Tôi có một người anh trai như thế
Năm tôi lớp năm, anh tôi đi học đại học, tôi cứ nghĩ rằng những ngày tháng về sau tôi sẽ sung sướng vì không phải chịu “ách cai trị” của anh nữa, nhưng không, anh đi học rồi, ở nhà mình tôi thật chán, không có người trêu tôi, không có người bắt nạt tôi.
Tôi cả ngày tha thẩn tự chơi một mình đến nỗi tưởng như bản thân sắp tự kỉ luôn rồi.
Hôm nay là ngày vui của phụ nữ Việt Nam và cũng là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của một người đàn ông quan trọng trong cuộc đời tôi – anh trai tôi. Sinh nhật anh nhưng tôi lại chẳng thể nhắn một tin nhắn chúc mừng vì có lẽ anh đang ở trong giai đoạn khủng hoảng nhất của cuộc đời – một biến cố khiến anh mất đi công việc mà anh gắn bó từ khi anh ra trường. Tôi muốn an ủi anh nhưng lại sợ anh cho rằng tôi con nít biết gì mà nhiều chuyện, và lại, giữa tôi và anh dường như có khoảng cách về tuổi tác nên chúng tôi không tự nhiên nói chuyện với nhau như bao người anh trai với em gái khác. Nhiều khi tôi nghĩ, nếu mẹ sinh tôi ra sớm hơn thì bây giờ tôi có thể tự lo được cho bản thân, lo cho người thân thay vì sống nhờ bố mẹ như hiện tại.
Tự nhiên, tôi thấy nhớ những ngày tôi còn nhỏ. Hồi học mẫu giáo, lần ấy không nhớ rõ là anh trêu tôi thế nào mà khiến tôi cầm que đuổi theo anh một vòng quanh xóm, vừa mệt, vừa không đuổi được anh, ấm ức òa khóc, dọa về nhà mách mẹ, anh phải vội vàng dỗ ngọt tôi. Đúng là trẻ con thật thích, không phải ưu tư suy nghĩ về cuộc sống.
Rồi ngày học lớp một, trường anh và trường tôi gần nhau cho nên anh đưa tôi đi học, thế là tôi đòi luôn xe đạp của anh. Lúc về học, tôi phải đi bộ và bị vấp xước chân. Về nhà tôi bắt đền anh, anh chỉ bảo “do bé không cẩn thận chứ” – tôi hay được bố và anh gọi bằng “bé” cho đến tận bây giờ mặc dù tôi không còn bé nữa. Dĩ nhiên là một con bé lớp một khi đó không thể nói lại được anh tôi rồi.
Khi tôi học lớp bốn thì anh tôi là học sinh cuối cấp rồi, dù bận nhưng anh vẫn được bố mẹ giao kiểm tra sách vở của tôi vào cuối tuần và hình phạt là sai một lỗi, đánh một roi. Hôm đấy, vở tôi có tám lỗi tất cả, cứ thế là tám roi. Đau lắm nhưng khi mẹ tôi hỏi có đau không? Tôi vẫn trả lời là không. Lúc đó, tôi ghét anh tôi biết nhường nào, nghĩ rằng mọi đòn roi lúc đó tôi chịu đều là do anh tôi mà có. Từ đó, những lúc có bố mẹ thì tôi ngoan ngoãn, còn không thì tôi kiên quyết chống lại anh. Năm tôi lớp năm, anh tôi đi học đại học, tôi cứ nghĩ rằng những ngày tháng về sau tôi sẽ sung sướng vì không phải chịu “ách cai trị” của anh nữa, nhưng không, anh đi học rồi, ở nhà mình tôi thật chán, không có người trêu tôi, không có người bắt nạt tôi. Tôi cả ngày tha thẩn tự chơi một mình đến nỗi tưởng như bản thân sắp tự kỉ luôn rồi.
Video đang HOT
Nhà tôi hồi đó vốn khó khăn, vì bố mẹ làm nông, lại nuôi anh học đại học. Ngày cấp hai, tôi đi học bằng xe đạp cũ của anh, nó thường xuyên giở chứng khiến tôi phải dắt bộ về nhà, những lúc như thế tôi rất ấm ức. Tôi đòi bố mẹ mua xe mới nhưng lúc đó không phải tôi đòi là bố mẹ mua ngay được, mà phải chờ một thời gian. Suy nghĩ của một đứa đang tuổi mới lớn là tại sao tôi cũng là con bố mẹ, sao bố mẹ chỉ lo cho mình anh tôi? Mọi thứ mà tôi đáng được có nhưng vì anh mà tôi không được gì cả.
