Tôi là con của một gia đình tan vỡ
Đi đâu tôi cũng bị bạn bè và bố mẹ các bạn coi thường. Nhiều người còn không cho con chơi với anh em tôi khi biết bố mẹ tôi bỏ nhau.
ảnh minh họa
Chào các chị, tôi là Lâm. Trước tiên, tôi xin kể câu chuyện của mẹ mình, mẹ tôi năm nay đã 60 tuổi. Hồi trẻ mẹ xinh đẹp, con nhà giàu có, mẹ đem lòng yêu bố tôi, một người đàn ông đẹp trai con nhà nghèo. Bố tôi đẹp trai lắm, cao và trắng trẻo. Cưới nhau được khoảng 1 năm thì bố tôi có bồ, ông thường xuyên đánh đập mẹ tôi. Mẹ tôi nhiều lần dứt áo ra đi và lại quay về, vì ngày ấy quan niệm về người phụ nữ bị chồng bỏ hay bỏ chồng không đơn giản như bây giờ. Hơn nữa, mẹ cũng nghĩ đơn giản rằng, muốn anh chị em tôi được sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác.
Video đang HOT
Nhưng rồi những trận đòn của bố dành cho mẹ ngày một nhiều. Thói trăng hoa của bố cũng không có biểu hiện dừng lại, sau mỗi chuyến đi làm xa, bố lại mang về một người phụ nữ trẻ, và xua đuổi mẹ con tôi. Mẹ và bố tôi ly dị.
Ngày ấy cuộc sống vất vả, để tồn tại được và nuôi anh em tôi, mẹ đã phải bươn trải đủ thứ nghề. Mấy anh em tôi lớn lên cũng phải tự bươn trải kiếm sống bằng đủ các nghề như bán kem, buôn đồng nát, học hành không được đến nơi đến chốn. Đã thế, đi đâu chúng tôi cũng bị bạn bè coi thường, và bố mẹ các bạn coi thường. Nhiều người còn không cho con chơi với anh em tôi, ngày anh tôi đi hỏi vợ, nhà gái từ chối khi biết bố mẹ tôi bỏ nhau.
Anh tôi khóc, và mẹ tôi cũng khóc về những định kiến của người đời. Mẹ bảo mẹ ân hận vì đã không giữ được bố cho chúng tôi, mẹ ân hận vì đã làm chúng tôi phải khổ. Có lẽ vì thế mà cả đời mẹ, chẳng mấy khi tôi thấy mẹ cười.
Năm tôi 20 tuổi, tôi đi lấy chồng, chồng tôi không gái gú giống như bố tôi, nhưng anh cũng là một người đàn ông gia trưởng và vũ phu. Tôi làm trái ý anh là anh đánh, và không cho tôi có một lời giải thích, có lần anh đánh tôi thâm tím một bên mắt, tôi phải vào bệnh viện điều trị mất cả tuần mới khỏi. Mọi người xung quanh, từ bạn bè, hàng xóm, ai ai cũng khuyên tôi bỏ chồng, vì sống với người chồng như thế thì khổ. Nhưng mẹ không bao giờ khuyên tôi điều đó. Mẹ bảo, dù người chồng có xấu đến đâu thì đôi khi cũng là chỗ dựa cho mình, dù ít, dù nhiều.
Nhiều lần nghĩ uất ức, tôi cũng muốn bỏ chồng, ôm con đi, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh mình hồi bé, nghĩ đến những lúc bạn bè và bố mẹ của họ xa lánh, cấm đoán không cho chơi vì bố mẹ tôi bỏ nhau, nghĩ đến mẹ tôi cả đời không mấy khi được vui, tôi lại bỏ ý định bỏ chồng.
Lâu dần, tôi cũng quen với những tính khí của chồng, nên lúc anh nóng thì tôi tránh đi nơi khác, không còn cố để giải thích nữa. Kinh tế gia đình cũng dần ổn hơn, con cái dần lớn hơn và chồng tôi cũng hiểu được những vất vả của vợ và dần thay đổi tính nết. Giờ vợ chồng tôi đã có với nhau 3 mặt con, các con tôi đứa lớn cũng học lớp 7, đứa bé thì học lớp 2, gia đình yên ấm, hạnh phúc. Tôi cảm thấy tự hào vì mình đã giữ được sự bình yên cho các con.
