Tôi đang mua cái nợ chồng Nam vào người
Ngày xưa mình thích các anh miền Nam phóng khoáng. Lấy về mới thấy chồng Nam chỉ thích hợp làm bạn bè, còn làm vợ của mấy anh thì đến chết.
Mới hơn 3 năm lấy chồng Nam mà mình đã thấy ân hận rồi. Nơi đất khách quê người mình tủi thân ghê gớm.
Đến giờ mình mới thấm thía câu “Ta về ta tắm ao ta/ Dù trong dù sạch ao nhà vẫn hơn”. Mình đã quá mơ mộng, kén chọn để rồi bây giờ ôm nỗi khổ vì chọn nhầm chồng.
Mình là người Bắc Ninh nhưng lấy chồng Cần Thơ và chuyển hẳn vào đây sống cùng chồng và gia đình nhà chồng. Chẳng hiểu sao từ bé mình đã thích con trai miền Nam. Đầu tiên là thích vì cái giọng dễ thương, ngọt như mía lùi. Sau thì “đổ” vì sự phóng khoáng của đàn ông miền Nam, thấy ở cạnh mấy anh miền Nam vui vui.
Về nhà nhìn không khí gia đình mình, bố mình nghiêm túc, chẳng bao giờ biết đùa 1 câu, lại còn gia trưởng nữa, hiếm khi cho vợ đi chơi loăng quăng. Mẹ mình toàn phải ở nhà lo việc nhà. Thế là mình quyết chí lấy chồng miền Nam để không khí gia đình lúc nào cũng vui tươi, thoải mái. Nào có ngờ lấy về thì chồng vẫn vui, nhưng mình thì vãi linh hồn, khổ cùng cực.
Ngày xưa mình thích các anh miền Nam phóng khoáng. Lấy về mới thấy trai miền Nam phóng khoáng chỉ thích hợp làm bạn bè, còn làm vợ của mấy anh chồng Nam thì đến chết.
Điểm mình không vừa lòng đầu tiên là mình thấy chồng mình và hầu hết đàn ông miền Nam không biết tiết kiệm, vung tay quá trán.
Hầu như tháng nào lĩnh lương xong chồng mình cũng phải rủ anh em chiến hữu đi nhậu nhẹt, vung tiền ra khao. Hôm nào có tiền thưởng, tiền màu mè gì thì anh càng tiêu ác, tiêu bằng sạch, khao hết người nọ đến người kia. Nói chung chẳng bao giờ anh để được đồng nào cho gia đình cả, toàn tiêu vào những chuyện đâu đâu.
Hầu như tháng nào lĩnh lương xong chồng mình cũng phải rủ anh em chiến hữu đi nhậu nhẹt, vung tiền ra khao.
Chẳng bao giờ anh ấy lo xa, nghĩ xa, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến thú vui trước mắt. Riêng về khoản ăn diện, chơi bời thì chồng mình cực giỏi. Điện thoại thay liên tục. Hơi tí lại đổi, hơi tí lại mua. Quần áo cũng thế, mua mới liên tục. Lại còn có sở thích độ xe, chơi xe phân khối lớn mới khổ.
Chẳng bao giờ chồng mình có ý thức tiết kiệm để lo cho vợ con. Bọn mình có đứa con trai, mình bàn với chồng là cố gắng vun vén để sau này mua cho nó miếng đất xây nhà. Ấy vậy mà anh chẳng thèm nghe, cứ vung tay quá trán. Mình càm ràm thì lại bảo là “Mặc kệ nó, đời nó nó lo, hơi đâu mà trang bị tận răng cho nó để sinh hư”. Đấy, nghe thế có điên không cơ chứ. Đàn ông đàn ang mà chả biết nhìn xa trông rộng, vô trách nhiệm đến thế là cùng.
Cái thói xấu muôn đời của người đàn ông miền Nam như chồng mình còn là nhậu nhẹt tối ngày. Anh bỏ nhà, bỏ công bỏ việc đi lai rai bên ngoài là một lẽ, lại còn lôi nhau về nhậu bắt vợ con phục vụ mới khiếp.
Video đang HOT
Nhà mình luôn luôn trong tình trạng 2 bàn nhậu vào cuối tuần, 1 bàn là của chồng, 1 bàn là của bố chồng. Mình và mẹ chồng vắt chân lên cổ hầu hạ, lại còn phải tươi cười trò chuyện mỗi khi có người hỏi đến. Xong xuôi thì cả bố cả con nằm vật ra, rồi còn nôn ọe. Mẹ chồng mình đặt cho mỗi người một cái bô rồi hô hào mình đi dọn dẹp.
