Tôi là ai?
Tôi chẳng biết làm thế nào để có thể yêu lại. Người yêu cũ chỉ nhoẻn miệng xoa mái tóc rối của tôi nói “Cảm ơn anh, anh luôn làm em hiểu, luôn cho em sức mạnh để đối mặt khó khăn”. Còn người yêu vừa xa mãi là vết thương cắt sâu vào con tim.
Tôi là ai?
Tôi vui vì gặp lại em nhưng lo lắng nhiều hơn khi em trở về chỉ có một mình. Em vẫn xinh như trước, khuôn mặt trắng, đôi môi hồng, mái tóc màu nắng cháy nhè nhẹ, vẫn dáng người thon thả, nụ cười làm con tim khẽ rung, đó chẳng phải thuộc về tôi vì tôi đã chọn con đường để em đi cách đây 12 năm. Bất ngờ hơn là em về một mình, còn người đã lấy em, người tôi đặt bàn tay em cho anh ta, hiện ở đâu? Em bỏ lại hành lý trước cửa phòng làm thủ tục, em chạy ra ôm lấy tôi, tôi như người mất hồn, chỉ biết giữ lấy đôi vai em.
Tôi không thắc mắc về người đã cùng em bước trong giáo đường vì biết hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra. 5 năm rồi, ngày tôi tận tay gửi em cho người đó, nhiều việc đã đến trong cuộc đời tôi và em. Dành vài ngày cùng nhau lang thang trên những quán quen, con đường dài kỷ niệm, cùng ngồi đợi xe bus và đếm dòng xe qua lại, em nói tôi già hơn trước nhiều, đôi mắt không còn tia lửa của một cậu trai đầy hoài bão, thay vào đó là nét mệt mỏi vì thời gian. Bất chợt em ngả đầu lên vai tôi như lúc cùng học, khi em nhức đầu vì những con toán tích phân, đơn giản vì em biết tôi sẽ cố tìm cách hướng dẫn em.
“Em và chồng có chuyện gì”? Vẫn nụ cười tít mắt thích thú như lúc tôi chỉ em lời giải bài toán khó. Tôi vừa xa người tôi yêu, người tôi đặt trọn con tim để có thể yêu, vì sau lần chia xa của tình yêu đầu đời cách đây 12 năm và một vài vết thương cắt sâu vào tim tôi rất sợ. Dù khó khăn, lận đận và hiểu lầm trong tình cảm của tôi và gia đình cô ấy, tôi vẫn can đảm vượt qua, chúng tôi đã có những ngày ngập trong hạnh phúc.
Video đang HOT
Nhiều lúc nhìn dòng tin ngắn mà tự cười, những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện cười thiếu muối của tôi, những chia sẻ trong cuộc sống và hạnh phúc khi được bên em. Những dự tính, những kế hoạch sẽ cùng đi chung xe, sống chung nhà vào năm nay. Ngày đó cũng đến, ngày em rời xa tôi. Tôi không trách em, chỉ tự nói với bản thân mình. Tôi thật sự không đủ tốt để được bên em vì em là một cô gái tốt. Có lẽ tôi làm em buồn nhiều hơn vui. Tôi hiểu nhiều về gia đình em nên đôi khi em cảm thấy bất tiện. Thật nhiều thứ có lẽ tạo nên vật cản giữa tôi và em, tôi đã cố gắng hết sức có thể để quên em, chỉ là con tim ngu ngốc của tôi vẫn loạn nhịp khi thấy em.
Tôi cố và vẫn đang cố, tiếng còi xe bus kéo tôi trở về với thực tại chua chát là người tôi đang yêu rời xa tôi, còn người đã yêu đang có vấn đề với chồng cô ấy. “Anh qua Mỹ cùng làm cha đứa bé con em nhé”, câu hỏi với giọng không còn là của cô ấy. Có lẽ giọt nước vừa lăn trên má đã cho tôi biết em rất buồn và thực sự xấu hổ khi hỏi tôi một câu thế này. Còn tôi, trái tim mở đợt chống đối với não bộ, dù cho tôi tự nhủ bình tĩnh nhưng con tim vẫn nhảy theo nhịp bài hát với tiết tấu nhanh.
Chắc 5 phút đã qua, tôi đã bình tĩnh hơn, giá em đừng hỏi “Anh qua Mỹ cùng làm cha đứa bé con em nhé”, mà chỉ đơn giản hỏi “Cùng chăm lo gia đình với em” thì tôi đã đồng ý. Tôi ghét cái từ “Mỹ”, vì 12 năm trước em muốn tôi qua đó cùng gia đình em nhưng tôi sĩ diện, vì 8 năm trước em cũng muốn tôi qua đó cùng em nhưng tôi còn gia đình khó khăn. Tôi, một người con trai 28 tuổi, công việc ổn định, vừa chia tay người yêu, chưa lấy lại cân bằng, bất chợt cần phải quyết định vấn đề quá lớn. Em có lẽ đã nhận ra câu trả lời từ đôi mắt tôi. Em cười và nói “Em biết anh không thích em đưa ra điều kiện để anh làm cha đứa bé. Em chỉ muốn công bằng với anh”. Giọt nước thứ 2 tràn qua khóe mắt lăn xuống đôi môi.
