Tôi đã phản bội vợ khi gặp lại mối tình đầu
Ngoài vợ thì em vẫn còn một vị trí trong tim tôi. Thế là tôi đã dối vợ rằng có việc đột xuất không về được. Rồi điều gì đến cũng đã đến.
Đêm lặng lẽ, một mình tôi lang thang qua từng con phố. Những cơn gió se lạnh ùa về làm đau rát trái tim tôi thêm một lần nữa. Nỗi đau xen lẫn cảm giác tội lỗi mỗi lúc một tăng. Tôi cố bước thật nhanh để quên đi, nhưng càng cố quên nó lại càng khiến tôi khó thở.
Đã 10 năm kể từ ngày tôi và em “mối tình đầu của tôi” chia tay, tôi mới lại rơi vào cảm giác này. Ngày ấy, tôi và em là một đôi trên giảng đường đại học. Em là một cô bé hồn nhiên và giản dị, dù được sinh ra và lớn lên ở thành phố, trong một gia đình có địa vị và điều kiện kinh tế ổn định. Tôi là một anh chàng sinh viên nghèo tỉnh lẻ. Chúng tôi yêu nhau không vụ lợi và không khoảng cách. Tình yêu của chúng tôi thật nồng nàn. Cả hai nắm tay nhau vượt qua bao khó khăn và thử thách.
Một ngày, em nói rằng em sẽ phải đi du học theo ý của gia đình. Tôi nghe như tiếng sét bên tai, hụt hẫng và đau đớn. Cả hai chúng tôi đều không hề muốn nó xảy ra, cùng làm mọi cách để ngăn không cho nó xảy ra. Sáng hôm đó, như mọi ngày tôi cắp sách đến trường, mẹ em đã gặp tôi và nói rất nhẹ nhàng rằng tôi hãy để em đi vì đó là tương lai của em. Tôi biết nói gì hơn ngoài việc vâng dạ. Tôi không thể vào lớp học được, đành quay về và không biết đi về đâu. Mọi thứ trong tôi hỗn loạn, tôi cứ bước mà không hề có phương hướng. Tôi cứ giam mình trong phòng với hàng nghìn dấu hỏi. Rồi em đến với đôi mắt đỏ, gương mặt hốc hác, ôm chầm lấy tôi và nói: “Anh hãy cứ tin vào tình yêu của em. Dù em có ở nơi đâu, em vẫn chỉ yêu mỗi anh. Hãy cứ chờ đợi em. Bốn năm cũng không dài lắm phải không anh”.
(Ảnh minh họa)
Điều tôi có thể làm là để em ra đi bình yên. Tôi cố mạnh mẽ và nói em cứ yên tâm và học cho thật tốt nhưng tôi biết đó là lần chia tay mãi mãi. Nỗi đau đớn cứ len lỏi trong trái tim tôi. Ngày em đi, tôi chỉ kịp dúi vào tay em mảnh giấy viết vội: “Em hãy yên tâm, anh sẽ chờ em. Sau bốn năm, anh sẽ đến nơi mà chúng ta trao nhau nụ hôn đầu. Nếu em còn yêu anh thì hãy đến đó gặp anh. Còn nếu như em đã thôi không còn yêu anh nữa thì anh cũng sẽ không tìm em đâu”.
Video đang HOT
Tôi cố gắng vượt qua tất cả để học và cũng đến ngày ra trường, cầm trong tay tấm bằng loại khá. Tôi không muốn về quê vì trong tôi vẫn còn một chút chờ đợi. Thật khó khăn khi tìm việc. Tôi lang bạt hết làm chỗ này lại làm chỗ nọ, suốt gần một năm trời vẫn không có gì là ổn định. May mắn thay, tôi gặp một người anh cùng quê làm trong một ngân hàng lớn. Anh ấy biết được hoàn cảnh của tôi và giúp tôi xin vào thử việc tại một chi nhánh ngân hàng. Không phụ lòng anh ấy, sau một năm, tôi được xét thi vào biên chế cũng là lúc cái hẹn bốn năm đã đến. Cứ sau giờ làm việc, tôi lại tìm đến nơi ấy ngồi một mình chờ đợi. Ngày nào cũng vậy, một cành hoa hồng và một mẩu giấy “anh vẫn chờ em” để lại. Suốt 3 tháng trời ròng rã, tôi không hề nhận được dấu hiệu nào của em. Vô vọng, tôi lại lao đầu vào công việc để quên em. Cuộc sống của tôi lúc ấy đã ổn định nhưng để quên em sao thật khó.
