Tới giờ rước dâu mới phát hiện vợ tương lai mất tích, tôi điên cuồng tìm kiếm nhưng bức thư trong ngăn kéo tiết lộ lý do đáng sợ
Khi biết được sự thật phía sau sự mất tích của vợ tương lai, tôi bủn rủn chân tay.
Một chị đồng nghiệp giới thiệu Vy cho tôi. Chị bảo cô ấy là người chung tình, tốt bụng, lại không màng vật chất 1 khi đã thật lòng yêu. Mặc dù lúc đó Vy mới chia tay người cũ không lâu nhưng chị đồng nghiệp bảo tôi: “Lúc nó cô đơn nhất chính là lúc yếu lòng nhất. Em cứ thử gặp đi, nếu động lòng với con bé ấy thì cố gắng ở bên động viên, an ủi kiểu gì nó cũng thích em”.
Tôi thấy cũng phải, liền đi gặp Vy. Cô ấy còn xinh hơn cả ảnh nên tôi khá bất ngờ. Bởi tôi chuẩn bị sẵn tâm lý là cô gái nào giờ chẳng dùng app chụp, ngoài chắc thường thôi. Tuy nhiên, Vy lại khác, nét đẹp của cô ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng, nên có vẻ không ăn ảnh. Nhưng thật sự, vừa gặp người con gái ấy tôi đã muốn che chở…
Những ngày sau đó, tôi và Vy lại có tiến triển khá tốt. Cô ấy cười nhiều khi đi chơi với tôi, thậm chí chủ động tag tôi vào mấy địa điểm ăn uống nữa. Được khoảng 2 tháng, chúng tôi yêu nhau. Chị đồng nghiệp là người vui mừng nhất, liên tục bảo tôi: “Đó, chị biết 2 đứa hợp nhau mà. Vy là đứa con gái tốt, còn em cũng là người chị hết mực tin tưởng, nhất định phải hạnh phúc nhé!”
Rồi lời chúc của chị nhanh chóng thành hiện thực. Chúng tôi yêu tiếp được chưa đầy 4 tháng chẳng cãi vã, xích mích gì nhiều liền quyết định cưới luôn. Ngày hay tin chị đồng nghiệp kia còn sốc mà.
Bố mẹ xem ngày xong xuôi, chúng tôi có khoảng hơn 2 tháng để chuẩn bị. Nói chung cũng nhàn, tôi với Vi chỉ lo khoản tìm chụp ảnh cưới, chọn concept, đi mua váy, áo vest các kiểu, à thêm khoản lên danh sách, mời cưới và báo lại cho bố mẹ số mâm, xong vụ!
À, trong khoảng thời gian đó thi thoảng 2 đứa cũng cãi cọ. Mâu thuẫn chủ yếu tới từ việc không thống nhất chuyện sính lễ, tiền thách cưới, lễ đen, tráp ăn hỏi… Tuy nhiên, vì 2 đứa cũng khá dễ tính, xưa nay ít cãi cọ nên cũng mau chóng tìm được tiếng nói chung.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Đám cưới diễn ra khá suôn sẻ, không mệt như tôi nghĩ. Duy có Vi trông hơi mệt mỏi, cô ấy hay ngồi thở, thi thoảng bỏ khu tiếp khách chạy vào nhà vệ sinh. Nhiều người nhìn tôi, cười gian gian: “Này, 2 đứa cưới chạy bầu đấy à?”
“Vớ vẩn, làm gì có? Chưa gì đâu mẹ ạ” – Tôi cười đáp.
“Nhìn cái Vi giống bầu lắm rồi đấy, cứ đấy mà chưa. Tháng sau, sau nữa là lòi ra thôi giấu chúng tôi làm gì” – hội bạn của tôi đáp.
Nhưng bất ngờ hơn, cả mấy người lớn trong đại gia đình tôi cũng hỏi dò: “Này, cái Vi có bầu rồi đúng không?”
“ Sao mọi người hỏi cháu thế? Không có đâu, chúng cháu dùng biện pháp an toàn mà…” – tôi lại tiếp tục bài ca cũ để giải thích cho mọi người.
“Chả có gì chắc chắn 100% cả. Nhìn bộ dạng con bé là tao đoán ra ngay, kinh nghiệm đầy mình mà” – một người cô họ khẳng định chắc nịch thế.
