Tôi không thể chịu nổi người em gái bất trị
Thực sự tâm tính nó rất tốt nhưng chỉ mỗi điều cái miệng ăn nói vô tội vạ thôi.
Ảnh minh họa
Tôi 30 tuổi, em gái còn là sinh viên. Ngay từ nhỏ nó đã học tập rất xuất sắc, luôn đứng đầu lớp và khối, thậm chí đại diện cho trường, tỉnh đi thi các cuộc thi quốc gia. Đối với nó lúc đó học là niềm vui, nó vùi đầu vào học mà không cần ai nhắc nhở, bạn bè cũng vài ba đứa gọi là được. Chính vì nó học nhiều như thế mà dường như thần kinh có vấn đề, rất hay bị mộng du và luôn trong tình trạng ngủ ngồi. Từ khi lên đại học, ba sợ nó học nhiều quá điên nên dứt khoát không cho nó thi vào kinh tế, bắt thi vào bưu chính viễn thông vì ba nghĩ sau này sẽ cho nó vào làm bên truyền thông cho đầu óc thoải mái một tí. Đó cũng chính là sai lầm của ba.
Từ nhỏ đến lớn môn nó học dở nhất chính là môn tin học. Nó cũng không hăng hái đi học như trước nữa, thay vào đó là ở nhà và làm đẹp, làm đẹp xong cũng chỉ ở nhà, không thích giao du với ai ngoại trừ những người quen biết thân thiết từ trước. Bản tính no ngang bướng, hỗn hào từ bé, luôn dùng những lý lẽ có lẽ chỉ mình nó thấy đúng để nói với mọi người. Ngày bé, từng bị ba đánh thừa sống thiếu chết, mẹ cũng lên cơn đau tim vì nó nhưng dường như đã là tính cách ăn vào máu của nó rồi. Vì nó học giỏi nên luôn luôn cho mình đúng, ai cũng sai.
Thực sự tâm tính nó rất tốt nhưng chỉ mỗi điều cái miệng ăn nói vô tội vạ thôi. Người ta nói tính cách của con người ảnh hưởng từ gia đình nhưng nó thì không, nó tuyên bố rằng cách sống của bản thân khác với cách sống của gia đình này nên đừng ai ép buộc nó. Từ ngày nó lên Sài Gòn sống, tôi cũng nóng nảy, hung dữ hẳn lên vì suốt ngày phải nhịn nó, không nhịn nổi thì chửi bới nó riết rồi tôi chỉ muốn mua nhà riêng để ở.
Đôi khi quần áo đã dọn sẵn sàng rồi nhưng mẹ biết tin lại năn nỉ đừng đi, nó đã như vậy giờ bỏ đi thì nó thành ra thế nào. Rồi mẹ lại nói hãy vì mẹ đi, ở lại mà nuôi thằng út, đừng bỏ nó lại. Mỗi lần tôi đòi đi là thằng út lại đòi đi theo, nó kêu không sống nổi với chị ba đâu. Nó nóng tính, mỗi lần đụng chuyện là lại đập đồ, đồ đạc trong nhà nó đập nát hết. Giận bồ, giận bạn, giận chị, giận em cũng về đập đồ ở nhà, nhiều lần rồi mẹ cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ khuyên răn nó từ từ. Lúc tỉnh táo thì nó nghe nó hiểu, nhưng khi ương bướng lên thì nó quên hết, miệng mồm thôi rồi. Tôi lo lắng sau này nó chắc cả chục đời chồng nếu cứ như thế này, còn nó tự tin lắm, bảo không ở được với người này thì lấy người khác, chẳng quan trọng. Tôi sợ hãi và lo lắng với tư tưởng đó của nó. Đối với nó, việc tôi nuôi nó là trách nhiệm phải làm.
Video đang HOT
Sáng nay hai chị em cãi nhau, không thể nhịn được tôi đã đánh nó, lần này tôi dùng hết sức lực để đánh. Sau đó tôi cấm chị giúp việc bước chân vào phòng đó dọn dẹp, rồi tôi đi làm. Tôi thực sự quá mệt mỏi khi ở chung với nó, trách nhiệm của tôi nặng nề quá, vừa phụ mẹ nuôi hai đứa em lại phải chịu đựng đứa em gái như thế. Tôi bế tắc quá, đôi khi muốn tìm ai cưới đại cho rồi để không phải sống với nó nữa vì mỗi ngày đều phải nghe những lời hỗn hào, láo xược của nó chắc tôi bị điên sớm.
Theo VNE
Nhờ em gái lên chăm sinh nở, 2 tháng sau em có bầu sốc nặng khi biết bố đứa trẻ
Tôi vừa bế con vừa bần thần nhìn cái bụng đứa em gái, nó đang mang trong mình giọt máu của chồng tôi. Nếu giữ cái thai thì gia đình tôi sẽ tan cửa nát nhà, nhưng nếu bỏ đi thì...
"Tôi biết phải làm sao với nó bây giờ, nó còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước..." (Ảnh minh họa: IT)
Học đại học xong, tôi may mắn kiếm được việc làm ổn định ở thành phố. Anh cũng là người tỉnh lẻ, đam mê kinh doanh nên trụ lại mảnh đất phồn hoa này để lập nghiệp. Cưới nhau hơn một năm, chúng tôi dồn tiền riêng của hai vợ chồng và đôi bên nội ngoại giúp đỡ để mua một căn hộ chung cư ở nội thành. Cuộc sống yên bình như thế cho đến ngày tôi sinh bé Kem để rồi kéo theo câu chuyện đau lòng.
