Tôi chỉ khát khao được gần gũi đàn ông Tây
Tôi khát khao được gần gũi đàn ông nhưng phải là đàn ông Tây. Tôi thèm muốn những anh chàng cao to đầy cơ bắp bởi chỉ cần nhìn thấy họ, cơ thể tôi đã bị kích thích như có dòng điện chạy qua.
ảnh minh họa
Tôi đã từng là cô gái truyền thống như bạn. Tôi thường bó mình theo các quy tắc chuẩn mực của gia đình. Ở tuổi 26 với gần 3 năm yêu đương, tôi và người yêu vẫn cương quyết giữ gìn. Khi bàn về chuyện ấy, tôi còn thấy ngượng đỏ mặt và bối rối.
Khi yêu tôi, đàn ông chỉ được hôn và cầm tay chứ đừng mong đụng chạm những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Người nào dỗi hay đòi hỏi thì tôi chia tay ngay. Bởi tôi tin, người yêu thực sự phải là người tôn trọng tôi hơn những cảm xúc ham muốn nhất thời.
Thế mà giờ đây, tôi trở thành một cô gái nghiện sex chẳng khác gì chồng bạn. Tôi có thể yêu với bất cứ một người đàn ông nào ở bất cứ nơi đâu.
Chuyện là, cách đây không lâu tôi nhận được học bổng ở Singapore. Tôi và người yêu bịn rịn chia tay và hẹn ngày kết hôn khi trở về. Tôi cũng hứa sẽ chứng minh lòng thủy chung trong sáng của mình.
Vậy mà vừa sang đây hơn nửa năm, con người tôi thay đổi hẳn. Tôi tụt dốc một cách thảm hại về nhân cách và lối sống.
Vốn được nuôi dạy từ môi trường giáo dục kín kẽ trong gia đình, tôi vấp phải nhiều cú sốc văn hóa kể từ khi sang đây. Du học sinh Việt Nam ở trường tôi đa phần là con nhà giàu nên rất “ăn chơi”.
Video đang HOT
Mặt khác, lối sống đậm chất phương Tây của Singapore khiến nhiều người lầm tưởng rằng nếu không phóng khoáng, không cá tính, không chịu chơi thì khó lòng mà hòa nhập được.
Có nhiều nữ sinh Việt mới sang đây đã thay bồ như thay áo, lại đua đòi hôn hít trong lớp học hay yêu mùi mẫn nơi công cộng để chứng tỏ độ “Tây”. Họ thậm chí còn quan hệ bừa bãi rồi lên tiếng thương xót phụ nữ Việt Nam yêu nhưng không thể sống hết mình với những cảm xúc thật do chịu quá nhiều sức ép từ truyền thống và dư luận.
Tôi đã rất sốc và tủi thân khi nhận được nhiều sự ghẻ lạnh từ bạn bè. Bởi vì ban đầu tôi không thể hòa nhập nổi. Chẳng một ai muốn nhận tôi vào nhóm học tập của mình. Một vài người bạn Trung Quốc thì chê tôi cù lần, những đứa châu Âu khác thì nhìn tôi ái ngại khinh bỉ. Đi đâu tôi cũng chỉ lủi thủi một mình, không bè không bạn.
Đôi lúc cũng muốn sống thoáng hơn nhưng nhớ lại lời hẹn ước với người yêu, tôi tự hào vì mình vẫn giữ được phẩm chất tốt đẹp như ngày đầu. Nhưng cay đắng thay, niềm tự hào đó kéo dài chẳng được là bao.
Một anh chàng ngoại quốc đã để mắt đến tôi. Với tất cả sự dịu dàng, lãng mạn tuyệt đối từ anh ta, cảm giác cô đơn nơi xứ người, những uất ức bị hắt hủi bấy lâu nay trong lòng tôi được giải tỏa. Sau những giây phút đầu tiên chối từ, tôi âm thầm đáp nhận tình yêu của anh vì tự nhủ rằng sẽ không ai hay biết.
Nhưng dốc trượt của tôi đều xuất phát từ sai lầm đấy bởi bên anh tôi không đừng được cảm giác bị kích thích và muốn quan hệ. Không hiểu sao bao năm gần gũi bên người yêu ở Việt Nam, tôi không hề có được cảm giác đó. Tôi bây giờ rất nghiện được làm tình.
Anh chàng ngoại quốc đó rất điêu luyện và có nhiều kỹ năng trong việc này. Lần nào bên anh, tôi cũng nhận được sự hưng phấn tột độ và thăng hoa.
Tôi xót xa khi nghĩ đến người yêu ở quê nhà. Tôi cảm thấy tội lỗi nhưng vẫn hi vọng sẽ chẳng ai hay biết. Vậy mà ở kí túc xá này, ai cũng biết. Tôi không ngại những đứa ngoại quốc, chỉ dè chừng những người bạn Việt Nam. Chỉ cần một câu chuyện vô thưởng vô phạt thì mọi thứ sẽ vỡ lở. Tôi không dám lập tài khoản facebook cũng vì nguyên nhân này.
Cặp bồ và quan hệ trở thành chiến tích đủ để tôi được chào đón hơn ở đây. Tôi vừa mặc cảm vừa cảm thấy thích. Từ đấy tôi đủ điều kiện để tham dự các hội nhóm và party. Party thật ra cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài bởi nó thật sự là những cơ hội để bia rượu, nhảy nhót và sex. Khi tất cả đã say mèm, mọi người nửa vô thức nửa kích thích nằm lăn lóc khắp nơi và làm tình.
