Tôi đang chờ chồng l.y hô.n
Tôi đang trong thời gian chờ chồng nộp đơn ra toà án để l.y hô.n sau hai năm kết hôn và mười năm quen nhau.
Để chấp nhận lời đề nghị l.y hô.n của chồng một cách thanh thản như hiện nay, tôi đã phải trải qua một thời gian dài ngụp lặn trong đau khổ, cũng như đã nỗ lực rất nhiều để cứu vãn cuộc hôn nhân.
Nhưng, do mọi nỗ lực, chỉ xuất phát từ một phía nên cuối cùng tôi đành buông tay chấp nhận giải thoát. Nói như vậy để các bạn trẻ thấy rằng, l.y hô.n không bao giờ là “mốt”, cũng không phải cứ mâu thuẫn là lấy chuyện l.y hô.n ra để hù doạ nhau – nhất là khi bạn và vợ/chồng mình đến với nhau bằng tình yêu thật sự. Như chị Hạnh Dung vẫn nói, phải xem l.y hô.n là giải pháp sau cùng.
Với tôi, hai năm vợ chồng cũng là hai năm đầy đau khổ. Chồng tôi làm tại Cần Thơ, cách nhà khoảng 60km nhưng có tuần cũng không về nhà chỉ vì anh bận ngủ hay đi nhậu với bạn, hoặc đơn giản là không muốn về. Một ngày, hai ngày…, nếu tôi không gọi điện thì anh cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện thoại về nhà. Sợ xa mặt cách lòng, tôi đăng ký đi học ở Cần Thơ để được gần anh nhưng cũng vì vậy mà tôi càng thấy rõ bản chất của chồng mình: có gia đình nhưng vẫn mải mê với những thú vui riêng. Anh còn yêu cầu tôi không được hỏi han hay can dự vào công việc của anh. Cứ mỗi lần cơ quan anh có người đến thực tập là chúng tôi lại xảy ra sóng gió vì anh “say nắng” hết cô này đến cô khác.
Video đang HOT
Với tôi, hai năm vợ chồng cũng là hai năm đầy đau khổ. Chồng tôi làm tại Cần Thơ, cách nhà khoảng 60km nhưng có tuần cũng không về nhà chỉ vì anh bận ngủ hay đi nhậu với bạn, hoặc đơn giản là không muốn về. (ảnh minh họa)
Tôi mệt mỏi, đau khổ và mâu thuẫn lê.n đỉn.h điểm khi tôi phát hiện anh có tình cảm sâu đậm với một cô gái đến thực tập. Thời điểm đó, anh đi từ sáng sớm cho đến 22, 23 giờ mới về phòng trọ, không ăn cơm nhà, tôi bệnh nặng cũng bỏ mặc… Sau khi khoá học một năm kết thúc, tôi trở về mà như người mất trí, quên trước quên sau khi giảng bài, nhiều lúc đang nhắc nhở học sinh tôi chợt im bặt vì không nhớ mình sẽ nói gì tiếp theo. Tôi ăn nhiều, cáu gắt, gương mặt xám xịt thiếu sinh khí, có lúc còn nghĩ quẫn.
Cho đến một ngày, tôi chợt nhận ra trong khi tôi đau khổ, tàn tạ thì anh vẫn vui vẻ với bạn bè, đồng nghiệp, với việc chạy theo những cô gái. Từ đó, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi năng tham gia họp mặt bạn bè cũ, đăng ký dạy kèm học sinh yếu… để làm mình bận rộn hơn. Thậm chí, tôi còn đăng ký hiến má.u nhân đạo – việc mà trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới vì tôi vốn sợ đau, sợ má.u. Cùng lúc, tôi viết thư cho chị Hạnh Dung để được chị tư vấn; đồng thời nghĩ nhiều về công ơn cha mẹ, nghĩ đến sự quan tâm lo lắng của những người yêu mến tôi…Tôi tự động viên mình, nhắc mình một khi đã làm hết tất cả những gì có thể mà vẫn không giữ được cuộc hôn nhân thì cũng không nên nuối tiếc. Và rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thản hơn rất nhiều.
Lần cuối cùng nói chuyện với anh trên mạng, khi anh đề nghị kết thúc, tôi bình thản chấp nhận vì biết đó là giải pháp đúng nhất sau những tháng ngày mệt mỏi vì nhau. Tôi cũng nhẹ nhàng nói lên những gì tôi chưa làm được cho anh, nói lời xin lỗi anh nhưng cũng kiên quyết nói ra những bất công, những lỗi lầm mà anh đã gây ra.