Bé Kem là con đầu cháu sớm nên nội ngoại ai cũng quý, sinh bé xong là mẹ chồng tôi lên chăm rồi đến mẹ đẻ. Dưới tôi còn có 1 cô em gái tên Ngọc, năm nay vừa tốt nghiệp cấp III đang chờ kết quả đại học, thế là cả mẹ và Ngọc lên với tôi một thời gian. Mới ở được vài ngày thì bố tôi ở nhà trở bệnh nên mẹ về chăm bố, để Ngọc ở lại đỡ đần tôi.
Từ khi có Ngọc căn nhà nhỏ vui vẻ và gọn gàng hơn hẳn. Ngoài việc trông cháu, giặt tã, ngày nào trong nhà cũng có cơm ngon canh ngọt. Chồng tôi cũng rất tâm lý, anh luôn dành thời gian cho hai chị em tâm sự ríu rít, không hề có ý coi Ngọc như ô sin, việc cơm nước, giặt giũ cũng xắn tay vào làm cùng. Nhiều khi phải đi mua bỉm sữa cho con mà lóng ngóng không biết mua là anh lại kéo Ngọc đi cùng.
Thi thoảng dịp cuối tuần, anh chở Ngọc ra phố mua chè sầu riêng, nem chua rán về ăn để bù đắp cho cả tuần Ngọc vất vả giặt giũ, cơm nước. Nhiều khi nghe chồng vui vẻ trêu em: "Ngọc đâu, lên xe anh chở ra phố xem có tóm cổ được thằng Hà Nội nào không?" là tôi cũng thấy vui vì biết anh quý Ngọc như em gái ruột của mình.
Dạo ấy, công việc của chồng tôi phải đi tiếp khách nhiều, có hôm về khuya mà người say mềm thì tôi và Ngọc lại thêm phần vất vả. Nếu con ngủ thì tôi pha nước giải rượu rồi nấu bát mì, bát cháo cho anh; nhưng hôm nào con quấy khóc phải bế hãm dỗ dành hay thấy tôi ngủ thiếp đi sau khi cho Kem bú thì Ngọc lại lụi hụi một mình dậy xem anh thế nào rồi pha nước, nấu mì.
Nếu cứ giữ cái thai, thì gia đình tôi sẽ sống tiếp thế nào đây? (Ảnh minh hoạ)
Lâu lâu, thấy em gái vất vả, có lúc lại thẫn thờ như trên mây trên gió nên khi Ngọc bảo nhớ nhà, muốn về thăm bố mấy hôm thì tôi cũng vui vẻ và không nghĩ ngợi gì.
Sáng hôm ấy, tôi dậy sớm ra chợ mua ít đồ gửi về quê cho bố mẹ. Về đến nhà lại không thấy Ngọc đâu, tưởng em vội ra bến xe cho kịp giờ nên tôi đi tìm thì thấy em đang trong nhà vệ sinh. Nhưng lạ thay, tôi nghe thấy tiếng em khóc sụt sùi, nhiều lúc nấc nghẹn lên thành tiếng. Năm bảy phút trôi qua mà em vẫn nức nở, hoang mang quá nên tôi đẩy mạnh cửa xông vào.
Tôi lặng người khi thấy em đang ngồi rũ rượi trong góc nhà tắm, đôi vai run lên, trên tay buông hờ cái que thử thai hiển hiện 2 vạch rất rõ. Ruột gan tôi rối bời, em tôi có thai ư? "Ngọc ơi, em làm sao thế này, là ai, là ai hả?". Nhưng càng hỏi nó càng khóc tu tu như một đứa trẻ bị oan.
Ôm con trong tay, tôi bần thần nhìn đứa em gái bé bỏng với gương mặt sầu não và đôi mắt sưng húp. (Ảnh minh hoạ)
Tôi lớn giọng quát "là ai làm hả?". Nó gục đầu vào lòng tôi rồi òa khóc nức nở:"Là anh rể, chị ơi". Tôi chết lặng người như sét đánh ngang tai, Em tôi cho biết, hơn một tháng trước, hôm chồng tôi say rượu, em tôi dậy pha cho chồng tôi cốc nước...
Đầu óc tôi như hoảng loạn, không nghĩ được điều gì khác ngoài việc phải bỏ cái thai. Ngay lập tức, tôi chở Ngọc (bế Kem) đến phòng khám. Sau khi khám và siêu âm, bác sĩ cho biết cái thai được 5 tuần, nhưng nếu bỏ có nhiều khả năng gây biến chứng vô sinh vì cấu tạo niêm mạc tử cung của em tôi có vấn đề.
Ôm con trong tay, tôi bần thần nhìn đứa em gái bé bỏng với gương mặt sầu não và đôi mắt sưng húp. Tôi biết phải làm sao với nó bây giờ, nó còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước, bỏ cái thai đi có lẽ là lựa chọn đúng đắn nhất lúc này nhưng mai sau, nếu may mắn không mỉm cười với nó, nếu nó không có con thì tôi sẽ ân hận suốt đời. Mà nếu cứ giữ cái thai, thì gia đình tôi sẽ sống tiếp thế nào đây, Ngọc sẽ ra sao, chồng tôi sẽ phải làm thế nào, bố mẹ tôi sẽ đau khổ biết bao, và còn cả tôi nữa?
Theo Phununews
Phản bội đại ca thả đứa bé gái 10 tuổi trốn thoát Nhìn đứa bé gái có đôi mắt giống hệt em gái mình ngày xưa, không hiểu sao Huy lại nảy sinh ra suy nghĩ sẽ phản bội lại bang hội của mình. ảnh minh họa Bố mẹ mất sớm, Huy gia nhập vào băng đảng nhỏ có tên đại ca khét tiếng là độc ác làm chủ. Bản chất hiền lành, Huy vốn...