Tôi khổ sở vì phải giữ bí mật động trời của bố bạn gái
Giây phút gặp nhau, cả tôi và bố bạn gái đều sững sờ. Trong lúc tôi chưa biết nên phản ứng thế nào, chú ấy đã cười nói: “Nào thanh niên, giúp chú xách đồ vào bếp”.
Tôi làm theo hệt như một cái máy.
Tôi và bạn gái yêu nhau gần một năm. Gần đây, cô ấy mới đồng ý cho tôi đến chơi nhà. Tôi rất vui vì điều đó, cho thấy bạn gái yêu tôi nghiêm túc, nhưng cũng lo lắng không biết bố mẹ cô ấy có ủng hộ cuộc tình của chúng tôi hay không.
Nói vậy là vì so về nhiều mặt, tôi và bạn gái có nhiều điểm không tương đồng. Bố tôi mất sớm, mẹ đi bước nữa, tuổi thơ tôi sống với ông bà nội. Cô ấy sinh ra trong gia đình gia giáo, sung túc. Bố mẹ yêu thương nhau và luôn là niềm tự hào của cô ấy.
Cô ấy từng nói: “Em chẳng mơ lấy chồng giàu có hay nọ kia, chỉ cần có thể gặp một người đàn ông yêu vợ thương con hết lòng như bố em là đủ”. Nghe em kể, cũng đủ biết gia đình em ấm êm và hạnh phúc biết nhường nào. Và điều đó khiến tôi ít nhiều có chút tự ti, mặc cảm về hoàn cảnh của mình.
Em mời tôi đến nhà vào ngày 8/3. Theo như em nói, những ngày lễ ấy, gia đình em thường sẽ ăn ở nhà, đích thân bố em vào bếp. Em biết tôi nấu nướng cũng không tệ, có thể làm trợ lý bếp núc cho bố em. Em nói, đến chơi vào một dịp như thế cho bớt trịnh trọng. Cô gái tôi yêu lúc nào cũng rất chu đáo.
Giúp bố bạn gái che đậy lỗi lầm, tôi thấy chính mình cũng đang lừa dối cô ấy (Ảnh minh họa: Freepik).
Hôm ấy tôi đến, mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa thật đẹp tặng mẹ bạn gái. Mẹ em chào đón tôi niềm nở, thân tình. Thứ tình cảm dịu dàng của một người mẹ mà tôi ít khi có được. Bạn gái bảo tôi ngồi chơi, chờ bố cô ấy đi chợ về. Cô ấy dứt lời đã nghe tiếng bố ngoài sân gọi con gái ra xách hộ một tay.
Tôi nhanh chân chạy ra, trong giây phút chạm mặt nhau, cả tôi và bố bạn gái đều sững sờ. Trong lúc tôi còn chưa biết nên phản ứng thế nào, chú ấy đã cười: “Nào thanh niên, giúp chú một tay xách đồ vào bếp”. Tôi làm theo, hệt như một cái máy.
Video đang HOT
Suốt buổi hôm ấy, tôi lăng xăng phụ bố bạn gái nấu cơm. Công nhận, chú nấu ăn rất khéo như đã học qua trường lớp. Chú hỏi han tôi đủ chuyện, còn khen tôi có ý chí, biết vượt lên hoàn cảnh, học hành đến nơi đến chốn để có việc làm tốt như bây giờ.
Suốt cả buổi, chú ấy vẫn tự nhiên như không, như thể chúng tôi chưa từng biết nhau trước đó. Mà nói đúng ra, tôi và chú ấy cũng chưa từng quen biết. Chỉ là nhiều lần, tôi bắt gặp chú ấy đưa đón chị hàng xóm trọ cạnh phòng tôi về.
Có lần, chú còn hào phóng mua rất nhiều trái cây mời cả xóm trọ chúng tôi nhân dịp sinh nhật chị ấy. Nhìn qua cũng đủ biết họ là tình nhân, dù chú ấy phải hơn chị hàng xóm của tôi hàng chục tuổi.
Tối ấy, sau bữa cơm đầm ấm đầy tiếng cười, bạn gái tranh rửa bát để tôi còn “hầu” chuyện phụ huynh. Mẹ bạn gái cũng vào nhà, để cánh đàn ông thoải mái trò chuyện.
Chú ấy nói nhỏ: “Chú nhớ cháu, phòng cháu ở cạnh phòng Liên đúng không nhỉ?”.
