nhất, duy nhất tại thời điểm đó mà thôi. Không phải là tớ đơn phương, vì cậu cũng đã từng thích tớ, từng tay trong tay, từng ôm tớ, từng hôn tớ, từng hạnh phúc cùng tớ dù chỉ vỏn vẹn ngày...