Tôi có nên ly hôn khi sắp tới phải sống chung với bố chồng độc đoán
Tôi sợ mình chắc chắn không im lặng được trước những lời nói độc đoán của bố chồng.
Tôi 31 tuổi, chồng 33 tuổi, lấy nhau gần 4 năm và có một con trai 2 tuổi rưỡi. Chúng tôi ở khu tập thể công ty cách nhà chồng 100km. Chồng tôi là con đầu, dưới anh có em gái đã lập gia đình và xây nhà ở cách nhà bố chồng 4km. Chồng tôi sống hướng ngoại, thích tụ tập bạn bè, nghiện điện thoại. Khi ở nhà, anh không vui chơi cùng vợ con, chỉ nằm xem điện thoại. Tôi dành thời gian rảnh rỗi của mình để nuôi dạy con, cùng chơi với con và giúp con phát triển nhân cách, nhận thức, dẫn con đi chơi, làm người bạn của con. Chồng tôi phóng khoáng về tiền bạc, từng làm ăn thất bại, nay anh không coi trọng việc tiết kiệm tiền để mua đất và luôn đòi hỏi có tiền sinh hoạt riêng, ít đóng góp vào thu nhập chung. Tôi luôn ý thức nuôi dưỡng con đủ đầy về tinh thần và vật chất nên có muốn tiết kiệm để an cư lạc nghiệp. Vì khác biệt trong suy nghĩ, chúng tôi hay cãi vã và anh thường chửi tục, quát to với tôi.
Mẹ chồng mất khi chúng tôi chưa cưới do bệnh nặng. Bố chồng đi bước nữa nhưng mẹ kế bỏ đi sau một năm chung sống do không chịu được tính gia trưởng của bố chồng. Bố chồng đòi quản lý tiền do mẹ kế làm ra nhưng không bỏ ra một ngàn nào để đi chợ trong suốt thời gian chung sống. Năm Tết đầu tiên sau khi cưới, chúng tôi cãi vã và chồng bóp mũi quát nạt tôi. Lý do cãi nhau là do bố chồng tôi hay rủ bạn về đánh bài, đóng cửa cả ngày. Tôi thấy ngột ngạt và không chấp nhận việc chồng lừa dối tôi là gia đình chồng không đánh bài, vì thế tôi không cùng chồng làm việc nhà.
Hơn nửa năm đó tôi đi làm lương 4 triệu, chồng chưa đi làm. Tết về không có tiền mà bố luôn chửi chồng tôi, bắt chồng tôi bỏ tiền mua sắm Tết. Tôi không cho được cha mẹ đồng nào mà phải gánh trách nhiệm bên chồng, tâm lý thất vọng với gia đình chồng. Tôi khóc lóc đòi ly hôn. Bố chồng bảo chồng tôi đi lấy vợ khác. Ông bảo ông lấy được vợ trẻ thì chồng tôi bỏ con này đi, lấy con khác không khó. Bố chồng bảo tôi ở nhà ông thì phải phục tùng ông và con trai ông, cấm cãi. Sau đó ông đuổi tôi đi. Ngày hôm đó chồng chở tôi về nhà ba mẹ đẻ và anh quay lại nhà ăn Tết với bố. Anh không nói chuyện với tôi lời nào. Cậu dì của chồng tôi khuyên can bố nhưng bố yêu cầu chồng tôi hoặc chọn tôi thì bố từ anh, hoặc bắt tôi đến xin lỗi bố. Bố chồng tôi rất bảo thủ nên cậu dì không khuyên được.
Video đang HOT
Cái Tết thứ 3, con trai tôi một tuổi, em gái anh cãi nhau với chồng. Bố chồng tôi yêu cầu cả nhà nói chuyện gia đình. Nguyên nhân sâu xa của việc vợ chồng em cãi nhau là do vợ chồng tôi đi vào nhà bác tôi có việc trong lúc gia đình nhà chồng cũng có việc. Vợ chồng em gái cãi nhau là để đánh động vào tôi do chiều hôm đó đã không ở nhà dọn mâm. Bố chồng chửi tôi và chồng tôi nhiều. Chồng tôi vẫn im lặng. Chỉ có tôi ý kiến này ý kiến nọ nhưng không thể tương quan lực lượng được. Bố chồng tôi nói lời khó nghe và vợ chồng em gái giúp sức thêm. Tôi không căng thẳng vì sợ chồng buồn. Chồng tôi sau đó đòi ly dị để bỏ đi biệt xứ nhưng tôi ngăn cản.
