Tôi đã mất niềm tin ở anh
Tôi nhận lời yêu anh tính đến nay cũng được hơn 7 tháng, tôi cứ nghĩ hai chúng tôi đã hiểu nhau nhưng hình như không phải vậy.
Anh hơn tôi 8 tuổi, là nhân viên kinh doanh của một công ty vật liệu còn tôi làm kế toán và cũng đi làm được hai năm. Tôi thực sự buồn và không biết phải làm thế nào với người yêu tôi lúc này, mong mọi người khuyên tôi nên làm gì…
Anh và tôi khác nhau nhiều thứ, đối với anh tôi là người con gái nhan sắc bình thường và đến từ tỉnh lẻ còn anh thì trông cao ráo và là người Hà Nội. Sau 3 tháng quen nhau tôi nhận lời yêu anh, trong suốt thời gian yêu chúng tôi không gặp chắc trở gì, cứ thế tình yêu lớn dần cho đến hôm nay.
Yêu nhau được 5 tháng anh đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi cứ nghĩ bố mẹ anh sẽ phản đối vì nhà tôi cách xa nhà anh đến cả trăm km thế nhưng khi đến tôi được lòng gia đình anh và có vẻ mẹ anh cũng quý tôi. Anh nói nếu không có chuyện gì thì đầu năm sau sẽ làm đám cưới vì anh cũng 32 tuổi rồi không còn trẻ nữa.
Chúng tôi vẫn thường xuyên đi dạo Hồ Gươm và lê la ăn đủ các món hè phố. Thế nhưng cách đây nửa tháng một lần đi chơi cùng anh vô tình tôi phát hiện trong cốp xe của anh có một hộp bao cao su. Lúc đấy tôi thật sự bất ngờ vì giữa tôi và anh chưa một lần quan hệ nhưng tại sao anh lại có? Đã nhiều lần anh đòi hỏi ở tôi nhưng tôi nói thẳng quan điểm của mình rằng sẽ trao cho anh trong đêm tân hôn, anh nhiều lần bực bội vì tôi không cho nhưng anh cũng không thể nào lay chuyển được ý của tôi nên đành chấp nhận.
Tôi cứ nghĩ hai chúng tôi đã hiểu nhau nhưng hình như không phải vậy… (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Câu hỏi tôi đưa ra cho anh là tại sao nó lại có trong xe của anh? Thì anh giải thích “đấy là bạn anh mua và rủ anh đi cùng nhưng anh không sử dụng, cũng không làm gì cả, nếu có làm thì anh đã không vứt cái hộp trong xe để em thấy…”. Tôi và anh đã cãi nhau một trận, thế rồi hôm sau anh lại đến năn nỉ và làm lành nhưng anh vẫn khẳng định “anh không làm gì có lỗi với em cả” và rồi tôi cũng tha thứ cho anh.
Mới đây tôi lại đang giận anh cũng chỉ vì anh không chịu đặt ảnh avatar trên nick chát bức ảnh anh đứng ôm tôi, đơn giản tôi nghĩ nếu thực sự yêu nhau thì tại sao không cho người khác biết. Cũng không phải tự nhiên tôi làm thế mà là hôm trước anh thách đố tôi và nếu tôi làm được anh sẽ làm những gì tôi muốn kèm theo một điều kiện “trong khả năng của anh” tôi đồng ý và anh đã thua. Khi ngồi chát với anh tôi đề nghị anh thực hiện lời hứa nhưng anh không chịu đặt bức ảnh anh và tôi làm avatar, tôi hỏi tại sao thì anh giải thích “do công việc và đôi khi anh phải chát nói chuyện với đối tác là nữ trẻ tuổi nên không đặt bức ảnh ấy được, anh xin lỗi”.
Lúc này tôi mất niềm tin ở anh quá nhiều, sở dĩ tôi không tin anh nói vì khách hàng của anh chỉ nói qua điện thoại chứ làm gì ngồi chát và tôi dám chắc anh thường chát chít với một số cô gái nhưng tôi cũng không biết họ là ai…
Tôi đã không nghe lời giải thích của anh nữa và im lặng. Tôi thực sự không biết phải nói gì và làm gì khi gặp anh đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi bị bạn thân chiếm đoạt đời con gái
Trước khi chìm vào vô thức, tôi đã kịp nhận ra Trung đang "lạm dụng" mình. Dù say, tôi vẫn đủ tỉnh táo để chống lại, nhưng không đủ sức khỏe để ngăn hành động chiếm đoạt của cậu ta.