Nói thật mình phục mẹ chồng mình sát đất luôn. Hầu như tuần nào cũng có vụ nhậu như thế, có tuần còn mấy vụ liền. Thế mà mẹ chồng mình vẫn phục vụ tận tình, sau đó cười tươi như hoa, niềm nở với chồng con.
Còn mình cứ khi nào chồng lôi bạn nhậu về nhà là kiểu gì vợ chồng cũng xích mích. Mình không chịu được, toàn mặt nặng mày nhẹ. Có khi điên quá chửi thẳng luôn, bảo đừng dẫn bạn về nữa thì cả chồng lần nhà chồng đều xông ra bảo mình là lười biếng, không biết giữ thể diện cho chồng.
Nói chung là càng ngày hai vợ chồng càng khắc nhau. Chồng Nam cũng suốt ngày bảo mình là keo kiệt, bảo thủ, dòng giống gái Bắc toàn như vậy. Nhưng sao anh ấy không nghĩ tới mình tiết kiệm vì ai, cho ai? Tất cả chỉ là cho chồng cho con chứ mình có được hưởng gì đâu?
Ngày xưa lúc hai đứa quen nhau bố mẹ mình phản đối dữ lắm, vạch ra đủ tính xấu của đàn ông miền Nam cho mình xem. Nhưng mà mình vẫn lì, đòi cưới anh bằng được. Giờ thì đúng là cá không ăn muối cá ươn. Mình cũng chẳng dám điện về than thở với bố mẹ.
Chồng mình còn vô tâm vô tính, chẳng bao giờ chịu quan tâm hay lấy lòng bố mẹ vợ. Anh sống chẳng biết nguồn cội, gia đình, họ hàng gì hết.
Mấy dịp lễ Tết, mình toàn phải trích tiền túi ra mua quà rồi lấy danh nghĩa của chồng để chúc bố mẹ mình. Các cụ cũng tinh ý lắm, toàn bảo “Tao biết thừa là mày mua chứ nó có thèm hỏi han, đả động gì đến tao đâu”. Mình toàn phải chữa cháy là “Tại tính anh ấy không hay thể hiện tình cảm chứ quà là vợ chồng con đi mua chung mà”.
Nói chung là lấy chồng miền Nam chán đủ đường ấy các chị em ạ. Vợ thì lo toan, chăm sóc gia đình mà chồng cứ như trẻ nít, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện chơi. Thế nên là vợ chồng lục đục cãi cọ suốt. Ở nhà chẳng mấy khi vợ chồng hòa thuận, vui vẻ.
Càng ngày mình càng ghét cái kiểu nhăn nhở, ham chơi của chồng. Mình ân hận lắm. Nghĩ lại ngày xưa sao ngu thế, lại thích lấy chồng Nam để cho vui. Cuộc sống hôn nhân đâu có phải chỉ vì vui, quan trọng nhất là phải là có trách nhiệm, nghĩa vụ với nhau. Bây giờ chồng mình mà kể chuyện cười là mình cười không nổi, chỉ thấy bực mình, thấy lố bịch.
Mới hơn 3 năm lấy chồng Nam mà mình đã thấy ân hận rồi. Nơi đất khách quê người mình tủi thân ghê gớm. Biết thế này ngày xưa mình yêu và lấy mấy anh trai Bắc cho rồi. Đàn ông Bắc dù thâm trầm ít nói nhưng lại biết lo cho gia đình, biết vun vén. Cứ bảo trai Bắc gia trưởng, bắt vợ làm việc nhà. Trai Nam thì không bắt vợ làm mà chỉ bày ra rồi bỏ đấy để vợ phải theo hầu.
Mình chẳng biết vợ chồng mình sống với nhau được bao lâu nữa, không có xích mích to nhưng toàn chuyện lặt vặt tích tụ lại khiến cả hai đều khó chịu về nhau lắm. Mình buồn lắm. Lúc yêu thì rõ tình cảm, cuồng nhiệt mà cưới về thì chán nản, buồn tủi vô cùng.
Mình thành thật khuyên các bạn, ở đâu thì lấy người ở đó để có lối sống, phong tục tập quán hợp nhau. Chứ lấy chồng Nam vợ Bắc như mình như này hoặc ngược lại chồng Bắc vợ Nam thì đúng là đang mua lấy cái nợ vào người.
Theo VNE
Mưu cao "rũ" nhân tình
Anh đã một mực chối bay chối biến nhưng vợ vẫn đầy một bụng nghi ngờ. Anh mà không "cắt" ngay, vợ điều tra ra chân tướng thì anh "toi". Mà rũ nhân tình thì cũng phải có nghệ thuật, không khéo léo thì mình cũng chết chìm như chơi!
