Tôi đã bị lừa gạt bởi những kẻ lợi dụng thánh thần
Tôi viết dòng tâm sự này bằng một nỗi đ.au đ.ớn tuyệt vọng, hi vọng tìm cho mình một niềm an ủi.
Cách đây gần 2 năm, tôi có quen một người đàn ông kém tôi 7 t.uổi. Buổi đầu gặp gỡ để lại cho tôi một ấn tượng tốt đẹp. Thời gian trôi đi, con người đó luôn để trong tôi niềm tin, hằng ngày người đó luôn đem đến cho tôi những câu chuyện về thần thánh, những câu chuyện kì thú, lâm li. Họ than thở với tôi là căn của họ phải đi tu ở chùa Yên Tử, họ đ.au x.ót thương yêu nhân loại bị đày ải khổ cực, họ buồn khổ khi nhân loại sống lầm than, cạnh tranh, cướp giật nhau từng miếng cơm, manh áo. Họ than thân, trách phận của họ vì lực bất tòng tâm không cứu vãn được nhân loại. Những câu chuyện của họ làm tôi bao đêm sướt mướt, bởi một con người nhân ái, một tấm lòng cao cả như thế trong cuộc sống thật hiếm có.
Chuyện xảy ra khá bất ngờ là người đó đã thổ lộ tình cảm với tôi, những phần việc về tâm linh trong gia đình nhà tôi luôn được người đó quan tâm, đề cập đến. Trước một sự thánh thiện, tôi lao đầu như một con thiêu thân, tôi tôn thờ tâm linh, tôn thờ những lời người đó nói là có thật. Cuộc sống hàng ngày của tôi bị xáo trộn, con người tôi không giữ được lí trí của mình. Họ lại xuất hiện hàng ngày với sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương, với những cuộc điện thoại liên tục, với những lời lẽ yêu thương nồng nàn, cuộc sống của tôi như nắng hạn gặp cơn mưa… Với tôi, không cần gặp nhau, không cần quan hệ xác thịt, nhưng hàng ngày tôi muốn được nghe tiếng nói của họ, được họ quan tâm, chăm chút… thế là tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Những cuộc điện thoại liên tục giờ thưa dần…
Video đang HOT
Họ nói trên trán tôi có chữ Thiên Định tức là trời đã cho chúng tôi được gặp nhau, phải ở bên nhau, cả cưới tôi trước điện thờ thánh, một mâm trầu cau, những lễ vật tổ chức trong đám cưới âm thầm đó diễn ra theo bài bản của họ. Tôi day dứt mãi rồi cũng quyết định tổ chức đám cưới âm thầm trước thánh.
Từ ngày đó tôi xác định như một người chị cả trong gia đình, tôi nghĩ trách nhiệm của mình là phải chăm lo, vun đắp cho gia đình họ sao cho trên thuận, dưới hòa, nề nếp gia phong, gia đạo phải nằm trong một khuôn thước. Tôi đã làm hết khả năng của mình mong muốn, được người trên kính nể, kẻ dưới thương yêu… Họ được gọi là cậu, tôi tôn thờ như một vị thánh sống, tôi chăm lo từng giấc ngủ, từng tiếng thở dài não nùng của họ.
Rồi những chuyện đáng tiếc không may xảy ra với gia đình nhà tôi, càng cúng lễ gia đình nhà tôi càng thấy rối ren, người ốm, người t.ai n.ạn… xảy ra liên miên. Lúc đó tôi đồng cảm với họ vì nghĩ rằng đó là vận hạn của gia đình tôi. Trong thời gian 4 tháng, chuyện tình cảm của chúng tôi ngày càng gắn bó. Họ thề thốt nếu cuộc sống này không có tôi họ sẽ c.hết. Mỗi ngày, mỗi giờ họ thể hiện tình yêu của mình bằng những cuộc điện thoại kiểm tra liên tục. Có những đêm chúng tôi nói chuyện điện thoại tới tận sáng mà không thấy chán. Tôi cảm nhận tình yêu mà họ giành cho tôi là quá lớn, quá sức tưởng tượng cuả tôi. Họ đóng vai vừa là một vị thánh sống, vừa là một người chồng và là một người bạn lí tưởng… Chúng tôi gặp nhau không đủ số lần trên một bàn tay, rồi lần đó tôi mang thai, họ nói tôi phải bỏ đi vì đ.