Tôi có quyền thu xếp và quyết định đời mình
Tôi muốn là mình chứ không muốn bắt chước hay thành bản sao của ai đó, nhất là những bản sao yếu thế, đáng thương và tội nghiệp.
Ngày quen anh, tôi ngạc nhiên khi thấy nhà anh có đến tám anh chị em, càng ngạc nhiên hơn khi biết tám anh chị em là con của hai mẹ cả và mẹ hai, xen kẽ nhau. Anh cười nói do hoàn cảnh thôi. Tôi thầm phục ba anh đã dung hòa được hai bà vợ và các con rất hòa thuận và thân thiết, không phân biệt con của mẹ nào.
Nhà đông anh chị em tính ra rất vui, trừ hai anh chị ở xa, tháng một lần cả nhà lại tụ họp. Nhà đông người nếu đi ăn ngoài sẽ rất tốn kém nhưng tự đi chợ nấu ăn lại tiết kiệm hơn nhiều, mỗi người một chân một tay tham gia, người lớn việc người lớn, trẻ con có việc của trẻ con. Nhà ai có việc gì như mua đất xây nhà mua xe nếu cần sẽ nhận được sự giúp đỡ.
Ảnh minh họa
Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống vui cùng đại gia đình, hai con tôi có nhiều anh chị em để vui chơi nếu chiều đó tôi không phát hiện chồng mình đang chở một người phụ nữ, hai tay người đó vòng lên trước ôm lơi lả, đầu dựa vào tấm lưng rộng bấy lâu tôi từng dựa. Tôi đã theo họ một đoạn đường dài, con đường này tôi chưa đi bao giờ, chỉ vì chị Năm nhờ tôi ghé nhà bạn lấy thuốc cho má Hai nên tôi mới đi. Hẳn chồng tôi cũng biết vậy nên họ tự nhiên lắm, dáng vẻ quen thuộc như vợ chồng lâu năm chứ không phải mới quen biết sớm chiều còn mặn nồng thắm thiết.
Lúc họ dừng xe trước cổng ngôi nhà nhỏ có giàn hoa giấy, tôi cũng vừa kịp tới nơi. Tôi không biết tả gương mặt gã đàn ông tôi gọi là chồng lúc này có màu gì. Tôi lại bình thản mỉm cười:
“Em tới nhắc anh, cái xe đó em mua, bộ đồ anh mặc đó, em sắm. Đôi giày đó cũng em tặng, em dám chắc cái quần xì trên người anh cũng là em tự lựa tự mua. Anh có cởi thì nhớ giùm!”
Tôi về, lặng lẽ thu dọn đời mình. Tôi nghĩ mình sẽ không thỏa hiệp hay nhẫn nhịn sống vì con, cho con có đủ bố mẹ. Con tôi vẫn có đủ cả bố lẫn mẹ nếu bố mẹ thật lòng quan tâm yêu thương, không vì sống riêng mà nhạt nhòa tình cảm, trái lại con cái sống trong nhà với bố mẹ không hòa thuận nay chằng mai chuộc mới tội nghiệp đáng thương.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tôi đưa ra quyết định cuối cùng này không phải vì chuyện anh có người đàn bà khác, dù chuyện này là giọt nước tràn ly. Anh là người không có chí tiến thủ, sống ỷ lại vì dựa vào các anh chị. Đi làm mà không ưng là nghỉ, mai anh chị sẽ tìm ngay cho việc mới. Anh còn nói đó là bổn phận của các anh chị, ngày bé nhà đông con nên ba mẹ không có tiền cho anh học cao, vì vậy anh mới kém cỏi như giờ. Cần mua sắm gì anh cũng nói em quyết đi, và em quyết nghĩa là em trả tiền!
Dạy con thì anh nay nọ mai kia không có chút chính kiến, góp ý thì anh nói mình là út, đó giờ toàn được nuông chiều quen rồi, trẻ con cứ để chúng phát triển tự nhiên, đến tuổi nào đó sẽ ngoan.
Nhìn thấy tờ đơn ly hôn, anh quay sang trách tôi ích kỷ, sống không biết nhìn trước ngó sau. Ba anh có hai vợ và hai dòng con đó có sao, hai bà hòa thuận gọi nhau chị em, đám con thương yêu nhau như ruột thịt.
