Tôi FA 23 năm vì quá… hiền và tốt
Hình như cảm giác tủi thân vì ngày Valentine không có gấu được rất nhiều người đồng cảm. Tôi cũng 23 năm chịu cảnh FA trong cái ngày này rồi.
ảnh minh họa
Nhưng hoàn cảnh của tôi thì có vẻ bi đát hơn rất nhiều. Như bạn nữ 25 năm luôn FA trong ngày Valentine cũng còn tốt chán, vì ít ra bạn cũng đã từng có người yêu, mà còn có tới 3 lần rồi. Nếu không được tận hưởng ngày Valentine thì cũng còn rất nhiều ngày như 8/3, 20/10, rồi Giáng sinh các kiểu… Chứ như tôi đây, 23 tuổi đầu mà chưa một mảnh tình vắt vai thì còn đau khổ hơn rất nhiều.
Nếu nói là tôi không chịu yêu ai, hay không chịu “tấn công” thì không đúng. Tôi cũng từng cảm nắng một số cô nàng. Tôi cũng từng tỏ tỉnh với người ta. Thế nhưng lần nào tôi cũng chỉ nhận được những câu trả lời đại loại như: “Ấy rất hiền và tốt, nhưng thật sự là tớ không có tình cảm nào khác ngoài tình bạn”, hay có em thì nói là: “Em biết anh rất tốt với em, nhưng em chỉ xem anh như là một người anh trai”… Mãi rồi tôi cũng chẳng dám đi tỏ tình với ai nữa.
Nhiều lúc tôi cứ nghĩ, hay là vì quá hiền và tốt mà không ai yêu tôi? Phải chăng hiền và tốt quá cũng là một cái tội? Mà cũng chẳng biết là mấy cô nàng mà tôi tỏ tình có thấy thế thật không, hay chỉ là cái cớ để từ chối và an ủi tôi. Bạn bè thì cũng công nhận là tôi tốt và hiền thật, nhưng mà hiền quá! Nhìn số tôi lận đận tình duyên, chúng nó nhiều khi cũng ngán ngẩm thay cho tôi. Nhiều đứa muốn giúp, cũng giới thiệu, rồi mai mối các kiểu mà cũng chẳng nên cơm cháo gì.
Công nhận là tôi cũng hơi ít nói. Bình thường, khi nói chuyện với ai, chủ yếu tôi là người lắng nghe, thỉnh thoảng mới đưa ra quan điểm của mình. Các bạn tôi vì thế mà cũng rất thích được trút bầu tâm sự cùng với tôi. Cả những cô gái mà tôi từng thích cũng vậy. Họ cũng trải lòng với tôi rất nhiều chuyện, từ gia đình, học hành, công việc… Lắng nghe họ tâm sự, tôi cảm thấy rất gần gũi, giống như là tôi có một vị trí rất quan trọng và được tin tưởng. Tôi vẫn tiếp tục làm người im lặng để lắng nghe tâm sự của họ. Nhưng ít nói không có nghĩa là tôi không quan tâm, không để ý gì đến những người xung quanh. Chỉ có điều là tôi quan tâm đến người ta theo một cách khác, rồi có tình cảm lúc nào không hay. Tôi cũng nghĩ rằng người ta cũng có tình cảm với mình nên mới tin tưởng và nói với tôi mọi chuyện rồi lại còn xin lời khuyên. Vậy mà khi tỏ tình thì lại nhận được những câu trả lời như vậy.
Mỗi lần bị từ chối, tôi đều cố tỏ ra bình thường, vẫn tiếp tục làm bạn, làm anh trai, làm người lắng nghe tâm sự… của người ta. Thật ra thì trong lòng tôi cũng đau khổ lắm! Nhưng tôi không muốn ai biết được chuyện này nên chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Bạn bè cũng động viên, an ủi nhưng thấy tôi vẫn ổn nên tưởng rằng tôi đã có thể quên đi mọi chuyện, thế là chúng nó cũng lại để kệ tôi như trước.
