Tôi hận hai người đàn ông đã lừa dối làm hại cuộc đời tôi
Sau khi phải bỏ đi giọt máu vô tội, tôi đã đi đến một nơi rất xa để không một ai biết đến sự tồn tại của tôi trên đời nữa. Nằm trong căn phòng trọ dột nát này mà tôi nhớ đứa con quay quắt, tôi hận cuộc đời sao quá bạc bẽo, tôi hận hai người đàn ông đã lừa dối làm hại cuộc đời tôi.
Tôi hận cuộc đời và tôi nhớ con tôi.
Khi viết những dòng tâm sự này cũng là lúc tôi nói lên hết tất cả nỗi lòng của mình, nỗi lòng không thể bày tỏ cùng ai. Tôi hy vọng mọi người đừng ném đá, đừng chỉ trích vì những điều đó tôi đã trải qua và chịu đựng rất nhiều rồi. Tôi hy vọng mọi người dùng một tấm lòng để chia sẻ cùng tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, khi được một tuổi mẹ tôi bị tai biến nằm một chỗ, ba tôi đau yếu liên miên, mọi gánh nặng đổ lên hai người anh tôi, khi đó mới 11, 12 tuổi phải nghỉ học để đi làm thuê kiếm tiền nuôi cả nhà. 7 tuổi tôi đã biết bón từng thìa cháo cho mẹ. Cuộc sống khốn khổ theo tôi đến lớn, vừa đi học vừa chăm sóc cha đau mẹ yếu nên chưa bao giờ tôi cảm nhận được vòng tay thương yêu dạy dỗ của gia đình, vì mặc cảm bản thân nên tôi hay tự ti nhút nhát.
Học phổ thông xong, không như bạn bè cùng trang lứa được đến thành phố thi đại học, tôi phải học tại trường trung cấp quê nhà với hy vọng học xong sẽ tìm được một việc làm ổn định. Nhưng một năm, hai năm trôi qua tôi vẫn không tìm được việc làm. Đến khi gặp anh, chồng của tôi bây giờ, anh đã nhờ mẹ xin cho tôi vào làm cơ quan nhà nước, khỏi phải nói là tôi mừng như thế nào.
Cảm giác bình yên và tin tưởng, tôi đã gật đầu đồng ý làm vợ anh sau 6 tháng quen nhau. Nhưng về làm vợ anh tôi đâu ngờ rằng anh mắc căn bệnh giật kinh phong, lại còn bị thêm căn bệnh nấm da, toàn thân anh nối lên một lớp sần đỏ và ngứa kinh khủng mỗi khi trở trời. Tôi phải chăm anh như một người mẹ chăm con, đi cùng anh đông tây nam bắc cũng không chữa khỏi vì bệnh của anh không có thuốc đặc trị. Hơn nữa anh lại không kiên nhẫn điều trị nên bệnh đã nặng càng nặng thêm.
Video đang HOT
Lúc này tôi mới hiểu vì sợ anh không tìm được vợ, gia đình không có con nối dõi, anh là con một, nên mẹ anh mới xin việc cho tôi. Hụt hẫng và tuyệt vọng, tôi đã sống như một cái bóng trong ngôi nhà ấy. Khi tôi sinh được đứa con trai đầu lòng cũng là lúc ông bà về hưu. Mang nặng đẻ đau nhưng gia đình ấy như không coi tôi là mẹ của cháu vì ông bà rất nóng tính, gia trưởng luôn muốn chăm sóc cháu theo ý của ông bà.
Vì quá sức chịu đựng, khi con tròn một tuổi tôi đã dắt cháu về nhà ngoại ở. Lại thêm lần nữa bi kịch xảy đến với tôi khi cơ quan có thủ trưởng mới. Ban đầu thấy sếp cũng dễ chịu và gần gũi nên tôi cũng cảm thấy thoải mái và yên tâm làm việc. Khi sếp biết hoàn cảnh của tôi, sếp đã luôn bên cạnh chia sẻ và giúp đỡ rất nhiều. Trong công việc sếp luôn tạo điều kiện nâng đỡ và bảo vệ cho tôi. Cũng chính vì vậy tôi bị mọi người trong cơ quan cô lập.
Vì tính chất công việc, tôi và sếp thường xuyên đi dự họp ở các buổi hội nghị trong và ngoài tỉnh. Bản thân người phụ nữ khi cô đơn và bị tổn thương rất dễ ngã vào vòng tay người khác, tôi cũng không ngoại lệ khi càng ngày sếp càng tỏ ra yêu thương chiều chuộng tôi hết mực. Và tôi đã trở thành một người tội lỗi với gia đình, với chồng tôi và cả gia đình sếp.