Hôm đó, Huy hẹn hò với Thư - cô nhân tình 3 tháng của mình. Nằm đợi Thư trong nhà nghỉ, nhưng khi Thư xuất hiện, nhìn thấy cô nàng mình đã "chết đứ đừ" ngay từ lần gặp đầu tiên cách đây 4 tháng, tự dưng Huy thấy mất hết cảm giác.
"Chán rồi thì phải làm sao đây? &'Rũ' thôi chứ để làm mắm à?" - Huy thầm nghĩ. Nhưng bỏ có phải dễ đâu? Thư chưa chồng con không ràng buộc, cô ta mà lèo nhèo níu kéo để vỡ lở ra thì Huy chỉ có nước mòn mỏi đi xin vợ tha thứ.
Của đáng tội, trong thời gian qua, Huy cũng thẳng tay, chi tiền cho Thư không tiếc. Vậy nên cô nàng thích anh lắm, bám riết không rời. Giờ tự dưng cắt đứt, e là nàng sẽ sốc, sẽ căm hận Huy. Mà một khi phụ nữ đã "điên" lên thì không biết họ có thể làm được những gì đâu.
Huy vẫn hẹn hò, ân cần quan tâm Thư như thường. Nhưng mỗi khi hẹn hò, thi thoảng anh lại làm vẻ mặt buồn rầu, nhìn cô đăm đắm ra chiều suy tư lắm, rồi lại thở dài một cái. Thư nũng nịu hỏi thăm thì anh trốn tránh: "Chuyện công việc ấy mà, em để ý làm gì cho nặng đầu!".
Sau đó, nhiều khi đang bên nhau, Huy liên tục có những cuộc gọi phá đám. Anh buồn bực lắm nhưng vẫn phải nghe. Thư tò mò muốn biết Huy xảy ra chuyện gì nên nhiều lần len lén nghe trộm Huy nói chuyện.
Vài lần như thế, cuối cùng cô cũng hiểu ra vấn đề. Hóa ra công việc của Huy đang rất thê thảm. Có nguy cơ đổ bể đến nơi. Thư buồn bực vô cùng. Vừa mới tưởng câu được con cá ngon, chưa đào được mấy, thế mà cá này đã sắp chỉ còn bộ xương khô!
Nhiều bận, Huy còn ôm riết lấy Thư, nói những câu đầy tâm trạng, kiểu như: "Nếu anh không còn được như thế này, em có còn yêu anh không?", "Hãy luôn bên cạnh anh cho dù thế nào đi nữa em nhé!".
Thư ngoài mặt thì vội vàng an ủi, nói những lời ngọt ngào nhưng trong lòng thì cười khẩy: "Cứ mơ đi!". Cô chỉ muốn chia sẻ ngọt bùi chứ không có hứng thú chung hoạn nạn với người khác.
Huy ngày càng bơ phờ, mệt mỏi, chán nản. Thư phát ngán lên rồi nhưng chưa tìm được lí do để "chuồn". Bởi, Huy vẫn tha thiết nói lời yêu cô và mong cô ở bên anh lúc khó khăn này.
"Còn định giấu hả? Công việc khó khăn tạm thời ư? Đây biết hết rồi nhá!" - Cô vừa nghĩ vừa âm thầm tìm một lí do chính đáng để "đá" Huy và kiếm "mối" khác ngon hơn.
Một ngày đẹp trời, Thư nói lời chia tay Huy với lí do: "Em phải đi lấy chồng thôi, báo hiếu với cha mẹ. Em rất yêu anh nhưng biết anh không thể cho em được điều đó. Em ở lại chỉ làm khó xử anh thêm mà thôi, em nguyện làm người ra đi!".
Huy hết lời níu kéo, thề thốt cho anh thời gian để anh giải quyết công việc xong sẽ li hôn để đến với cô. Nhưng Thư khóc nấc lên: "Tình yêu không có tội, nhưng đừng để nó làm tổn thương đến những người khác anh ạ. Hãy để em ra đi, có như thế em mới thấy thanh thản được!".
Huy im lặng, đau đớn nhìn Thư quay mặt bước đi. Thư vừa quay đi, nước mắt Huy khô ngay tức khắc, thay vào đó là nụ cười mỉa mai. Huy nhìn bóng Thư đi khuất, rút ngay điện thoại ra gọi cho vợ: "Em à, tối nay nhà mình đi ăn hàng nhé. Anh mới trúng mánh! Em và con thích gì anh mua cho?".