Khi tôi lên cấp ba, anh tôi ra trường và có công việc làm, gánh nặng kinh tế đối với bố mẹ tôi bớt được phần nào, có lẽ vì thế tôi cũng được đòi hỏi nhiều hơn nên tôi hơi có cảm tình trở lại với anh tôi. Anh dù công việc bận nhưng vẫn nhớ sinh nhật tôi, vẫn có quà cho tôi vào mỗi dịp 8/3 hay 20/10 dù đó là ngày của mẹ chứ chưa phải là ngày của tôi. Hè năm lớp mười một, tôi đứng giữa hai lựa chọn học kinh tế hay học y. Bố mẹ và bà con của tôi đều muốn tôi học y, dù lúc đó tôi không biết là tôi thích gì nhưng có một điều tôi biết là tôi không thích y. Tôi lại không dám nói với bố mẹ.
Có lần, anh dành thời gian nói chuyện với tôi về dự định học của tôi, anh khuyên tôi nên học kinh tế, mặc dù kinh tế lúc đó thất nghiệp khá nhiều, anh sợ tôi học y vất vả, áp lực, sợ tôi không theo được, và rồi tôi nghe lời anh, quyết tâm học kinh tế dù cho bà con tôi phản đối. Bố mẹ tôi chỉ bảo tùy tôi lựa chọn, nhưng chọn rồi thì sau này có thể nào cũng đừng hối hận. Rồi gần cuối năm lớp mười hai, trong lúc khủng hoảng với áp lực học tập, kết quả thi thử và thi học sinh giỏi của tôi đều không như ý, anh không hề chửi hay đánh đòn tôi như hồi còn nhỏ, chỉ cười và treo một phần thưởng hậu hĩnh nếu như tôi đậu đại học với điều kiện anh đưa ra.
Cuối cùng thì tôi cũng đậu vào trường mà anh tôi định hướng. Trước khi tôi đi học đại học, anh còn dặn tôi đủ điều. Tôi cười gật đầu, chắc vì nghe lời anh nên bây giờ vẫn còn ế. Lên đại học rồi mới thấy anh tâm lý với tôi biết bao nhiêu. Có thể vì anh cũng từng trải qua thời đại học rồi nên anh rất hiểu. Trong khi mỗi lần tôi nói với mẹ tôi đi chơi đâu đó thì mẹ tôi bảo không chịu học hành, suốt ngày lo chơi còn anh tôi thì bảo sinh viên thì phải đi đây đi đó cho có bạn nhưng đừng quên học là được. Hoàn cảnh sinh viên cuối tháng thì chắc ai cũng hiểu, thời gian tôi còn chưa đi làm thêm thì đều đặn tầm ngày hai mươi hàng tháng anh luôn hỏi tôi có cần “viện trợ” không. Nhiều khi cũng phải cắn răng mà nói không.
Khi lớn lên rồi, suy nghĩ chín chắn hơn rồi, mới cảm thấy tôi ngày trước thật trẻ con, lớn lên rồi mới cảm thấy có anh trai là điều tuyệt vời nhất. “Xin lỗi anh nhé vì ngày nhỏ hay ghen tị với anh, chắc anh không để ý đâu nhỉ, đợi ngày em đi làm có lương rồi sẽ mời anh đi ăn một bữa thật lớn để tạ lỗi nhé. còn hôm nay sinh nhật anh, chúc anh sớm vượt qua được giai đoạn khủng hoảng này, sớm ngày thành công cho em còn nhờ vả. Có một sinh nhật thật vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc bên người phụ nữ và công chúa nhỏ của anh nhé”.
Theo blogradio.vn
Nghe xong cuộc gọi lả lơi của nhân tình, chồng hí hửng đến nơi hẹn hò nào ngờ bị 1 phen sợ xanh mặt
Đang định đè sấn cô nàng ra mà hôn, thì hắn bỗng cảm thấy có gì rất không đúng. Nhìn vào góc nhà, hắn tí nữa thì lăn ra ngất xỉu.
'Anh ơi, đến với em đi, em đang nhớ anh vô cùng...', hắn vừa nhấn nút nghe thì giọng cô nhân tình nghèn nghẹn trong điện thoại như sắp khóc đến nơi. Lòng hắn cũng theo đó mà rộn ràng theo. Nhớ hắn lắm hả, vậy lúc gặp sẽ nồng nhiệt và gợi cảm lắm đây.
Hắn hí hửng tắm táp sạch sẽ, còn xịt nước hoa thơm lừng, ăn diện bảnh bao tới nhà trọ của nhân tình để hẹn hò. May quá sáng nay vợ hắn lại đi mua sắm, spa với mấy cô bạn thân, còn báo trưa nay không ăn cơm nhà. Thế là hắn tha hồ vui vầy với cô bồ trẻ trung, tới tận chiều mới phải có mặt ở nhà để trình diện vợ rồi.