Tôi 23 tuổi, đã đi làm và đang sống cùng bố mẹ. Tôi đang vừa đau buồn vừa uất ức, mất niềm tin vào con người khi bị cậu bạn thân nhất phản bội.
Chúng tôi chơi thân từ hồi cấp ba. Trung học cùng trường, cùng khối với tôi. Mọi người vẫn quen nhìn chúng tôi như "hai thằng với nhau". Ngoài chuyện cùng học, cùng chơi, chúng tôi còn làm quân sư cho nhau khi một trong hai đứa đang thầm yêu trộm nhớ hay muốn cưa cẩm ai đó. Lên ĐH, tôi và Trung học khác trường, không gặp thường xuyên như trước nhưng vẫn là bạn tâm giao thân thiết nhất.
Ảnh minh họa
Trung từ hai năm nay không có người yêu. Tôi cũng đã chia tay với bạn trai cũ và đang thầm thích một người cùng công ty. Tôi đã cố gắng tiếp cận anh ấy để gây sự chú ý, chiếm cảm tình, nhưng anh ấy không mấy quan tâm đến tôi. Dù vẫn hy vọng là với thời gian, mọi chuyện sẽ khác nhưng nhiều khi tôi không khỏi cảm thấy cô đơn, trống trải, thất vọng, và Trung như từ xưa vẫn vậy, là cái "bồ đựng rác" cho tôi xả, luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu. Nhiều lúc buồn quá, tôi gọi cậu ấy chở đi mua sắm, đi ăn, đi hát hò nhảy múa..., khi thì có thêm đám bạn chung, khi chúng nó bận thì chỉ có hai đứa tôi.
Một lần khi đưa tôi về đến chân cầu thang khu tập thể, Trung chợt ôm lấy tôi và tỏ tình. Quá bất ngờ không biết cư xử thế nào cho phải, tôi hoãn binh, trốn tránh bằng cách cười bảo "cậu say rồi, hôm khác tỉnh táo hẵng nói chuyện" (vì trước đó trong bữa nhậu Trung có uống với mấy thằng bạn khác của chúng tôi), rồi chạy ù lên cầu thang. Mấy ngày sau đó, vì vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện với Trung nên tôi tránh cậu ấy. Rồi tôi nhận được một email dài của Trung nói rằng cậu thật ngốc vì mãi gần đây mới nhận thấy điều mình cần tìm ở ngay trước mắt, rằng chúng tôi sẽ là một đôi rất đẹp vì đã rất hiểu nhau từ thuở nhỏ dại.
Không thể trốn tránh mãi, tôi đã hẹn gặp Trung. Rất khó khăn, nhưng rồi tôi cũng nói được hết ý mình rằng tôi không yêu cậu ấy. Trung nói cậu biết vậy, nhưng đó chẳng qua là vì từ trước đến giờ hai đứa chỉ coi nhau là bạn và tự mình loại trừ khả năng yêu nhau. Giờ nếu tôi để cho cả cậu ấy và chính mình một cơ hội thì có lẽ tình yêu sẽ đến. Tôi bảo với tôi thì điều đó sẽ không xảy ra. Tôi đã coi cậu ấy là bạn thân thì sẽ không bao giờ nhìn cậu ấy như một người đàn ông, vả lại sự hiểu nhau quá rõ giữa chúng tôi lâu nay cũng đủ để loại trừ những tình cảm lãng mạn kiểu này, bởi tình yêu luôn phải đi kèm với bí ẩn và khám phá. "Dù thế nào, tớ hy vọng cậu vẫn là người bạn thân nhất của tớ, chúng mình sẽ vẫn bên nhau thân thiết như xưa, mãi mãi như thế", tôi nắm tay Trung nói vậy khi chia tay. Và sau ngày ấy, cậu vẫn luôn bên tôi như trước, có điều là lặng lẽ hơn.