Tôi hơi hoang mang. Chúng tôi có làm chuyện ấy, nhưng luôn kèm biện pháp mà. Sao có thể chứ? Chắc Vi mệt, đói nên buồn nôn và mệt chăng? Cô ấy bị dạ dày nữa.
Thế nhưng, tới giờ cử hành hôn lễ, tôi lên phòng đón Vi xuống bước vào lễ đường thì chẳng thấy vợ đâu. Tôi gọi điện, Vi không nghe máy, tôi điên cuồng nhờ người đi tìm. Nhưng họ nhà gái cũng không hay về sự biến mất của cô ấy.
Tôi thất thần ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, tiện tay kéo ra kéo vào chiếc ngăn kéo lại thấy 1 bức thư với nét chữ của vợ tương lai. Đọc xong tôi mới thêm sốc, hóa ra Vi đang mang thai 8 tuần. Tức là ngay thời điểm chúng tôi quyết định làm đám cưới là cô ấy đã quan hệ với… tình cũ.
Vi nói nhiều lần cố tình gây sự với tôi chỉ mong hủy hôn, nhưng tôi lại kiên quyết tới cùng. Rồi cô ấy cũng muốn nói ra nhưng khó mở lời. “Để tới tận ngày hôm nay là lỗi của em, nhưng mong anh hiểu, em cũng rất khó xử. H (tình cũ của Vi) đã biết chuyện và sẽ chịu trách nhiệm. Em mong anh sẽ tìm được người tốt và xứng đáng hơn em” – Vi viết.
Tôi gào thét vì tức giận, đau đớn. Hóa ra trong 2 tháng chuẩn bị cưới, Vy vẫn lén lút qua lại với người yêu cũ. Nhưng không yêu tôi tại sao cô ấy lại không sớm dứt khoát đi thì có phải tôi đỡ xấu hổ, nhục nhã thế này!
Chồng cả năm không gần tôi
Tôi kết hôn với anh sau mối tình đầu đổ vỡ. Thời gian chúng tôi tìm hiểu nhau là quãng đường đẹp, không quá ngắn để tôi hiểu anh phần nào.
Sau những phức tạp của người cũ, tôi đến với anh cùng những tiêu chí hết sức đơn giản; chỉ cần là con người đơn giản, chung tình, tôi cảm thấy vui vẻ, là chính mình khi ở bên người đó là đủ. Vậy nên, khi một cô gái nổi tiếng học giỏi, không xinh nhưng cũng không xấu, gọi là có duyên trong mắt nhiều chàng trai như tôi kết hôn với anh khiến bao nhiêu bạn bè đặt câu hỏi tại sao. Nếu trong hoàn cảnh của tôi, họ sẽ hiểu thôi; nhưng từ trước đến giờ tôi là người kín tiếng nên chuyện hôn nhân vẫn là một ẩn số đối với nhiều người.
Tôi chỉ cần anh quan tâm, chân thật, tôn trọng gia đình tôi là đủ; thế nhưng những gì đẹp đẽ dường như chỉ tồn tại ngắn ngủi trong cuộc đời tôi. Sau khi có đứa con trai đầu lòng, anh thay đổi nhiều, trở thành một người lười biếng, ích kỷ. Mọi việc trong nhà, từ nhỏ đến lớn, anh đều tìm cách thoái thác cho tôi. Tôi được chồng và gia đình chồng kỳ vọng là phải kiếm nhiều tiền, nuôi con giỏi, tất cả việc nhà cửa đều đến tay tôi. Rồi chúng tôi xích mích chuyện tiền bạc; anh chi li với tôi mọi thứ, mối quan hệ của chúng tôi sắp đổ vỡ. Chuyện chăn gối vợ chồng cũng hiếm hoi. Tôi đã nhiều lần muốn ly hôn, không phải vì bị anh xúc phạm mà vì anh không tôn trọng cha mẹ tôi. Điều đó khiến tôi muốn ra đi hơn bao giờ hết.