Tôi trăn trở, giận, trách bản thân mình nhưng không làm sao tôi có thể rời xa sếp. Cái gì cũng có cái giá của nó, một khi no xôi chán chè, sếp xem tôi như một món đồ chơi khi cần dùng đến, không cần đá đi. Trong công việc sếp luôn tạo áp lực với tôi và thậm chí chuyển tôi sang vị trí khác và tuyển người mới vào.
Đúng lúc này tôi phát hiện mình có thai, lẽ ra khi biết được bộ mặt con người xấu xa ấy tôi không nên tìm đến nhưng tôi không thể kiểm soát được lý trí, con tim mình. Tôi đã tìm gặp sếp và nói chuyện, nhưng phũ phàng thay sếp còn không nhận giọt máu đang mang trong người tôi. Trời đất như sụp đổ trước mắt, tôi không ngờ rằng trên đời này lại có người tàn nhẫn như vậy.
Chưa hết, sếp vào họp cơ quan và kể mọi chuyện tôi vu khống sếp có tình ý với tôi, vu khống sếp làm tôi có thai. Những người lâu nay vốn ghét vì tôi được sếp che chở bảo vệ hôm nay tỏ ra sung sướng, còn tôi đau đớn ê chề, không mặt mũi nào để tiếp tục làm việc nơi này. Tôi đã làm đơn xin thôi việc và được giải quyết ngay tức khắc.
Ở một tỉnh lị nhỏ trong lòng bàn tay, đi đâu tôi cũng bị ánh mắt soi mói dòm ngó của thiên hạ. Tôi không đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để sống. Ông bà nội biết chuyện đã xuống dắt cháu về và tuyên bố đoạn tuyệt với tôi.
Sau khi phải bỏ đi giọt máu vô tội, tôi đã đi đến một nơi rất xa để không một ai biết đến sự tồn tại của tôi trên đời nữa. Nằm trong căn phòng trọ dột nát này mà tôi nhớ đứa con quay quắt, tôi hận cuộc đời sao quá bạc bẽo, tôi hận hai người đàn ông đã lừa dối làm hại cuộc đời tôi. Tôi chẳng còn niềm tin, chẳng còn hy vọng, tôi cũng chẳng muốn sống và chẳng thể quay về. Tôi phải làm thế nào trong lúc này, mong mọi người cho tôi một lời khuyên. Tôi thật sự bế tắc vô cùng.
Theo VNE
Cuộc đời tôi là những lần đi xin việc
25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn các bạn đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học. Lúc còn đi học tôi ước mơ sẽ được sống ở đất nước Nhật Bản hoặc đi làm kiếm tiền để du lịch sang Nhật, tôi đã ấp ủ nhiều mong ước, hoài bão và nhanh chóng học xong ra trường đi làm. Thực tế lại hoàn toàn ngược lại, trong thời buổi khó khăn này kiếm việc thật khó. Mới ra trường hăm hở vác hồ sơ đi xin việc khắp nơi, nộp hàng trăm bộ hồ sơ mà kết quả chẳng ra làm sao, ngành tôi học khá khó xin việc: Thẩm định giá. Nếu không có kinh nghiệm hay quen biết thì có lẽ không bao giờ làm đúng chuyên ngành. Các bạn cùng lớp tôi hầu hết làm trái ngành, chỉ có 1/3 đúng ngành vì có người quen.
Lần đầu tiên tôi nộp hồ sơ vào một ngân hàng, được gọi đi phỏng vấn tôi rất tự tin, cuộc phỏng vấn làm tôi tin tưởng mình sẽ được nhưng kết quả mới thất vọng làm sao. Bạn lớp trưởng có mối quan hệ từ trước với trưởng phòng nên được nhận còn tôi và một số bạn khác bị loại. Đi đến công ty nào họ cũng yêu cầu kinh nghiệm, một sinh viên mới ra trường lấy đâu ra kinh nghiệm. Hồi sinh viên tôi cũng đi làm thêm nhưng chỉ là những kinh nghiệm của công việc bán hàng, PG, thu ngân... mà thôi. Sau một thời gian chạy vạy khắp nơi tôi cũng xin được một công việc trái ngành: nhân viên thị trường cho một loại nước mới ra.