Giờ đã nửa tháng rồi, cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường, như một mặt hồ lặng sóng sau cơn giông bão. Tôi vẫn còn buồn nhưng không đau khổ như trước. Đọc những bài viết nói về chuyện l.y hô.n, hơn ai hết, tôi thấm thía được sự đau khổ của người trong cuộc. Tôi nghĩ, không ai muốn như vậy, nhưng nếu tình yêu đã hết; hoặc những thói xấu của vợ/chồng đã thuộc về bản chất, hay chỉ cần người bạn đời thiếu sự san sẻ, lẩn tránh trách nhiệm, không muốn chung tay “góp lửa”, “giữ lửa” thì cuộc hôn nhân ấy sớm muộn cũng lụi tàn. Lúc ấy, l.y hô.n thật sự là lối thoát để vợ/chồng giải thoát cho nhau, để mỗi người có thể làm lại cuộc đời.
Theo Eva
L.y hô.n cho chồng có con trai
Tôi mệt mỏi vô cùng vì ngay cả người chồng mà mình thương yêu cũng không đoái hoài...
Nỗi nhục sinh con gái
5 năm làm vợ chồng nhưng tôi chưa từng nhận được lời khen nào từ người tôi yêu thương. Đau khổ hơn, mẹ chồng còn suốt ngày dùng ánh mắt khó chịu để nhìn tôi, soi mói tôi, giống như tôi là khắc tinh nhà mẹ.
Tôi sinh được 2 con gái, cháu nào cũng xinh xắn vui vẻ. Dù vậy, chưa một lần cháu được bà đưa đi mua quần áo hay cho tiề.n ăn quà. Tôi hiểu, mẹ tôi mặc cảm vì gia đình không có cháu trai, lại còn khó chịu vì con mẹ là con trai trưởng. Nhìn khuôn mặt lo lắng của bố chồng, sợ không có cháu nối dõi mà lòng tôi buồn vô hạn. Có lẽ, tôi thực sự là khắc tinh của gia đình này.
Mẹ chồng tôi hằng ngày mong một đứa cháu trai, thế nên khi biết con dâu sinh con gái, mẹ thất vọng lắm. Bao nhiêu ngày tôi nằm viện mẹ không vào thăm. Đến một bữa cơm cho tôi mẹ cũng chưa từng mang vào. Mọi việc lại đến tay mẹ đẻ tôi. Những ngày ấy tôi buồn lắm, mới sinh mà phải khóc suốt vì sự lạnh nhạt của nhà chồng.
Khi con tôi đã lớn, tôi còn khổ sở vì bị mẹ đối xử không ra gì. Chồng tôi cũng vì nghe lời bố mẹ mà có thái độ lạnh lùng với vợ. Chẳng sao, với tôi thế là đủ vì tôi đã có hai con gái kháu khỉnh, xinh xắn, rất ngoan.
L.y hô.n để chồng lấy vợ khác và sinh con trai
Mẹ chồng tôi hằng ngày mong một đứa cháu trai, thế nên khi biết con dâu sinh con gái, mẹ thất vọng lắm. (ảnh minh họa)
Nhưng ngày tháng trôi đi, tôi thấy mình sống như người thừa trong nhà. Tôi mệt mỏi vô cùng vì ngay cả người chồng mà mình thương yêu cũng không đoái hoài. Anh đi sớm về tối, rượu chè say sưa. Ngay cả đến sinh nhật của con gái anh cũng không nhớ. Về tới nhà, con hỏi &'quà của con đâu bố' thì anh gắt gỏng &'quà cáp gì'. Rồi anh lại lao vào nhà tắm mà tắm rồi đi ngủ thẳng. Còn con thì cứ đợi bố, trông bố về cắt bánh mà bố chẳng đoái hoài. Nghĩ thương cho cái thân phận mình.
Có lẽ, áp lực sinh con trai khiến chồng tôi mệt mỏi như thế. Tôi quyết định sẽ l.y hô.n, mang theo hai đứa con để chồng có thể lấy vợ mới và sinh con. Trước quyết định l.y hô.n của tôi, chồng có vẻ ngạc nhiên vì lâu nay, anh luôn nghĩ tôi đeo bám anh, không buông tha cho anh, còn mẹ chồng nghĩ tôi là khắc tinh của cái nhà này. Tôi đòi l.y hô.n khiến mọi người bất ngờ.
Công việc của tôi cũng tạm ổn, có thể lo đủ cho hai con ăn học. Tôi không sợ khổ sợ khó, chỉ lo con cái sau này không có chỗ dựa, rồi con sẽ buồn vì không được sự thương yêu của cả bố và mẹ. Nhưng nghĩ ngay khi con còn bé, bố mẹ chồng đã đối xử như thế thì còn hi vọng gì. Thà tôi để các cháu sống riêng, ở bên mẹ các cháu còn hơn chúng phải chứng kiến sự ghẻ lạnh của ông bà nội, thậm chí cả người cha mà chúng thương yêu.
Tôi không biết cuộc đời sẽ đi về đâu, cũng không biết chồng tôi sẽ như thế nào khi lấy vợ mới nhưng tôi không hối hận vì quyết định này. Chia tay có lẽ tốt hơn cho cả hai vì sống thế này chỉ khổ cho tôi và các con mà thôi.
Theo Eva