Vừa đi vừa huýt sáo vang đường, hắn còn tạt qua hàng hoa mua tặng em bồ một bó hồng xinh lung linh. Chuyện, thi thoảng cũng phải lãng mạn tí chứ. Mình khiến em ấy ngất ngây lúc dưới giường thì em ấy mới làm mình mê mẩn khi lên giường được.
Đến nơi, hắn bước nhanh về phía phòng của cô bồ trẻ. Vừa gõ cửa một tiếng thì cánh cửa bật mở. Cô nàng xuất hiện với vành mắt hoe đỏ. Hắn làm bộ thương ơi là thương, vội vàng ôm lấy cô nàng dỗ dành, đồng thời đóng sập cửa lại. Đang định đè sấn cô nàng ra mà hôn, thì hắn bỗng cảm thấy có gì rất không đúng. Nhìn vào góc nhà, vợ hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế. Bên cạnh là 2 cô bạn của vợ!
Hắn tưởng mình hoa mắt. Cấu thật đau vào tay một cái suýt chảy nước mắt, nhìn lại vẫn thấy vợ đang gườm gườm chĩa ánh mắt đầy lửa về phía mình. Không phải mơ! Hắn giật nảy mình, vội đẩy mạnh cô bồ ra, làm cô nàng tí nữa thì va vào ghế. Chân hắn run loạng choạng đứng không vững, cổ họng nghẹn một cục gì to tướng khiến hắn mãi không thốt ra được lời nào. Phen này hắn chết chắc rồi!
Nhưng tại sao vợ hắn lại ở đây? Có nỗi sợ và sự ám ảnh nào bằng việc, bản thân đến hú hí với nhân tình nhưng lại gặp vợ chình ình ở đấy không?
Thực ra hắn đã không biết về câu chuyện diễn ra trước đó 1 tiếng tại căn phòng trọ của ả nhân tình. Vợ hắn và 2 người bạn gõ cửa phòng, cô nàng lả lướt trong bộ đồ ngủ ra mở. Chắc cô ả còn đương say giấc nồng, và bị đánh thức ấy. Vừa nhìn thấy vợ hắn, ả đã tỉnh cả người, lúi húi định đóng sập cửa. Nhưng bạn vợ hắn nhanh tay hơn, chặn lại.
Ảnh minh họa
'Em biết chị là ai không?', vợ hắn hỏi. 'Dạ, em không biết', cô ả ngoan ngoãn, ngây thơ vô tội trả lời. À, không biết mà khi nhìn thấy vợ hắn thì sợ tái mặt như vậy.
'Chị là vợ anh H. Yên tâm, chị không làm gì em đâu, em chỉ cần nghe lời chị thực hiện 1 việc là được. Sau đó chị sẽ ra về nhẹ nhàng, còn nếu em cố tình không hợp tác, chị chả chắc mình có thể làm ra điều gì đâu', vợ hắn nghiêm giọng nói. Và cô ả bắt đầu khóc thút thít, gật đầu lia lịa.
'Em lấy điện thoại gọi cho chồng chị, hẹn anh ta tới đây gặp mặt đi. Nói cho tự nhiên vào, như mọi lần 2 người vẫn liên lạc ấy', vợ hắn cười mỉa mai. Cô ả rõ ràng không muốn, nhưng nhìn 3 người phụ nữ hằm hằm khí thế bên cạnh thì đành đầu hàng. Lập cập mở điện thoại gọi cho hắn, hẹn hắn tới vui vẻ, và câu chuyện diễn tiến sau đó thì hắn đã biết.
Phen này đảm bảo hắn tởn tới già chẳng dám hó hé vớ vẩn gì bên ngoài nữa. Bởi mỗi lần hẹn hò với nhân tình, hắn chắc chắn sẽ bị bóng ma tâm lý đè nặng. Dù trong phòng kín với bồ mà luôn phải ngó nghiêng trước sau, nhìn đi nhìn lại xem vợ có đột ngột ngồi trong góc chứng kiến tất cả không, đáng sợ thế thì thôi ở nhà chung thủy với vợ cho lành!
Theo tintuc.com.vn
"Trong cơn khủng hoảng vỡ nợ, anh ấy có ý định NHẢY CẦU TỰ TỬ vì không muốn liên lụy vợ con" Tiến sĩ tâm lý trị liệu Phan Thị Huyền Trân (TP.HCM) cho biết trong quá trình làm tư vấn, cô cũng gặp trường hợp người chồng muốn tự tử, để lại tài sản cho vợ và các con, vì không muốn vợ con phải liên luỵ nợ nần. Mùa World Cup đang diễn ra với những trận đấu kịch tính nhất. Nhiều người...