Rồi anh kể căn chung cư chúng tôi đang ở được vay của những ai, khi con bé ốm, đã bao nhiêu cô bác tới thăm, khi con bé được giải cầu lông, bao nhiêu người tới chúc mừng.
Tôi thở dài, hòa thuận thì có hòa thuận, thương yêu thì có thương yêu, nhưng làm sao ai biết trong lòng người này nghĩ gì khi đêm nay mình hâm hấp sốt mà chồng lại ở bên người đàn bà khác. Liệu cả hai người đàn bà buổi tối có vui như ban ngày không? Anh cũng nói việc mình có hai má là do hoàn cảnh, nay việc gì tôi phải đẩy mình vào hoàn cảnh trớ trêu.
Ảnh minh họa
“Ba anh và hai má anh làm được, em thì không. Em và con sẽ đi, để anh tự do.”
Khi mẹ con tôi ổn định chỗ ở, các anh chị mới biết và tìm đến. Sau vài lần khuyên giải không thành, các chị hứa sẽ giúp tôi đòi ít nhất một nửa tài sản để nuôi con. Chị Ba còn nói nếu chồng cũ không gửi tiền nuôi con bé thì các chị sẽ gửi, các anh chị sẽ chung tay lo cho con bé tới khi nó tốt nghiệp đại học ra trường.
Các chị còn nói, ba con bé biết lỗi rồi, mấy tháng nay đi làm về chỉ ở trong nhà, không đến tìm người đàn bà kia nữa. Tôi cười nhạt, mỗi người mỗi tính, hai má sống hòa thuận nhưng tôi không làm được, anh cũng tham lam muốn mình có tay ôm tay níu nhưng thất bại. Sao có thể rập khuôn đòi người này phải giống người kia.
Các chị thở dài nói tôi cứng nhắc quá, mạnh mẽ quá chỉ làm khổ mình. Phụ nữ đôi khi phải tỏ ra yếu mềm xíu để gợi lên bản năng che chở của đàn ông, hai má ngó vậy thôi nhưng mỗi người đều có chiêu trò hết đó. Tôi cười mỉm, đã nói ngay anh chị em ruột còn chẳng giống nhau nữa là người dưng. Tôi muốn là mình chứ không muốn bắt chước hay thành bản sao của ai đó, nhất là những bản sao yếu thế, đáng thương và tội nghiệp.
Tôi có quyền thu xếp và quyết định đời mình, phải không?
Trâm Anh
Theo phunuonline.com.vn
Mẹ chồng cưng chiều nàng dâu thứ, dâu trưởng lập kế hoạch vùng lên khiến bà phải thức tỉnh
Trà thấy tuyên chiến trực tiếp không khéo vợ chồng cô mất vui. Cô bèn tính cách khiến cho mẹ chồng được trải nghiệm cảm giác của cô.
Nghĩ đến vợ chồng em Thắng về ở chung suốt 3 tháng nay, Trà lại tức anh ách. Cô lấy chồng 5 năm, làm dâu đảm đang, kinh tế hai vợ chồng cũng lo toan chu đáo để bố mẹ chồng thoải mái tiêu xài. Vậy mà không hiểu sao, mẹ chồng lúc nào cũng gây khó dễ, xem cô như kẻ cướp mất con trai của bà.
Cô em dâu mới về thì lại khác, là con gái bạn thân của mẹ chồng, do chính bà chọn cho trai thứ. Cô em này đáo để, lúc nào cũng nũng nịu ôm mẹ chồng như mẹ mình, nói chuyện thì ngọt như mía lùi nhưng lười biếng vô đối.
Vợ chồng em trai cưới được nửa năm, được chia hẳn mảnh đất rộng, xây ngôi nhà 4 tầng rộng rãi ở cách nhà bố mẹ 1km. Thế nhưng, không biết do Trà không đủ khéo hay hai vợ chồng cô ta quá khôn. Cách một ngày lại thấy dâu thứ sang thăm mẹ chồng, nhớ nhớ thương thương, mua quà vặt rồi ngồi tỉ tê ăn uống với nhau. Trà đi làm về mệt, phải phục vụ cơm nước cho 6 người lớn, 2 đứa con. Ăn xong đôi uyên ương mới cưới lại xin phép về nghỉ ngơi để mai còn đi làm sớm.