Tết năm nay, bố chồng bảo trong vài năm nữa sẽ sống chung với vợ chồng tôi vì ông giờ 60 tuổi. Bố chồng bảo cho vợ chồng tôi căn nhà nhưng khi nào ông chết mới cho, đừng nghĩ ông chưa chết mà chiếm đoạt nhà cửa. Việc ông hứa cho đất ông đã nói hơn chục lần rồi, có một điều tôi không bao giờ nghĩ mình cần ai cho gì cả, tôi muốn tự làm tự hưởng và không quỵ lụy ai. Chồng tôi lại không muốn tích cóp mua nhà do tin lời bố.
Nếu chung sống với bố chồng thì phần đời của lại của tôi hoặc im lặng chịu đựng hoặc ly hôn để giải thoát bản thân và lo cho con. Tôi phải làm sao, mong anh chị cho lời khuyên để cứu vớt cuộc đời. Tôi sợ nhất cảnh nằm ngủ mà trong nhà có mấy người ở lại qua đêm để đánh bài với bố, điều đó ảnh hưởng nhân cách con trai tôi. Tôi sợ mình chắc chắn không im lặng được trước những lời nói độc đoán của bố chồng. Nhưng nếu ly dị, chồng lại điệp khúc bỏ nhà bỏ việc đi xa, tôi muốn sau ly hôn con vẫn được bố mẹ chăm sóc đầy đủ tình cảm.
Theo Vnexpress
Con trai đánh con dâu, mẹ chồng nói "nó là đàn ông, nó có quyền đánh mày"
Thời con gái em hiền lành lắm, chẳng bao giờ to tiếng với ai một câu. Vậy mà từ ngày lấy chồng em như biến thành một con người khác. Đến chồng em còn hét lên "Hóa ra ngày xưa cô chỉ giả vờ ngơ ngác hiền lành, giờ cưới nhau rồi mới lột cái mặt nạ ra". Anh ấy không biết rằng chính anh ấy đã biến em thành một con người khác như vậy.
Chồng em là người khá nóng nảy lại cộng thêm cái tính hay ghen. Khi yêu cứ tưởng ghen nhiều tức là yêu nhiều, lấy nhau về mới biết đó là một thói xấu. Mỗi khi em ra ngoài mà thoa tý son môi hay thấy đang bữa cơm mà chạy ra ngoài nghe điện thoại là thể nào chồng cũng tra hỏi cật vấn như thể em làm gì mờ ám lắm.
Thời gian đầu anh hỏi em còn nói, còn chìa cả điện thoại cho anh ấy xác nhận là ai gọi. Sau dần em thấy anh ấy kiểm soát quá đà ra chiều không tin tưởng em, vậy là em nhất định không cho anh ấy kiểm tra điện thoại nữa. Em nói em không có gì giấu giếm nhưng anh làm vậy là không tôn trọng, không tin tưởng em.
Mẹ chồng em nói tính anh giống bố. Bố chồng em ngày xưa cũng hay ghen. Đôi bận vì ghen mà đánh bà lên bờ xuống ruộng. Giờ già rồi không còn sức để đánh ghen nữa nhưng vẫn rất khó tính. Mỗi lần thấy em cãi lại chồng mẹ chồng đều nói: "Mày là vợ, nhịn chồng một câu thì thiệt à? Chồng nó nóng thì mình phải bớt cái mồm đi, cứ nó nói một câu mày trả một câu cho nó điên lên. Mẹ ngày xưa mà cũng như mày thì chắc chẳng còn ở trong nhà này đến giờ".