Hôm đó, ở cơ quan, vì một sự hiểu lầm xuất phát từ đâu không rõ, anh chàng đồng nghiệp mà tôi thích có những lời trách móc tôi nặng nề. Vì tự ái (có lẽ nếu không thích anh ta thì tôi đã không tự ái đến thế), tôi không thanh minh cho rõ ràng và kết cục của cuộc nói chuyện rất tệ, dù chỉ là xích mích liên quan đến công việc. Thất vọng về việc người mình muốn chiếm cảm tình nhất lại đang nghĩ xấu về mình, tôi rủ cô bạn gái đi ăn để tâm sự (từ hồi Trung nói yêu tôi, tôi đâm ngại chia sẻ với cậu chuyện yêu đương của mình). Sẵn buồn, tôi gọi rượu hoa quả uống. Được một lát thì cô bạn có việc đột xuất phải về. Tôi ngồi uống một mình, cảm thấy trống trải và yếu lòng quá, chỉ muốn khóc. Tôi không chịu nổi chuyện ngồi đây một mình, cũng không chịu nổi chuyện ra về nên đã gọi Trung đến. Cậu lặng lẽ uống cùng tôi, rồi đến khi cảm thấy mình sắp ngã quỵ ra mất, tôi bảo Trung đưa về.
Nhưng tôi không được đưa về nhà mình. Khi tôi nhận ra đang ở nhà thuê của Trung, cậu nói cứ nghỉ ở đây một lát, tỉnh táo hơn hẵng về kẻo bố mẹ mắng. Tôi vào toilet nôn một chập. Trung pha nước chanh muối cho tôi uống, xoa dầu vào gan bàn chân bàn tay cho tôi. Cảm giác bồng bềnh vì hơi rượu nên tôi nhắm mắt, định bụng sẽ ngủ một lát, nhưng trước khi chìm vào vô thức, tôi đã kịp nhận ra Trung đang "lạm dụng" mình. Dù say, tôi vẫn đủ tỉnh táo để chống lại, nhưng không đủ sức khỏe để ngăn Trung chiếm đoạt.
Tôi đã nghỉ việc suốt một tuần vì không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì. Trung hôm nào cũng đến nhà tôi lạy lục xin lỗi. Bố mẹ tôi đoán là chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương và giận dỗi nên cũng không coi là quan trọng, có điều chính vì thế mà họ cứ tạo điều kiện cho Trung đến, để cậu ta vào phòng tôi dù tôi đòi đuổi đi. Trung quỳ xuống xin lỗi tôi, thanh minh là vì yêu tôi quá, vì hôm đó cậu uống say (tôi biết không bao giờ say chỉ vì mấy cốc rượu hoa quả như thế). Trung nói sẽ chịu hết trách nhiệm, sẽ bảo bọc tôi suốt cuộc đời.
Chịu trách nhiệm ư? Tôi đâu cần. Tôi đâu phải là cô gái thế kỷ 19 vì mất đời con gái mà phải gắn bó với kẻ hại mình. Tôi cũng không để cho mình phải có thai. Tôi đau đớn không phải vì tiếc chữ trinh bị cướp mất, mà tiếc cho tình bạn của mình. Tôi hận Trung quá mức, cậu ấy đã cướp đi của tôi tình bạn đẹp nhất, những ký ức trong sáng nhất, và niềm tin. Sau việc đó, tôi đã nhìn cậu ta như một người đàn ông, đúng như Trung muốn, nhưng mà là một kẻ cướp gian manh cần tránh xa. Việc cậu ấy đã làm với tôi thật bỉ ổi và vì việc đó, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta lần nào nữa. Nhưng nghĩ đến những tháng năm đẹp đẽ đã qua, tôi đau lòng quá. Chẳng lẽ con người đáng yêu ấy đã thực sự biến mất vĩnh viễn, chỉ sau một đêm điên rồ ư?. Một phần nào đó trong con người tôi không muốn chấp nhận sự thật đó.
Tôi cứ ước gì chuyện tối hôm đó chỉ là một giấc mơ, hoặc cả hai đứa bỗng dưng quên nó đi, ước gì ký ức về nó bị xóa sạch, để chúng tôi lại là bạn thân trong sáng như trước. Và vì đã mất người bạn đó, giờ đây tôi mới thấm thía rằng ngoài gia đình, Trung đã là người thân duy nhất của tôi, rằng nếu không có tình bạn của cậu, tôi đã trống trải cô đơn đến thế nào.
Giờ bát nước đã đổ, dù có tiếc cũng không hốt đầy được nữa, tôi phải làm gì với Trung và với chính mình đây?. Xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã nhầm... "Mối tình đầu như vết chân trên cát, bước thật nhẹ nhưng dấu vết thật sâu". Tôi đã yêu anh bằng tất cả trái tim mình để rồi sau đó, suy sụp, thất vọng và mất niềm tin. Tôi quen anh trong lễ sinh nhật của một người bạn. Bạn tôi kể anh là người hết lòng vì bạn bè, rất biết cách...