ứa b.é ra đời sẽ làm thiệt hại tới 6 mạng người của 2 nhà! 4 tháng tình cảm tốt đẹp thì sang tháng thứ 5 tôi phải nằm viện điều trị dạ dày. Họ để lại tôi nằm viện và đi lên Sơn La hành nghề. Những cuộc điện thoại liên tục giờ thưa dần… Những kỉ vật tôi tặng đều đưa ra lí do bị hỏng phải vất đi, những vật có giá trị thì cho người thân trong gia đình dùng… Hôm tôi về quê thì được biết họ dẫn về một người đàn bà 47 t.uổi và họ cũng tổ chức một đàn lễ giống như đàn lễ đã làm cho tôi. Họ còn rủ vợ đi chụp ảnh cưới 10 năm để che mắt gia đình. Lúc này tôi mới vỡ lẽ họ dàn dựng màn kịch của gia đình họ là gian dối, tôi dày vò lương tâm vô cùng. Những người thân của họ an ủi tôi bảo tôi không có tội vì tôi là người không biết… Những câu chuyện mọi người kể tôi vẫn chưa tận mắt nên vẫn không tin, cho đến một hôm cách đây 15 ngày, họ đã điện thoại cho tôi nói là mời tôi lên Sơn La dự đám cưới của họ với người 47 t.uổi đó. Người đó rất giàu có, hơn họ 13 t.uổi. Lúc đó tôi vẫn không tin đó là sự thật…
Tôi đ.au đ.ớn vô cùng, nhìn căn phòng của họ với chiếc giương mà hàng ngày họ hứa với tôi chỉ để ngồi thiền giờ không còn linh thiêng nữa bởi người đàn bà đó đã về ăn ở tại đó. Tôi thật lòng chia sẻ với người đàn bà đó những gì họ dùng với tôi thì bây giờ được áp dụng cho người kia. Nếu kể ra những gì mà hắn đã dùng thánh để làm thì chắc người nghe phải căm phẫn. Tôi đã mạnh dạn nói với vợ họ để tìm hướng giải quyết nhưng họ đã át đi, gào thật to, đ.ập p.há nhằm trấn áp tinh thần của mọi người. Dù biết rằng tôi là người bị phản bội, bị lừa dối nhưng tình cảm giành cho họ đã vượt qua tất cả. Tôi không cần niềm vui hạnh phúc của riêng tôi, chỉ cần người đó được thức tỉnh, thoát khỏi sự u mê Dục và T.iền để về với gia đình. Giờ đây họ bất chấp tất cả mọi lời nói, họ tuyên bố ai làm hỏng đàn lễ của người đàn bà đó họ sẽ g.iết, kể cả mẹ đẻ ra họ cũng không tha. Họ đang tràn ngập hạnh phúc cùng người đàn bà hơn mình 13 t.uổi. Họ cầu cho mình là nhiều phụ nữ phải theo nhưng thực ra họ mượn Thần Thánh để lừa bịp… Giờ đây tôi chỉ mong muốn họ trở thành một con người thực sự, đừng đam mê t.iền tài d.ục v.ọng, đừng đem thần thánh ra lừa dối những người nhẹ dạ cả tin, bán rẻ mình để rồi đời con, đời cháu phải gánh nghiệp oan khiên. Tôi đã gửi cho họ trăm tin nhắn nhưng không một lời đáp lại…
Trong lúc như thế này, tôi mong nhận được những lời khuyên chân thành nhất. Xin được chân trọng cảm ơn.
Theo Hanhphucgiadinh
Có đáng để tôi gọi là bác không?
Biết nói đến bao giờ mới hết những gì mà bác đã làm với mẹ con cháu đây. Liệu một ngày, khi bác ngồi 1 minh bác có cảm thấy những gì bác làm với mẹ con cháu là quá đáng lắm không? Liệu bác có cảm thấy xấu hổ khi cháu vẫn gọi bác là bác không? Cháu buồn lắm, cảm thấy tủi thân lắm khi ngồi viết lên những dòng tâm sự này, nhưng nếu giữ mãi trong lòng thì không biết cháu sẽ phải như thế nào đây.