Mẹ tôi bỏ chồng, nhưng tôi không khuyên phụ nữ bỏ chồng, vì kéo theo đó là rất nhiều hệ lụy khác chứ không chỉ đơn giản bỏ đi là đã xong.
Theo Datviet
Người tình của chồng hỏi:"Chị đã ly dị anh ấy chưa?"
Nếu anh ta nói còn thương yêu và còn muốn duy trì gia đình thì anh ta phải làm điều gì đó để chứng minh cho tình yêu thương của mình.
Năm nay em 39 tuổi, đã có chồng và một con gái 9 tuổi. Cách đây 2 năm người tình của chồng em gọi điện thoại đến hỏi em và chồng đã ly di chưa. Em hỏi chồng thì chồng nói không còn tình cảm với em nữa, muốn bỏ đi sống với người tình. Em rất sốc dẫn dấn mất ngủ và cũng đồng ý với việc chồng đưa ra. Tuy nhiên hơn hai năm nay chồng không còn bỏ đi nữa, vì đang thất nghiệp. Nghe đâu họ đã có con với nhau và cô gái kia đã về quê sinh sống. Còn chồng em thì cứ khoảng 1-1.5 tháng thì đi hai ngày không liên lạc với gia đình, sau đó lại quay về. Em hỏi thì nói quanh co. Chồng nói vẫn còn thương con và em. Hiện nay tất cả mọi chi phí trong gia đình do một mình em lo liệu. Đôi lúc em cảm thấy rất mệt mỏi, muốn gục ngã và buông xuôi mọi thứ.
Tình cảm có thể là điều mơ hồ, khó xác định, nhưng quan hệ vợ chồng thì ngoài tình cảm còn có những quy định của luật pháp hết sức chặt chẽ và nghiêm khắc bảo vệ. Vậy nhưng tình trạng hôn nhân của bạn được chính bạn miêu tả hết sức... nhập nhoạng. Một người chồng chỉ cần tuyên bố "không còn tình cảm, muốn bỏ đi sống với người khác" thì được người vợ đồng ý, nghĩa là sao? Rồi sau đó không biết hai vợ chồng giải quyết việc "bỏ đi sống với người tình" thế nào để anh ta lại thản nhiên "tiếp tục không còn bỏ đi nữa", vẫn được chấp nhận sống tại nhà. Còn người vợ vẫn tiếp tục nuôi anh chồng thất nghiệp, lâu lâu biến mất 1,2 ngày và chỉ mơ hồ "nghe đâu họ đã có con với nhau"... Tất cả những điều này chứng tỏ rằng bạn không xác định được vị trí, quyền và cả lòng kiêu hãnh của một người vợ. Bạn đã buông xuôi từ lâu chứ đâu phải chỉ bây giờ mới muốn buông xuôi!
Vậy thì buông xuôi cho người gọi là chồng sống như vậy, làm vợ trong tình trạng như vậy 2 năm đã là quá đủ. Giờ đây bạn nên tỉnh dậy, bước ra khỏi tình trạng nhập nhoạng đó. Hãy làm rõ mọi việc, xác định vai trò, vị trí, nghĩa vụ của chồng với gia đình, với vợ và con. Thất nghiệp không phải là một cái tội, nhưng sống bám vào người mình không yêu thương, nương nương nói lời thương yêu, tiếp tục lừa dối, chờ thời cơ thuận tiện lại tiếp tục bỏ ra đi thì đó là một hành động đáng khinh. Nếu anh ta nói còn thương yêu và còn muốn duy trì gia đình thì anh ta phải làm điều gì đó để chứng minh cho tình yêu thương của mình, bắt đầu từ việc sinh hoạt đi lại rõ ràng, minh bạch, cho đến việc thực hiện nghĩa vụ làm chồng làm cha một cách trung thực. Đừng nên tiếp tục để mình sống trong tình trạng mù mờ, nhập nhoạng, thậm chí là bị lợi dụng, ăn bám nếu như bạn không nhận được những gì mà một người vợ nhất định phải nhận được từ một người chồng đúng nghĩa.
Theo VNE
30 tuổi tôi vẫn chỉ là 1 người tình Tôi nói muốn chính thức làm vợ anh chứ không phải là bồ hay người tình như người ta vẫn gọi, vì dù sao vợ chồng anh cũng xác định không thể sống tiếp với nhau nữa. Nhưng câu trả lời là không và không bao giờ có chuyện đó. Năm nay tôi 30 tuổi, anh hơn tôi 20 tuổi, đã có một...