Em nói mẹ chồng rằng thời xưa khác, thời nay khác. Giờ, chỉ những người không hiểu biết, vô văn hóa mới đánh chửi vợ, mà lại chửi vô lý vô sự chỉ để ra oai mình là chồng. Là mẹ chịu đựng được, chứ con mà đánh là con bỏ đấy. Những lúc như thế mẹ chồng em cứ lắc đầu chép miệng tỏ vẻ chán nản.
Chủ nhật vừa rồi, em đi họp lớp cấp ba kỉ niệm 10 năm ra trường. Vì về muộn nên một bạn trai trong lớp đề nghị tháp tùng em về. Cậu ấy đưa em về đến cổng thì quay xe ngay, không ngờ chồng em từ trên ban công nhìn xuống thấy. Em vừa vào tới sân thì anh lao ngay xuống, chửi mắng em bằng lời lẽ ngoa ngoắt không khác một mụ đàn bà, đại loại là kêu em bày trò đi họp lớp để ăn chơi đú đởn, còn có giai đưa đón về tận nhà. Anh ấy còn hỏi cả buổi chiều đến tối ngoài ăn uống hát hò ra rồi còn đi đâu, làm gì nữa mà về muộn? Em thấy chồng nói như thế là xúc phạm, bực mình mới hét lên: "Tôi làm gì, đi những đâu còn lâu tôi mới nói". Vậy là chồng em giang tay tát em một cái không thương tiếc như hệt đánh kẻ thù.
Mẹ chồng em chạy ra, thấy con trai mình đánh vợ đã không ngăn thì thôi còn "đổ thêm dầu vào lửa": "Đàn bà con gái có chồng rồi còn ham mấy trò họp lớp như con nít. Chồng mày là đàn ông, nó có quyền đánh mày, cũng như ngày xưa bố nó có quyền đánh tao. Còn mày dám cãi chồng mày là mày giỏi, giỏi hơn tao rồi đấy".
Em buồn chồng một thì chán mẹ chồng em hai. Dù ngày xưa bà bị bạo hành nhưng bà không bao giờ bênh em. Bà chịu đựng quen rồi và coi việc chồng đánh vợ là quyền của đàn ông. Mỗi lúc chồng em cáu bẳn càu nhàu thì bà cũng về một phe với chồng khiến em cảm thấy mình rất buồn tủi và cô độc.
Từ hôm bị chồng đánh, em không buồn mở miệng với chồng. Anh cũng biết sai nhưng lại đổ lỗi do em nói láo thách thức anh trước. Bọn em cưới nhau mới có hơn một năm, vì em đang theo dở lớp cao học nên chưa có em bé. Nhiều khi em nghĩ có khi mình nhìn nhầm người rồi, nhân lúc chưa có con ly hôn ngay còn kịp. Nhưng bình thường chồng em lại rất thương em. Nếu em cứ ngoan ngoãn ở nhà, không đi sớm về muộn đột xuất, đi đâu có chồng kè kè bên cạnh, điện thoại luôn nghe công khai và không cài mật khẩu thì chẳng có vấn đề gì hết. Nhưng em đâu có phải là tù nhân?
Hôm qua mẹ chồng bảo em: "Mày suốt ngày mặt mũi bí xị thế chồng nó lại chán lại mắng cho. Nếu chồng chỉ tát một cái mà đã muốn bỏ chồng thì cả đời sống một mình đi, có vợ chồng nào mà không đánh nhau cơ chứ". Có thật là vợ chồng nào cũng có lúc đánh nhau? Còn em đã quan trọng hóa vấn đề một cách thái quá?
Theo Dân trí
Tôi có nên nhắm mắt cho chồng qua lại với khách hàng đại gia để xoay xở món nợ gần nửa tỷ của gia đình? Bố chồng nằm viện 2 tháng nay, tiền trả góp mua nhà cứ thế dội về liên tục, tôi thì phải nghỉ việc để chạy vạy suốt ngày... Những ngày gần đây chồng tôi liên tục đi sớm về khuya. Điện thoại của anh luôn có 1 người gọi không được lưu tên nhưng hễ có chuông là anh bắt máy ngay lập...