Một ngày, chi nhánh tôi làm việc có một cô gái vào học việc. Sếp giao cho tôi hướng dẫn. Chúng tôi coi nhau như là anh em. Sau giờ làm, chúng tôi thường đi ăn, uống cà phê. Tôi đã tâm sự tất cả chuyện của tôi cho em nghe. Sau 3 tháng, em được nhận vào làm hợp đồng và chuyển đi chi nhánh khác. Dường như em cảm mến sự tận tình của tôi nên em đã dành cho tôi một món quà thật lớn và ý nghĩa vào ngày sinh nhật tôi: em đã đến và nói rằng em mến tôi. Quá bất ngờ nên tôi không nói được điều gì nhưng trong tôi dường như cũng đã có tình cảm mới. Chúng tôi đã đến với nhau như thế đó. Yêu nhau được ba năm, chúng tôi quyết định kết duyên trong niềm hạnh phúc. Hạnh phúc lại được nhân đôi khi em sinh cho tôi một thiên thần. Cuộc sống cứ như thế thì không có gì để nói.
Một hôm, bạn thời sinh viên gọi tôi đi họp lớp. Ở đó, vô tình tôi gặp em, người mà cách đây 10 năm tôi đã không gặp lại. Tôi sững sờ nhìn em. Bao nhiêu ký ức bỗng chốc ùa về. Tôi như chết lặng trong giây phút ấy. Dường như tôi không thể nhấc chân lên được. May thay một người bạn đến bắt tay tôi, kéo tôi ra khỏi dòng ký ức ấy. Bữa tiệc vui nhưng buồn đối với tôi rồi cũng kết thúc. Sau khi chào mọi người ra về thì tôi không nhìn thấy em nữa. Tôi bước vội ra nhà xe, dắt xe ra về bỗng thấy em đứng đó. Hình như là đợi tôi. Em chào tôi. Chúng tôi cùng nhau đi vào quán cà phê đối diện, ngồi nói chuyện hỏi thăm nhau. Tôi chẳng biết gì về em kể từ ngày ấy còn em biết sơ về cuộc sống của tôi thông qua lời của vài người bạn.
Theo lời em thì em đã về đúng thời gian tôi chờ đợi và em đã không đến tìm tôi vì một lý do nào đó tôi cũng không muốn biết. Em cũng đã có một gia đình nhưng vẫn chưa có con vì hình như nguyên nhân từ phía chồng em. Theo lời em thì chồng em là một doanh nhân thành đạt, cuộc sống của em hiện rất tốt. Tôi cảm thấy vui bởi em cũng đang hạnh phúc. Chúng tôi chia tay ở đó.
Vài ngày sau, em gọi và mời tôi đi ăn cơm. Tôi đã đến gặp em. Chúng tôi ăn trưa tại một quán cà phê. Sau đó, em đã tâm sự rất nhiều. Em nói em hối hận vì đã không đến tìm tôi. Em nói vẫn còn yêu tôi nhiều lắm và thật sự em không hề hạnh phúc. Cái mong muốn có một đứa con đã làm cho xung đột của hai vợ chồng em ngày một tăng… Tôi trở về với bao suy nghĩ về em nhưng tôi cũng không có thời gian để nghĩ nhiều. Thời gian sau đó, em gọi điện và nhắn tin tâm sự với tôi thật nhiều ngoài những lần cà phê cùng nhau.
Một hôm, em gọi và chúng tôi lại uống cà phê cùng nhau. Em đã khóc và nói mới cãi nhau với chồng nên không muốn về nhà. Tôi cảm thấy nhói đau bởi ngoài vợ tôi thì em vẫn còn một vị trí trong tim tôi. Thế là tôi đã dối vợ rằng có việc đột xuất không về được. Rồi điều gì đến cũng đã đến. Chúng tôi đã vượt qua mọi giới hạn. Hiện giờ, tôi rất rối bời và đau khổ. Tôi cảm thấy có lỗi với vợ rất nhiều. Tôi muốn dừng lại nhưng lại cảm thấy thương em vô cùng. Tôi phải làm sao đây? Tôi không thể tiếp tục như thế này. Có thể các bạn không thể thông cảm cho tôi nhưng hãy cho tôi lời khuyên chân thành giúp tôi vượt qua được khó khăn này. Xin chân thành cảm ơn.
Theo Blogtamsu
Kẻ thứ ba vì anh mà chẳng ngại hy sinh
Đó là ngày anh thấy bình yên, ngày mà giông bão đã khép lại, anh trở về bên chị và cô công chúa nhỏ của mình. Đó là một phần công sức của em.