Công việc vất vả mà lương thấp, không hỗ trợ gì thêm, đi ngoài đường suốt ngày, có nhiều hôm còn đi các tỉnh, về trong ngày rồi làm đến 9, 10 giờ tối. Sống ở Hà Nộ với mức lương đó không đủ, bố mẹ thương tôi vất vả không cho làm về nhà bố mẹ nuôi. Tôi không muốn ở nhà, muốn đi làm, tự lâp, thử sức mình nên bố mẹ lại phải phụ thêm. Sau đó vì áp doanh số mà mặt hàng cũng khó bán nên tôi xin nghỉ. Lại tiếp tục đi tìm công việc khác, nộp hồ sơ mấy chục bộ mới có công ty gọi phỏng vấn.
Tôi lại đi làm không lương cho công ty bất động sản. Thời buổi này bán làm sao được bất động sản. Ngày nào tôi cũng lên mạng tìm việc, nộp hồ sơ qua mail, rồi hồ sơ giấy. Cuối cùng cũng có công ty đúng chuyên ngành gọi tôi phỏng vấn. Mừng quá, qua cuộc phỏng vấn tôi tin chắc rằng mình sẽ được nhận. Làm rồi mới thấy nó không như những gì mình nghĩ, công ty có vài ba người, giám đốc trả lương có 2 triệu đồng/ tháng, đi làm xa hơn 10 km, môi trường quá tẻ nhạt.
Tôi làm cùng phòng với một chị là bồ của giám đốc. Suốt ngày phải nhắm mắt làm ngơ những hành động chướng tai gai mắt khó hiểu ấy. Mặt khác công việc chỉ dùng rất ít đến kiến thức tôi học mà chủ yếu là chân sai vặt, nói dối giúp họ, nhiều hôm làm qua trưa nhịn cả cơm. Đến công ty làm những gì mới không liên quan đến chuyên ngành của tôi, họ cũng chẳng dạy bảo hay hướng dẫn gì, để tôi tự mày mò không hiểu thì hỏi nhưng cũng chỉ được trả lời qua quýt cho xong.
Quá chán nản và thất vọng về môi trường làm việc, tôi quyết định nghỉ sau mấy tháng đi làm, ở nhà ôn thi công chức. Khi đi thi tôi nghĩ mình sẽ đỗ, hy vọng nhiều lắm vì tôi làm bài khá chắc. Bố mẹ có nhờ một số họ hàng xin việc vào nhà nước nhưng tôi nghĩ mình đỗ công chức nên không đi làm. Nào ngờ cứ chờ đợi, ngóng sau hơn nửa năm mới có kết quả. Tôi trượt! Vừa tiếc cơ hội đã qua, vừa trách mình đã không nghe lời bố mẹ bảo có làm được bài cũng không đỗ đâu con ạ.
Tôi là người không may mắn, ngay cả xin đi làm những công việc tạm bợ để sống qua ngày ở Hà Nội cũng không xin được. Tôi đi xin rất nhiều nơi, những công việc trước đây sinh viên tôi đã làm thêm cũng quá khó khăn, nơi thì bảo quá tuổi, nơi thì quá đông người nộp, nơi hẹn khi nào đi làm sẽ gọi mà cũng chẳng thấy đâu. Tôi cứ vật vờ hết về quê lại lên thành phố, ngay cả ở quê tôi, Hải Phòng, tìm một công việc phù hợp cũng là điều không thể trong lúc này. Nhiều người hỏi đã đi làm ở đâu chưa, chồng con gì chưa tôi cứ ậm ừ cho xong.
Giờ đây tôi đã bỏ phí rất nhiều cơ hội, thời gian; thấy quá lãng phí mà không làm gì được. Ngày càng khó xin việc. Tôi đã ở nhà được gần 1 năm rồi. Chán cũng đủ rồi, buồn cũng đủ rồi. Giờ tôi chỉ biết kệ cà chờ đợi xem có cơ quan nào tuyển người thì xin đi làm nhưng cũng khó lắm. 25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn các bạn đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa! Đến giờ vẫn chưa mảnh tình nào. Ngày trước tôi thấy thế là bình thường, là vui vẻ; còn giờ đây tôi thấy là không bình thường, sao lại thế được? Chẳng lẽ cứ sống thế này mãi sao! Bao giờ tôi mới có điểm dừng chân cho mình?
Theo VNE
Sự cô đơn luôn bủa vây lấy cuộc đời tôi Sao người khác luôn được yêu thương, che chở mà em lại không? Em chỉ muốn một lần được sống vui tươi, hạnh phúc, được quan tâm. ảnh minh họa Người ta thường nói mỗi con người sinh ra đều có số phận riêng, ông trời đã định sẵn. Nhiều lần em tự hỏi tại sao ông trời lại ban cho mình số...