Tôi hận người đàn ông chỉ biết có tiền với nhục dục
Không biết trên thế giới này những người đàn ông có tiền đều như nhau hay không nhưng với tôi có lẽ là như vậy.
Ảnh minh họa
Chuyện mà tôi sắp kể sau đây là câu chuyện mà tôi cảm thấy đau đớn và ân hận nhất. Có lẽ tôi sẽ chẳng dám yêu ai và tin ai nữa, mong các bạn cho tôi một lời khuyên.
Tôi năm nay là sinh viên năm thứ nhất. Cuộc sống của tôi có lẽ đã rất hạnh phúc nếu như không có sự khờ dại của bản thân.
Video đang HOT
Khi học lớp 11 tôi đã yêu một người và yêu rất say đắm. Tôi tin tình yêu mà anh ta dành cho mình là thật lòng. Anh ta hơn tôi 12 tuổi. Nhưng tôi không quan tâm và chỉ biết yêu. Mãi sau này tôi mới biết anh ta rất giàu có nhưng tôi cũng không quan tâm.
Vì chúng tôi ở cách xa nhau hơn 300km. Khi tôi bước chân vào đại học cũng là lúc tôi phải xa gia đình và bắt đầu một cuộc sống tự lập. Ban đầu tôi rất buồn nhưng nhờ có anh ta mà tôi đã nhanh chóng thích nghi được với cuộc sống nhộn nhịp nơi Hà Thành.
Anh ta quan tâm đến tôi từng chút một. Tình cảm mà tôi dành cho anh cũng nhiều hơn. Đã có những lần anh đòi hỏi tôi nhưng tôi đều từ chối lúc đó anh chỉ cười và nói rằng ai yêu chẳng như vậy. Tôi càng tin anh hơn và anh không đòi hỏi tôi nữa. Rồi một ngày anh đưa tôi với giới thiệu với gia đình anh. Tôi thấy mọi người rất quý tôi và còn nói đến chuyện khi tôi ra trường sẽ tổ chức đám cưới.
Chuyện sẽ tưởng chừng hạnh phúc nếu như không có ngày đau buồn ấy. Đó chính là ngày sinh nhật của anh. Anh nói rằng anh thích sinh nhật chỉ có hai đứa nên chúng tôi quyết định không mời ai nữa và chúng tôi đi ăn cùng nhau. Anh uống rất nhiều rượu trên đường về anh nói anh say không thể về nhà trong tình trạng này và cầu xin tôi cùng anh vào khách sạn.
Lúc đấu tôi không đồng ý nhưng rồi nhìn anh như vậy tôi đã đồng ý cùng anh vào. Anh hứa anh không làm gì tôi và chỉ nằm ngủ thôi. nhưng tôi thật không ngờ vào đến phòng bộ mặt của anh ta đã hiện rõ anh ta không hề say. Anh ta đã làm điều mà anh ta muốn mặc cho tôi đau đớn khóc lóc cầu xin. Anh ta lăn ra ngủ như không có chuyện gì xảy ra mặc cho tôi ngồi thu mình trong góc tường như con thú bị thương.
Sáng ngày hôm sau anh ta ôm tôi vào lòng và nói rất hạnh phúc vì là người đầu tiên của tôi và anh ta cũng nói một câu mà trái tim tôi tan nát. “Anh đã có vợ và con nhưng anh rất yêu em anh sẽ chăm sóc cho em.” Tôi đau đớn đến mức không còn biết gì nữa và lao ra khỏi khách sạn mặc cho anh ta chạy theo. Tôi chạy trong mưa đến khi ngã quỵ và được đưa vào bệnh viện, tôi tỉnh dậy thì thấy mẹ đang bên cạnh. Tôi ân hận và vô cùng xấu hổ.
Tôi đã tắt điện thoại một tuần và không liên lạc với ai. Sau này tôi mới biết chuyện ra mắt gia đình anh ta chỉ là màn giả dối anh ta đã dựng lên tất cả, dựng cả bố mẹ. Tôi viết những dòng tấm sự này mà nước mắt không thôi rơi khóc cho sự ngây dại của mình và mong rằng đừng cô gái nào dại dột như tôi nữa. Tôi hận người đàn ông ấy, tôi hận tất cả đàn ông.
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...