Khi tôi đã sẵn sàng từ bỏ để đến với cuộc đời của single mom thì lại có thai đứa con thứ hai. Tôi mang đến tất cả những điều anh ao ước, một bé trai và một bé gái, vậy mà dường như mọi thứ không bao giờ là đủ đối với anh. Anh ngày càng xem thường tính mạng của tôi. Khi tôi ốm, sốt cao co giật, cần được đi cấp cứu ngay lập tức, anh vẫn thờ ơ để tôi nằm đó, cho đến khi cha mẹ anh bắt đưa đi khám. Lúc đó, tôi cảm nhận được tình cảm của anh đối với mình không còn nữa. Ngày xưa, khi tôi cảm, nhớ mãi nồi cháo anh nấu cho ăn, thấy được sự quan tâm và yêu thương từ người đàn ông này, giờ không còn nữa. Tôi buồn lắm nhưng ngậm ngùi cho qua, lấy niềm vui con cái để tiếp tục chung sống.
Những tưởng có được bé gái thì anh sẽ tốt hơn, ngược lại anh ngày càng lười, thoái thác mọi việc cho tôi. Đến nỗi, tôi nhờ lấy một đồ vật gì đó thôi cũng khó khăn, phải nói tới nói lui rất nhiều lần. Dần dần tôi cảm thấy mệt mỏi và tự mình làm nhiều thứ mà không cần nhờ nữa; tôi học cách chấp nhận nhiều khuyết điểm của chồng để cuộc sống được yên ổn. Thế nhưng có một điều tôi khó chấp nhận là khi có thai đứa con thứ hai, anh không còn hứng thú chăn gối, một năm mà vợ chồng gần gũi chưa được 3 lần. Tôi nhiều lần thấy chồng vào trang web đen để xem, thường là những lúc có men bia; hỏi thì anh bảo đó là chuyện bình thường, có gì đâu. Tôi hụt hẫng nhưng rồi cũng cho qua.
Nhu cầu của tôi không cao nhưng dù sao cũng có, thắc mắc tại sao anh là đàn ông mà cả năm không gần vợ. Tôi nhiều lần nén tự trọng hỏi thẳng chồng nhưng chỉ nhận sự im lặng. Một, hai lần anh đáp ứng qua loa coi như để tôi khỏi càm ràm nữa. Lần nói thẳng nói thật thứ 3, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, khi mình là phụ nữ mà cứ phải đề cập chuyện này. Nhưng tính tôi không để bụng được, tôi cũng phải nói ra. Tôi cảm thấy mặc cảm về bản thân mình kinh khủng. Sau khi sinh, tôi cũng không lên cân nhiều, tôi vẫn như trước đây. Tôi thầm nghĩ, có lẽ anh đã giải tỏa bên ngoài nên không còn hứng thú với vợ. Nhưng tôi chưa có bằng chứng, mọi tin nhắn anh đều xóa sạch, không để lại dấu vết. Anh vẫn có nhu cầu nên mới vào trang web đen. Tôi hỏi, hay là anh bị bệnh thì nên đi khám. Anh trả lời, chắc là vậy, thấy mệt. Nhưng không hề có động thái gì về việc đi khám hay tìm hiểu nguyên nhân giảm sinh lý trên mạng cả.
Sự việc kéo dài cả năm như vậy, tôi thấy có chồng như không, việc nuôi con mình tôi cáng đáng. Tôi ước gì anh một lần chủ động quan tâm con cái mà không đợi phải nhắc nhở. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, con đau, con sổ mũi, con thay răng, con sốt... tôi đều phải nhắc anh lo cho con một chút, chưa một lần thấy anh chủ động. Có lẽ nào tôi không xứng đáng được hưởng hạnh phúc dù chỉ là đơn thuần nhất? Tôi nhiều lần nói thẳng mà anh không thay đổi gì. Tôi rất buồn và dường như rơi vào trầm cảm. Nếu có ai trải qua hoàn cảnh như này, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Không đòi hỏi sính lễ nhưng yêu cầu rước dâu của nhà gái khiến gia đình tôi lặng người Khi nghe nhà gái nói không cần sính lễ, tôi đã mừng thầm. Nhưng rồi yêu cầu họ đưa ra khiến cả nhà tôi sửng sốt, bối rối nhìn nhau. Tôi và Linh yêu xa. Chúng tôi cách nhau tới cả nghìn km nhưng vẫn yêu nhau thắm thiết suốt 3 năm nay. Vào dịp lễ Tết, tôi đều vào quê em chơi,...