Ảnh minh họa
Đến khi em dâu có bầu thì càng bực hơn, hai vợ chồng đòi chuyển về ở hẳn. Mà người phục vụ đương nhiên là Trà. Trà vật lộn với việc công ty, việc nhà, trong khi em dâu ăn dầm ở dề, lúc nào cũng than thiếu ngủ. Mẹ chồng chiều dâu thứ, chỉ đạo dâu trưởng từ bữa sáng, bữa tối phải nấu những món tẩm bổ.
Quá ngán ngẩm, cô tâm sự với chồng, anh biết hết nhưng cũng cả nể, không dám ý kiến với mẹ. Thay vì bảo vệ vợ, Thắng lại khuyên cô nín nhịn, chịu đến khi em dâu sinh xong. Trà bực bội không tả xiết. "Chắc chắn cô ta sinh xong sẽ ở đây cho chị dâu phục vụ. Dại gì mang con về nhà riêng để tự chăm sóc", Trà cay cú nghĩ. Để cứu vớt tương lai của chính mình, cô phải tìm cách cho mẹ chồng "nếm mật nằm gai", trải nghiệm đủ sự vất vả khi phục vụ đại gia đình.
Nói là làm, cô xung phong vào đoàn kiểm toán nội bộ của công ty, kiểm tra 3 chi nhánh ở các khu vực tỉnh lẻ. Dự kiến hành trình phải mất gần 2 tháng. Thủ thỉ với Thắng, anh ủng hộ cô phát triển sự nghiệp, anh sẽ đưa đón chăm sóc con cái. Vậy là xong, Trà kéo vali lên đường.
Ảnh minh họa
Cô mới đi được vài ngày, Thắng gọi điện í ới: "Em quên không để tiền tiêu ở nhà à? Mẹ đang bảo hết tiền ăn rồi, mà anh thì có vài triệu để tiêu vặt không thể đưa cho mẹ được". Trà hả hê, mẹ chồng thích thì tự chi, không thì bảo dâu thứ đưa tiền cho. Vợ chồng cô ta lương cao lắm mà về đây ở có chịu đưa đồng nào đâu.
Cuối tuần Thắng lại gọi, giọng có vẻ ái ngại: "Mẹ kêu đau lưng, mẹ phải cơm nước phục vụ cả đại gia đình. My thì ôn ọe suốt ngày, đi làm về là lên giường nằm. Mẹ bắt đầu làu bàu bực con dâu cưng của mẹ rồi". Trà vờ gọi điện vài câu về động viên mẹ chồng, gửi về sữa tẩm bổ và dầu xoa bóp cho bà, rồi báo khéo kế hoạch công tác phải kéo dài thêm 1 tháng nữa.
Đúng 3 tuần sau, cô nghe tin báo vợ chồng trẻ kia dọn khỏi nhà. Mẹ chồng cô không chịu khổ được, còn cãi nhau vì con dâu thứ không chịu góp tiền ăn. Trong cơn bực tức, bà đuổi thẳng cổ hai đứa con cưng về nhà riêng, tự mà chăm nhau. Không chăm được thì thuê giúp việc. Bà dù sao vẫn thương hai đứa cháu nhỏ, chỉ đủ sức lo cho chúng nó.
Vậy là chiến dịch thành công. Trà sung sướng, mỗi tối lại gọi điện kể khổ với mẹ chồng, than nhớ nhà, nhớ con mà công việc mãi không xong. Vài hôm cô lại gửi quà đặc sản ở tỉnh về cho bố mẹ chồng. Rồi cô nhận thưởng đột xuất, gửi thêm chục triệu về cho bà tiêu pha. Lúc này, mẹ chồng mới thấy giá trị của cô. Bà còn nhỏ nhẹ bảo: "Cố gắng xong nhiệm vụ rồi về nhanh con nhé. Con đi vắng nhà cửa loạn hết rồi".
Theo afamily.vn
Về nhà thôi con ơi! Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi thi trược, lần đầu thất nghiệp, lần đầu chia tay người yêu... Tôi khóc sướt mướt. Mẹ tôi gọi điện, chỉ một câu: "Về nhà thôi con". Chỉ cần thế, chỉ cần trở về dưới mái nhà, nghe tiếng của ba, tiếng của mẹ và tiếng ồn ào trêu đùa của thàng nhóc, lòng tôi lại...