Anh đau đầu nghĩ cách rũ bỏ ả nhân tình mà anh đã "chán tận cổ" (Ảnh minh họa).
Tối qua, Hường - cô nhân tình của anh Long nhắn tin đến, bị vợ anh bắt được. Chị làm một trận ra trò khiến anh chết khiếp. Cả đêm nằm thức trắng suy nghĩ, anh ra quyết định phải "rũ" nhân tình ngay không thì có ngày mất vợ, mất con.
Hường là một người phụ nữ đã li dị, đang nuôi con một mình. Hình như cô ta đang muốn kiếm tấm chồng mới nên "bập" vào anh Long một cái là giữ chặt lấy, ngọt ngào chăm sóc chu đáo anh đến tận... răng.
Long sướng mê tơi, nhưng cũng chả ham hố bỏ gia đình để lấy cô ta. Anh xác định gọi là vui chơi thế thôi, vợ mình con mình ai lại bỏ để đi rước vợ người, con người về nuôi bao giờ?
Anh đã một mực chối bay chối biến nhưng vợ vẫn đầy một bụng nghi ngờ. Anh mà không "cắt" ngay, vợ điều tra ra chân tướng thì anh toi. Mà "rũ" nhân tình thì cũng phải có nghệ thuật, không khéo léo thì mình cũng chết chìm như chơi!
Nghĩ cả một đêm, hôm sau anh đến chỗ anh bạn quen làm bác sĩ ở một viện tư để trình bày hoàn cảnh. Sau cuộc nói chuyện, thuyết phục gãy cả lưỡi, anh cũng mang về được một hồ sơ khám bệnh, trong đó xác nhận anh bị một căn bệnh lây nhiễm nguy hiểm: viêm gan B. Không những thế còn khuyến mại thêm vài bệnh lặt vặt như: gút, gan nhiễm mỡ...
Anh cũng đi mua vài loại thuốc rẻ tiền, gói thành một bọc to tướng. Cất vào cặp xong xuôi đâu đấy, anh đến nhà nhân tình ăn cơm. Ăn xong, anh viện cớ bận việc gấp, ra về và cố ý để quên cái cặp trong đó có cả đống dụng cụ phục vụ âm mưu anh đã chuẩn bị sẵn.
Lát sau anh mới hớt hải gọi điện cho bồ: "Em có thấy anh để quên cái cặp ở nhà em không? Ừ, có ít tài liệu quan trọng, cất đi hộ anh nhé, mai anh qua lấy!".
Có lẽ hôm ấy Hường đã mở cặp anh ra xem nên hôm sau anh đến, cô ta đùng đùng nổi giận: "Anh có bệnh trong người sao không nói cho em biết? Anh làm thế này lây bệnh sang em thì sao hả? Ăn ở, sinh hoạt ở nhà em như vậy có khi còn lây cho con em nữa không chừng".
"Em biết rồi à?... Anh xin lỗi... Anh cũng mới biết thôi... Anh cũng đau khổ lắm..." - Long vẻ mặt đầy sầu khổ nói với Hường.
"Thôi, không phải nói nhiều. Anh về trước đi, em đưa con đi khám xem có sao không đã! Có vấn đề gì thì em không để yên cho anh đâu!" - Hường bực tức.
Long ra về, thở phào nhẹ nhõm. Tối ấy, Hường thông báo kết quả mẹ con cô ta không có vấn đề gì cả. Long lại bồi thêm một cú: "Vợ anh nó biết chuyện giữa em với anh rồi em ạ, nó đòi ly hôn. Anh kí rồi, ngày mai anh mang đơn nộp là mình có thể tự do đến với nhau rồi em ơi!".
"Cái gì? Ai nói là em muốn lấy anh chứ? Cái của vợ anh chán đá đi rồi, em không thèm nhặt! Thôi từ giờ đừng liên lạc với em nữa!" - Hường nói dứt khoát rồi cúp máy.
Long tiếp tục nhắn vài tin ủ ê níu kéo cho thêm phần sinh động, xong anh xóa hết tin nhắn, số điện thoại của Hường. Tối ấy anh đã yên tâm ngủ ngon.
Theo VNE
Trả lại anh, em béo của ngày xưa Giờ đây, mỗi lần nhìn em mình dây eo ót, anh lại thèm... em béo mũm mĩm của ngày xưa. Hồi đó mình chưa yêu nhau đâu, đi cùng cả hội bạn, trời mưa đường trơn em trượt chân ngã. Anh đứng ngay cạnh nên không ngần ngại đưa tay ra giúp đỡ em khỏi "vồ ếch". Ai dè, cái khoảng khắc chạm...