Người đến bên em, ngày ấy bình yên đến lạ. Em chuẩn bị hành trang bước vào tuổi 19 đẹp nhất của một người con gái và có anh là điểm tựa vững trãi nhất mà em từng nghĩ. Chẳng nghĩ suy, chẳng phân bua, sau tất cả những tổn thương mà em đã trải qua nên giờ đây em dành cho anh một tình yêu trưởng thành nhất mà em có. Chúng ta hạnh phúc, em lấy tình yêu của mình ra là một niềm tự hào đẹp đẽ nhất. Ấy vậy, mà em vẫn thua, thua thực tại, thua anh, thua cả một người em mới được biết đến gần đây.
Người đến bên em, ngày ấy bình yên lắm. Em vẫn hay kể anh nghe về những điều em mơ ước, vẫn hay nằm gọn trong vòng tay anh mà khóc lên nức nở. Em vốn mạnh mẽ, nhưng sẽ dễ dàng khóc khi đứng trước Anh. Ngày ấy, chỉ cần khẽ chạm nhẹ, em cũng có thể lao vào anh mà dựa vì chỉ có anh nói rằng " Đừng khóc khi ở xa nhau,chờ anh về rồi dựa vai anh mà khóc " rồi cứ thể em lấy anh làm điểm tựa duy nhất cho cuộc đời mình. Anh đến, em nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ anh rời khỏi em, vì người đàn ông em yêu luôn ân cần với em, lo lắng quan tâm em từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Em sợ nắng, và anh biết điều đó.
Anh trở thành cả một niềm tự hào của em, trở thành một người đàn ông cao lớn đủ để che chở cho em rất nhiều. Cạnh anh, ánh nắng chẳng bao giờ có thể đến gần em.
Thế rồi một ngày, em chẳng thấy lòng mình bình yên nữa
Thế rồi, giông bão ập đến bên đời
Điều làm em đau đớn nhất, là ngày chị ấy xuất hiện. Chị kể về anh, về cô công chúa nhỏ vừa trào đời. Mọi thứ về tình yêu của mình, em chỉ còn thấy toàn là niềm đau. Tại sao anh có thể che dấu một điều xót xa đến thế? Gia đình ư? Vậy là em sụp đổ. Tương lai viễn cảnh anh đã vẽ ra cho mai sau, một tình yêu tưởng rằng chẳng bao giờ có thể dừng lại. Chị ấy nói em là người thứ 3, vậy là em sai? em sai khi đến với anh vì em chẳng biết anh là người đã có gia đình, tại sao lại là em sai, hả anh? Vậy mà em vẫn bảo vệ Anh, em trở thành kẻ nói dối, em phủ nhận tất cả vì sợ anh sẽ mệt mỏi. Em chẳng kể về những nụ hôn, chẳng nói về những ngày mình nắm tay đi qua giông bão, em cũng không nhắc chuyện thầm kín của chúng mình, và rồi em chỉ thừa nhận chúng ta đối với nhau chỉ như những người bạn.
Em biết phải làm gì với ngày tháng sau này, em thật sự mất cân bằng khi phải tự mình vượtqua. Anh sợ, anh im lặng. Em dựa vào ai để khóc?. Anh đến bên đời như một sự sắp đặt cần phải có, em chới với lắm, chẳng biết dựa vào đâu để thấy bình an. Em cứ cố gắng che lấp tội lỗi của anh, và nhận lỗi về phía mình, để tự nhận lấy sự đay nghiến từ người phụ nữ của anh. Nỗi niềm chẳng biết phải dấu đi đâu cho hết, đau đớn này chẳng biết làm sao nguôi, chỉ mong anh có thể bình yên mà bước tiếp, dù anh chẳng biết em đã phải trống chọi ra sao.
Chẳng oán than, không hận thù. Vì chính bản thân em cũng biết, anh đã từng yêu em, rất thật
Bình yên nhé, em chỉ có thể trả lại cho anh ngần ấy chân tình. Chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ chẳng ngại ngần mà hi sinh.
Theo Blogtamsu
Tôi chấp nhận buông tay để người yêu đạt được ước mơ Trong tình yêu chẳng ai là người muốn bất hạnh, lẻ loi một mình nhưng phải hi sinh để người mình yêu thỏa mãn được mong ước cho tương lai thì tôi chấp nhận, chỉ cần anh vui, và hạnh phúc thế là đủ với tôi. Tôi và anh yêu nhau cũng đã được 3 năm, tình yêu giữa hai đứa cũng có...