Video đang HOT
Thỉnh thoảng, cũng có một vài đứa bạn thân góp ý, nói rằng tôi thử thay đổi cách sống, vui vẻ và hòa đồng hơn, biết đâu sẽ gây ấn tượng được với cô nàng nào đó. Thế là tôi cũng thử. Tôi thay đổi phong cách ăn mặc, cách giao tiếp, nói chung là mọi thứ. Bọn bạn tôi đều rất bất ngờ, nói rằng thấy tôi “xì-tin” hơn, vui tính hơn, thích tôi như vậy hơn… Bình thường, tôi không thích nổi bật trước đám đông, nhưng bây giờ, mỗi khi đi chơi với nhóm bạn, tôi cũng góp vui vào những câu chuyện phiếm rồi trêu chọc lũ bạn và cười thả ga. Nhưng một thời gian dài như vậy, tôi luôn phải gồng mình lên để tỏ ra mình là người vui vẻ, thân thiện trong khi tình hình yêu đương của tôi vẫn chẳng khá khẩm hơn tí nào. Thế nên tôi quyết định trở lại làm cái thằng “rất hiền và tốt” như trước kia. Dù sao, sống đúng với bản chất của mình vẫn khiến tôi thoải mái hơn.
Cũng không thể phủ nhận là mỗi khi nhìn thấy người ta tay trong tay, hay thấy mấy đứa bạn nói chuyện một cách ngọt ngào với người yêu trên facebook, tôi cũng hơi tủi thân. Hay những ngày lễ, kiểu Giáng sinh hay Valentine, người ta hạnh phúc có đôi, dẫn nhau đi chơi thì tôi ở nhà trùm chăn đọc sách, nghĩ cũng thấy buồn thật. Nhưng mà có cách nào để thay đổi đâu. Có phải là vì số tôi đã như vậy rồi không?
Theo VNE
Nỗi oan của gái đẹp
Người ta cứ nghĩ oan cho gái xinh, gái đẹp đấy! Yêu em không tốn kém đâu!
Nhiều người khen em xinh đẹp, duyên dáng, còn phong cho danh hiệu á khôi của công ty nữa. Trước khi yêu anh, đã có khá nhiều chàng trai đeo đuổi em nhưng em chưa gật đầu một ai.
Mãi không thấy em "cặp kè" với chàng nào, mọi người lại xì xào: "Con M. nó chảnh lắm, cả cái công ty này có thằng nào tán được nó đâu! Nó đợi đại gia đó mà, khôn lắm! Như con H. (chị có danh hiệu hoa khôi) đấy, ngày ngày có đại gia thiếu gia đưa rước còn gì!". Em nghe được cũng chỉ cười cho qua mà thôi.
Khi em yêu anh, ai cũng ngạc nhiên và thắc mắc vô cùng. Hết bất ngờ thì họ quay ra rót vào tai anh những câu đại loại như: "Nó yêu mày cho vui trong thời gian chưa &'câu' được đại gia thôi, mai mốt có trai giàu là nó bỏ mày không thương tiếc ngay! Thời buổi này làm gì có gái đẹp mà chấp nhận yêu trai nghèo!".
Mọi người nghĩ thế nào cũng được nhưng đến anh - người em nghĩ rằng hiểu em nhất cũng nghĩ như họ, cũng bị lung lay và xao động bởi những lời nói như thế...
Em biết anh yêu em rất nhiều mà không bao giờ muốn mất em. Chính vì thế khi nghĩ chỉ có tiền mới khiến em thỏa mãn thì anh liền tìm mọi cách cố gắng chiều chuộng em bằng vật chất.
Có hôm, tự dưng anh dúi vào tay em một túi quà. Hóa ra là một thỏi son màu mới nhất mùa này. Em lật đến xem nhãn hiệu thì ngỡ ngàng. Là phụ nữ, tất nhiên em cũng thích làm đẹp và biết đến các nhãn hiệu đắt tiền. Nhưng cá nhân em chưa bao giờ dám mua một món hàng nào như thế, bằng cỡ 1/3 tháng lương của em chứ ít gì. Mà lương tháng còn đủ thứ thiết yếu hơn cần chi tiêu...
Em gạn hỏi mãi, anh chỉ ậm ừ: "Có anh đồng nghiệp thân đi nước ngoài về cho anh để anh tặng bạn gái!". Anh khờ quá đi! Cái túi đựng còn in tên cửa hàng rành rành đây này, sao lừa được em? Em cũng không vạch trần lời nói dối khờ khạo của anh. Nhưng đêm ấy về nhà, em thao thức mãi mà chẳng ngủ được. Em nghĩ mà vừa cảm động vừa xót xa quá! Thương anh và cảm động vì tấm chân tình anh dành cho em, nhưng cũng chạnh lòng lắm, vì trong suy nghĩ của anh, em là người như vậy sao?
Em rất vui khi biết rằng anh yêu em vì con người em chứ không phải vì nhan sắc trời cho này (Ảnh minh họa).