“Em chỉ muốn anh qua đó vài năm với em, rồi anh là anh, anh sẽ được tự do”. Em lau hàng nước trên môi, tôi hít hơi thật dài. “Em vẫn là người hiểu anh nhất. Em biết hỏi vậy anh sẽ không đồng ý, em vẫn suy nghĩ cho anh khi em đứng trước khó khăn. Về Việt Nam với anh, anh và người yêu đã xa nhau, chúng mình cũng không thể như trước nhưng con em sẽ có anh”. Chiều mai tôi đưa em ra phi trường, tôi ghét sân bay Tân Sơn Nhất, nơi tôi luôn phải im lặng nhìn người mình yêu bay xa mất. Tôi không biết bây giờ mình là ai, cũng chẳng biết làm thế nào để có thể yêu lại. Người yêu cũ chỉ nhoẻn miệng xoa mái tóc rối của tôi nói “Cảm ơn anh, anh luôn làm em hiểu, luôn cho em sức mạnh để đối mặt khó khăn”. Còn người yêu vừa xa mãi là vết thương cắt sâu vào con tim. Tôi là ai?
Theo VNE
Đàn bà ngủ với đàn ông, thiệt gì?
Nói về đàn ông, họ luôn luôn nghĩ, chuyện họ chơi bời là đương nhiên nhưng lại cấm phụ nữ chuyện chăn gối trước khi lấy chồng.
Tôi không cổ cũ cho chuyện sống thử, cũng không phải cổ xúy cho con gái sống dễ dãi hơn, chỉ là tôi có chút suy nghĩ thoáng. Quan điểm của tôi, yêu là cho hết mình, nhưng phải biết chịu trách nhiệm với những gì bản thân mình làm, đừng làm rồi ân hận, đừng làm rồi khóc lóc than đời. Và cũng đừng đổ tội cho bất kì ai, dù là đàn ông hay đàn bà.
Nói về đàn ông, họ luôn luôn nghĩ chuyện, họ chơi bời là đương nhiên nhưng lại cấm phụ nữ chuyện chăn gối trước khi lấy chồng. Có nhiều anh chàng miệt thị, khinh bỉ, coi thường người vợ của mình khi biết cô ấy không còn trong trắng. Và thậm chí có là vợ thì cũng ra rìa luôn, không được coi trọng nữa vì tội đã trót ăn nằm với ai đó trước anh ta. Nhưng anh ta lại không tự kiểm điểm lại bản thân mình xem mình đã thực sự trong sạch, xứng với người con gái đó hay chưa.
Nhiều cô gái cũng vì chuyện không còn trinh tiết mà dại dột, lo lắng, sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng. Có người vì căm hận bị người yêu phản bội khi đã trao thân mà không dám yêu ai, ngậm đắng nuốt cay chấp nhận quá khứ. Bởi vì sao, vì đàn ông luôn khiến họ lo sợ, đàn ông luôn khiến họ nghĩ, họ đã mất đi &'cái ngàn vàng' rồi thì không xứng là vợ anh ta?
Nhiều cô gái cũng vì chuyện không còn trinh tiết mà dại dột, lo lắng, sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng. (Ảnh minh họa)
Có quy định nào về việc, con gái mất đi cái trong trắng của mình thì không được làm vợ hay không? Hay có ai quy định, đàn ông được chơi bời, buông thả, còn phụ nữ thì không? Xin thưa, chẳng ai quy định cả, chỉ là người ta tự tạo ra rào cản ấy, tự quy kết hết trách nhiệm cho người phụ nữ, nhất là cánh đàn ông. Trong khi họ không hề nghĩ rằng, phụ nữ buông thả với ai, đàn bà ngủ với ai để phải chịu tiếng xấu?
Cái thiệt của chuyện quan hệ trước hôn nhân chính là việc, bị người đàn ông coi thường và khinh rẻ đó. Nhưng, với những người phụ nữ, khi yêu là luôn trao hết mình. Vậy, khi họ cho đi bản thân mình cho người mình yêu thương, trong giây phút hạnh phúc ấy, họ thực sự không nghĩ được nhiều. Họ chỉ biết sống thực với tình cảm của mình, còn đâu thời gian để cân đong đo đếm tương lai.
Có thiệt gì không chỉ có tự bản thân họ hiểu? Nếu như thực sự nghĩ tương lai sẽ khó khăn nếu như không đến được với người mình đã trao thân, thì phụ nữ nên sống kín kẽ, nên có lập trường hơn nữa. Còn nếu chỉ nghĩ sống theo cảm xúc, làm chuyện đó theo cảm xúc thì hãy chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Điều quan trọng hơn cả là đàn ông hay có suy nghĩ rộng lượng hơn về chuyện trinh tiết, sự trong sáng của phụ nữ. Có không còn trong trắng thì có sao, đó là người dám yêu, dám sống. Có không còn nguyên vẹn thì cũng có sao, chỉ cần họ không phải là hạng, với gã đàn ông nào cũng có thể &'lên giường'. Cánh cửa cuộc đời rất rộng, hãy cho họ một lối thoát, vì khi yêu, ai cũng khó lòng mà kìm chế được bản thân. Và trách nhiệm họ chịu cũng chỉ phụ thuộc vào cánh đàn ông mà thôi!
Trinh tiết, hay trong trắng, tất cả cần phải được suy nghĩ thoáng hơn, cần được người trong cuộc hiểu và thông cảm. Đừng bao giờ đòi hỏi quá cao ở một người đã từng yêu nếu như bản thân mình cũng từng giống như vậy, đàn ông ạ!
Theo VNE
"Nếu sợ yêu tốn kém, một chút tình cũng đừng hòng mong có" Đàn ông chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém, sợ bị người khác tham tiền của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được. Thân gửi Đàn ông chớ dại gái - tác giả bài viết "Đấy, mình cao giá nên cũng được nhận món quà đắt giá". Tôi viết những dòng này khi...