Bác xúi thêm cả chị gái lôi mẹ và chị cháu vào tát, đ.ánh
Bác nghĩ bác là nhất trong đại gia đình này sao? Ai cũng phải nghe theo bác sao? Vì bác có đồng t.iền ư?! Ông nội còn sống thì bác chẳng thể làm gì được mẹ cháu, vì nếu như thế ông sẽ không để bác yên đâu! Nhưng từ khi ông mất là nụ cười trên môi mẹ con cháu đã không còn mà chỉ là những giọt nước mắt lăn dài thôi. Ông mất chưa được 3 ngày, bác xúi thêm cả chị gái lôi mẹ và chị cháu vào tát, đ.ánh. Bác đổ lỗi là vì mẹ con cháu mà ông mất. Bác nghĩ xem, lúc ông ốm đau già yếu, ai là người hàng ngày tắm rửa, lau chùi chăm sóc ông từng li từng tí. Trong khi bác và người con dâu kia đã làm được như vậy chưa. Ngày đấy, cháu còn bé, chỉ biết đứng nhìn bác đ.ánh chị và mẹ mà nước mắt cứ lăn dài, chỉ dám xin bác đừng đ.ánh nữa. 1 chuỗi những khổ cực, đ.ớn đ.au mà mẹ cháu không dám nói với ai. Lúc biết bố cháu có người đàn bà khác bên ngoài, đáng lẽ bác là chị thì bác phải khuyên can em mình. Nhưng bác đã làm gì ngoài việc cỗ vũ, ủng hộ việc làm đó của em trai mình. Ngày giỗ đầu ông, con đàn bà đó đến thì bác nói là khách của bác. Mẹ cháu uất ức làm ầm lên thì bác xông vào đ.ánh m.ẹ cháu. Nếu là chồng các bác mà dẫn bồ về nhà ngay khi vợ con vẫn ở đấy thì bác có nhảy lên mà cào cấu nó hay không? Ngày nào cũng như ngày nào, sống mà cũng như không trong nhà. Bác xuống, bác c.hửi như mẹ cháu là con bác không bằng. Nhìn mẹ cháu thẫn thờ, gầy tọp đi mà cháu ứa nước mắt. Mẹ ơi sao mẹ khổ thế?
Bác thì cứ 2, 3 hôm lại xuống c.hửi. Rồi mẹ bắt đầu hút thuốc. "Mẹ bảo giờ còn gì nữa đâu mà không hút hả con, mẹ không có các con thì mẹ chả thiết sống làm gì nữa. Hết rồi các con ạ!". Rồi những trận đòn của bố dành cho mẹ khi nói đến chuyện có bồ của bố.
1 ngày mẹ gói quần áo, dẫn chúng con đi ra khỏi ngôi nhà ấy. Bắt đầu thuê trọ, bọn con bắt đầu biết tự lập. 3 chị em, mỗi người 1 công việc, người làm côn nhân, người làm phục vụ quán. Mẹ thì hàng ngày đi bán hàng trang trải cuộc sống. Hôm đầu tiên được lĩnh lương, mấy chị em bảo nhau mua hộp bánh với ít hoa quả vào biếu bà nội. Về nhà thấy bà gầy tóp lại, ngồi trầm tư ở ghế. Bà khóc bảo chúng mày dại gì mà đi như thế hả con, trông bà như thế mà bọn cháu chỉ muốn bật khóc. Nhưng bà ơi, sống thế nào được khi có bà bác như thế, có bố như thế hả bà? Hôm sau, thấy chị dâu trong nhà mang ra trả lại hộp bánh và hoa quả mà chẳng hiểu lý do vì sao. Đi vào hỏi thì bà bảo bác K xuống bắt mang ra trả và cấm không cho chúng nó vào nhà. Biết nói gì bây giờ, "Bác" mình đấy.
Ngày cưới cháu, bác cho cháu được cái gì? Từ gói bánh, gói kẹo, đến cuộn băng dính cũng 1 tay mẹ con cháu mua. Nhưng bác xuống, bác vẫn c.hửi như thường. Bác bảo "nếu nó mà tử tế, không đi theo con mẹ nó thì tao không để nó đi cái cổ trắng bệch kia về nhà chồng". Nhưng cháu xin lỗi bác, đúng bố mẹ cháu nghèo, ngày cháu cưới chẳng cho cháu được cái gì gọi là của hồi môn nhưng cháu vẫn hạnh phúc, chồng cháu vẫn yêu thương cháu, chứ không phải yêu cái gọi là của hồi môn của cháu. Mà bác cho cháu cũng chả dám lấy đâu mà bác đã phải gióng với mọi người như thế. Bác nghĩ bác có đồng t.iền là ai cũng yêu quý bác ư? Bác nhầm rồi, trong mắt mẹ con cháu bác chỉ là thứ không đáng để khinh, để nể đâu bác yêu quý ạ! Bác đi nói xấu, bôi bác mẹ con cháu với tất cả mọi người để bác được cái gì?
Giờ, đến cưới chị gái cháu, bác lại xuống nói là không cho cưới thế này thế nọ. Bác nghĩ bác có cái quyền đó sao? Bác nói nếu mà tổ chức thì sẽ xuống phá, vậy bác cứ xuống làm điều đó đi nhé!
Viết được những dòng này ra đây mà minh thấy nhẹ nhõm đi được bao nhiêu.
Theo Hanhphucgiadinh
Sự khác biệt của đàn ông khi vợ vắng nhà Chỉ khi không có vợ ở nhà, đàn ông mới thấu hiểu nỗi vất vả, khổ cực của người phụ nữ. Công sức của người vợ bỏ ra để chăm sóc, chu toàn cho ngôi nhà nhỏ của mình thật lớn lao nhưng ít khi được các ông chồng nhìn nhận, trân trọng. Chỉ đến khi không có bàn tay phụ nữ trong...