Tôi gật đầu, chú ấy lại nói: “Có những chuyện không thể lời một lời hai mà nói hết được. Nhưng cháu thấy đấy, gia đình chú rất hạnh phúc. Có lẽ cháu cũng không có lý do gì để khiến niềm hạnh phúc này vỡ tan, rồi nhìn bạn gái mình đau khổ. Còn chuyện hai đứa, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau, chú ủng hộ”.
Hôm ấy về nhà, tôi và bạn gái nhắn tin đến tận khuya. Cô ấy hỏi tôi thấy bố mẹ cô ấy thế nào? Có vui vì buổi gặp gỡ hôm nay không? Có muốn làm một thành viên trong tổ ấm này không? Giọng điệu cô ấy hạnh phúc, rộn ràng như trẻ nhỏ. Bỗng nhiên, tôi thương bạn gái vô cùng.
Từ khi biết chuyện, đến nay cũng nửa tháng. Mỗi ngày gặp bạn gái, nhìn cô ấy hồn nhiên vui đùa, tự hào kể về bố, tôi chỉ biết im lặng cười. Tôi lớn lên thiếu thốn tình cảm gia đình, thiếu cha, vắng mẹ. Mỗi lần nghe em kể về gia đình mình, tôi luôn ngưỡng mộ lẫn thèm khát, cho đến khi biết bố em là ai.
Tôi yêu em, muốn nhìn em hạnh phúc cười nói mỗi ngày. Và để có được điều ấy, tôi buộc phải “ôm” bí mật về bố em ở trong lòng. Bởi nếu tôi nói ra, em đau khổ đã đành, gia đình em tan nát đã đành, có khi tôi cũng chẳng còn cơ hội ở bên em nữa.
Bố em từng nói với tôi, người lớn có những chuyện, bọn trẻ như tôi khó lòng hiểu hết được. Nhưng dù không thể hiểu hết, tôi vẫn thừa biết lừa dối những người yêu thương tin tưởng mình là điều quá tệ hại.
Bố em ấy ngoại tình và tôi đang là người giúp chú ấy che giấu chuyện đáng xấu hổ đó. Bí mật này quả thật quá nặng nề đối với tôi. Tôi không biết nên làm như thế nào cho đúng?
Bất ngờ phát hiện bí mật động trời của mẹ chồng khi vô tình gặp bà ở trường mầm non
Tôi tiến lại gần trước sự sửng sốt của mẹ chồng tôi. Có lẽ bà biết không thể giấu thêm nữa nên đã chọn cách nói ra toàn bộ sự thật.
Tôi kết hôn bốn năm, có một bé trai 2 tuổi. Nhà chồng tôi thuộc tuýp gia đình gia giáo. Bố chồng là giáo viên đã nghỉ hưu còn mẹ chồng ở nhà bán tạp hóa nhỏ. Chồng tôi là cả, bên dưới còn một em gái đang học cấp 3.
Lúc mới cưới, nhiều người nói tôi may mắn khi được làm con dâu của mẹ vì bao nhiêu năm qua, bà sống chan hòa, phúc hậu có tiếng trong vùng.
Quả thật, từ ngày về làm dâu, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng khá tốt đẹp. Mẹ chồng tôi rất hiền, nhiều lúc tôi có cảm giác, bà coi tôi như là con gái. Ngày tôi sinh con về quê ở cữ một tháng, bà chăm tôi vô cùng chu đáo.
Ảnh minh họa
Không chỉ vậy, mẹ chồng cũng rất tôn trọng cách dạy con theo phương pháp khoa học của tôi. Thấy tôi luyện con ngủ một mình từ sớm, bà thương cháu nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng góp ý chứ không can thiệp quá mức. Điều đó khiến tôi luôn quý trọng mẹ chồng.
Một điều nữa khiến tôi ngưỡng mộ mẹ chồng là bà rất khéo giữ lửa hôn nhân. Dù chỉ mới về làm dâu, nhưng qua cách nói chuyện, thái độ của mẹ chồng đối với bố, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, tại sao không bao giờ thấy ông bà to tiếng với nhau. Mọi việc đều được xử lý một cách nhẹ nhàng, ôn hòa để giữ hòa khí trong gia đình.