Hôm rồi anh lại nhắn tin: "Em ơi, Iphone mới ra 5S đấy, cuối tuần mình đi xem đi! Anh mới trúng mánh, anh sẽ mua cho em một chiếc. Điện thoại em dùng cũ và đời cổ lắm rồi đấy!". Em nghe mà giật cả mình. Chiếc điện thoại ấy là cả một món lớn chứ ít gì đâu! Có thể anh mới kiếm được một khoản nhưng anh còn bao nhiêu thứ cần trang trải cho cuộc sống. Nói đâu xa, bản thân anh có sắm sửa được gì đâu, vẫn dùng chiếc Nokia rẻ tiền đấy thôi!
Nhưng em biết, nếu em khuyên thế anh sẽ chối đây đẩy: "Anh đàn ông cần gì, em là con gái thua bạn thua bè dễ tủi thân lắm!" nên em chỉ nhắn lại một câu mà có lẽ sẽ làm anh yên lòng hơn: "Điện thoại em vẫn đang dùng ngon đây, với lại dùng lâu nên có kỉ niệm không nỡ đổi nữa. Anh cứ cất tiền đi để ít nữa cưới mình làm vốn nhé!". Lúc ấy anh mới vui vẻ đồng ý.
Rồi còn nhiều, rất nhiều việc tương tự như vậy nữa. Hai đứa đi dạo trúng hôm anh lĩnh lương thể nào anh cũng phải kéo em vào mấy shop thời trang bằng được hay là dắt em vào những nhà hàng sang trọng mà chỉ cần nhìn thực đơn em đã hoa hết cả mắt. Với số tiền ấy, mình có thể mua cơ man đồ về tự nấu ăn được cả tuần...
Có thể nhiều người sẽ nói em "dở hơi", người yêu chiều thế mà không biết hưởng. Nhưng chỉ có em biết, anh cũng đâu dư dả gì cho cam. Mình đều là dân tỉnh lẻ lên thủ đô làm việc và lập nghiệp, những điều đó là quá sức của anh.
Em là người yêu anh lẽ nào lại ung dung hưởng những thứ tốt đẹp, đắt đỏ trên sự gồng mình lên của anh sao? Em không chê, em là phụ nữ em cũng thích những chiếc túi đẹp, đôi giầy xinh hay bộ đồ make-up hàng hiệu. Nhưng đợi khi nào mình có điều kiện hơn anh nhé, lúc đó em sẽ chẳng từ chối đâu, có khi còn mè nheo anh mua cho bằng được ấy chứ!
Nếu em lóa mắt vật chất, em sẽ không chọn yêu anh đâu. Đối với chúng mình đó là tài sản lớn nhưng đối với một số người, đó chẳng đáng là gì và họ có thể vung tay chỉ để đạt được thú vui họ muốn.
Em đã không ít lần nhận được những lời đề nghị như thế và nếu em chấp nhận thì em đã không đợi tới bây giờ để gặp được anh. Em nghĩ em cũng tham trai giàu lắm đấy anh ạ! Nhưng em mê giàu về lòng nhân hậu, chân thành, tình yêu dành cho em và ý chí phấn đấu trong công việc cơ! Và những điều ấy, anh đều có cả.
Đến với anh, em đã xác định mình sẽ phải vượt qua rất nhiều khó khăn về vật chất. Nhưng đó không phải là điều em e ngại. Có những người con gái quan niệm thà khóc trong xe BMW còn hơn ngồi cười sau xe đạp, nhưng không có nghĩa cô gái nào cũng như vậy. Em muốn một người yêu, một người chồng cùng mình "tát biển Đông". Em tin, em và anh đồng tâm hiệp lực thì không những biển Đông mà đến Thái Bình Dương cũng tát cạn ngon anh nhỉ?
Vậy nên anh ơi, người ta cứ nghĩ oan cho gái xinh, gái đẹp đấy! Yêu em không tốn kém đâu! Và em rất vui khi biết anh yêu em vì con người em chứ không phải vì nhan sắc trời cho này.
Theo VNE
Tiền hết, tình cũng "đi tong" Trước khi về Tùng lại "đá" thêm câu: "Anh tưởng em với anh còn khó khăn gì chuyện tiền bạc nữa. Tiền em cũng là tiền anh chứ?". 6 tháng Tùng thất nghiệp. Anh nằm dài ở nhà, thi thoảng mới vào trang tìm kiếm việc rồi lại thở dài ngao ngán: "Toàn công việc chẳng liên quan gì đến mình" khiến Ngân...