Nửa năm trước, mẹ chồng nói người khó chịu nên đi lên Hà Nội khám. Trong khoảng thời gian này, tôi thấy mẹ chồng có điều gì khang khác. Bà hay lo lắng, bồn chồn, rồi thỉnh thoảng đứng nhìn qua cửa sổ với nét buồn khó tả. Mẹ chồng còn hỏi thăm tôi về một khu phố cách nhà tôi không xa vì bà nói có người họ hàng ở đó. Nhưng khi tôi muốn đưa bà đi thì bị bà từ chối.
Mặc dù mẹ chồng tôi không có bệnh gì nghiêm trọng nhưng từ đó đến giờ, bà rất hay lên Hà Nội để tái khám. Có lần, bố chồng tôi nói mẹ lên Thủ đô nhưng tôi rất bất ngờ khi bà hoàn toàn không đến nhà tôi. Điều tôi thắc mắc là mẹ đã đi đâu trong khoảng thời gian đó khi bà không biết đường và cũng không quen ai.
Và chuyện khiến tôi bất ngờ nhất là tuần vừa rồi, tôi đã bắt gặp mẹ chồng tại trường mầm non của con trai tôi đang học. Tuy nhiên, bà không đến đón con tôi vì trước đó, bà chưa từng đến đây.
Mẹ chồng tôi đi cùng một người đàn ông vẫn còn khá trẻ, có lẽ chỉ hơn chồng tôi vài tuổi. Hai người cùng một bé gái khoảng 3 tuổi lên xe rời đi khi tôi chưa kịp lại gần để hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Vì tò mò trước sự xuất hiện của mẹ chồng ở Hà Nội và sự thật về mối quan hệ của mẹ chồng với hai người kia ra sao nên tôi đã quyết định đi theo chiếc ô tô đó. Và đây chính là quyết định giúp tôi trả lời được những thắc mắc trong vài tháng qua về sự thay đổi khó hiểu của mẹ chồng.
Khi mẹ chồng bước xuống xe cũng là lúc tôi gần đến nơi. Tôi sững sờ khi nghe người đàn ông kia gọi mẹ chồng tôi là mẹ. Vậy là ngoài hai người con là chồng tôi và em gái chồng, mẹ chồng tôi còn một người con trai nữa ư?
Tôi tiến lại gần trước sự sửng sốt của mẹ chồng tôi. Có lẽ bà biết không thể giấu thêm nữa nên đã chọn cách nói ra toàn bộ sự thật.
Hóa ra, trước khi đến với bố chồng tôi, mẹ đã từng có một người con với người yêu cũ. Nhưng người đó đã bỏ rơi mẹ cùng cái thai trong bụng. Ở cái tuổi vừa đôi mươi, lại chưa có chồng, một mình bà không biết nên làm thế nào nên đành bỏ xứ ra đi, nương nhờ người họ hàng xa trong miền Nam.
Sau này sinh con, bà gửi con ở nhà để đi làm mưu sinh. Nào ngờ, họ vì túng quẫn đã bán đứa bé cho một cặp vợ chồng giàu có. Ròng rã mấy năm liền tìm kiếm con không thành, bà đành quay lại quê hương rồi kết hôn cùng bố chồng tôi.
Vài tháng trước, mẹ chồng tôi sững sờ khi biết tin con đẻ đang sống ngay ở Hà Nội lại gần khu nhà tôi nên đã tìm mọi cách để gặp lại. Không muốn bố chồng biết nên bà đành nói là ra Hà Nội khám bệnh.
Mẹ chồng tôi khóc xin tôi không nói ra bí mật này. Bà muốn khi nào mọi việc ổn định, chính bà sẽ là người nói toàn bộ sự thật cho chồng và hai người con biết.
Có lẽ sắp tới, gia đình tôi sẽ có nhiều phen sóng gió. Điều tôi băn khoăn là chồng sẽ như thế nào nếu như phát hiện tôi đã biết chuyện mà không nói ra. Tôi có nên nói trước cho chồng biết để tránh anh hiểu lầm về sau hay không?
Vì sở thích "chém gió" của chồng mà giờ nhà tôi phải đối mặt với "bão lớn" Trước kia, những việc anh khoác lác đều không ảnh hưởng tới ai nên tôi mặc kệ nhưng lần này thì gây hậu quả lớn. Chồng tôi là người có tính cách xởi lởi, phóng khoáng đồng thời cũng thích nói phét, khoác lác. Lần đầu tiên tôi nhận ra khi chúng tôi đi mua sắm. Anh khoe với người bán hàng rằng...