Tôi chỉ giữ tỉnh táo được những lần tham dự đầu tiên. Nhưng càng về sau, càng quen thân thêm nhiều bạn bè thì trở thành “cá mè một lứa”. Tỉnh dậy trong cơn nhức đầu, trên người không vướng chút áo quần, tôi thương người yêu và lo lắng cho nhân cách của mình đến ngạt thở.
Biết vậy nhưng tôi vẫn lao đầu vào những cám dỗ khác. Tôi bị anh chàng ngoại quốc bỏ rơi. Nói thật tôi cảm giác đau khổ thì ít mà luyến tiếc những giây phút ân ái với anh ta thì nhiều. Để chứng minh rằng không có anh ta tôi vẫn được rất nhiều người theo đuổi, tôi bắt đầu đong đưa, liếc mắt đưa tình, ỡm ờ với đàn ông.
Thú thật tôi rất thích người phương Tây, không chỉ vì họ lãng mạn ngọt ngào mà đàn ông Tây còn vô cùng “dũng mãnh” trong chuyện ấy.
Ở Singapore cũng có tình trạng gạ tình lấy điểm số trong học tập. Tôi đã làm vậy, nhưng chỉ khác rằng tôi vừa gạ tình vừa gạ điểm. Giáo sư của tôi rất hấp dẫn, đứng trước ông, tôi không ngại ngần cởi bỏ quần áo và lao vào trước.
Lần đầu tiên trong cuộc đời 26 năm, tôi mới nhận thấy rằng mình ham muốn sex đến như vậy. Có lẽ tôi đã mắc chứng nghiện tình dục. Tôi trở thành một con người hoàn toàn khác.
Những lúc đi lên sân thượng kí túc xá hóng mát, tôi vô tình gặp gỡ một nam sinh viên và có thể làm tình ngay tại đấy. Tôi cuồng loạn đến mức chẳng cần màn dạo đầu hay vuốt ve âu yếm. Tôi chỉ cần ai đó làm ngay với cường độ mạnh mà thôi.
Tôi biết mình đang gặp phải một vấn đề lớn. Tôi không thể tập trung học tập, tôi chỉ khát khao được gần gũi đàn ông. Nhưng đó phải là người phương Tây. Tôi thèm muốn những anh chàng cao to đầy cơ bắp bởi chỉ cần nhìn thấy họ, cơ thể tôi đã bị kích thích như có dòng điện chạy qua.
Noel năm nay tôi phải về Việt Nam. Tôi thấy xấu hổ với mọi người và cũng lo sợ họ hay chuyện. Hơn hết, tôi muốn chia tay người yêu để anh khỏi mất công chờ đợi. Và cũng bởi tôi không thể tìm thấy những xúc cảm tình ái khi bên anh.
Con người tôi ngày càng tồi tệ. Ngay cả những giây phút viết ra những dòng tâm sự này mà tôi vẫn bị kích thích và ao ước được gặp một anh chàng nào đó để làm “một hiệp”. Có phải tôi đã mắc một bệnh nghiện sex không? Tại sao tôi lại ra nông nỗi thế này chứ!
Theo Afamily
Mất cảm giác yêu vì nàng chảnh
Chẳng bao giờ anh nghĩ anh lại là người chủ động chia tay em. Bởi lẽ, chỉ bản thân anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Có những lúc, anh đã ngỡ mình sống chỉ vì em và thậm chí có thể chết vì em...
Em là một cô gái đẹp, lại là con một gia đình khá giả. Từ thời trung học, em đã là hoa khôi của trường, những "cái đuôi" đeo đuổi em xếp hàng dài cả cây số. Ở nhà em được ba mẹ cưng như trứng mỏng, ra đường thì được các "cây si" hết lòng chiều chuộng. Và thói quen đòi hỏi, thói quen ra lệnh, thói quen mình luôn luôn là tâm điểm đã ăn sâu vào tính cách em.
Anh gặp em trong buổi tiệc sinh nhật của một người bạn. Em hớp hồn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau cả năm dài đeo đuổi, cuối cùng anh cũng được em nhận lời yêu. Một năm đeo đuổi và hai năm yêu nhau, em đã cho anh biết bao ngọt bùi, hạnh phúc. Nhưng cũng ngần ấy thời gian, em hành anh đến tội bởi tính khí thất thường của mình...
Ba năm yêu em, anh và... ông xe ôm đầu ngõ nhà em vô tình trở thành bạn. Bởi lẽ, một tuần vài lần, anh bị em cho đứng chờ mốc meo ngay đầu ngõ. Em có mọi lý do để cho anh chờ, lúc thì "Anh đợi em trang điểm chút nha", lúc thì "Chờ em chút, nhà đang có việc"... Mà cái "chút" của em kéo dài ít thì một tiếng, nhiều thì cả hai ba tiếng!
Điều làm anh đau đầu nhất là em hết đòi hỏi cái này lại đòi hỏi cái kia. Cứ đến ngày kỷ niệm hai đứa quen nhau là em đòi anh quà. Tốn tiền không nói, anh khổ nhất là cứ phải vất vả lựa chọn, bởi quà mà không hấp dẫn, thiếu ý tứ là em giận ngay...
Em có cái tật rất lạ, muốn gì là phải được ngay, bất chấp người khác ra sao. 2 giờ đêm, anh đang ngủ ngon thì em điện thoại, bảo "Anh nói chuyện với em chút nha, em muốn có người tâm sự!". Không ít lần anh đang ở cơ quan thì em nhắn tin kiểu như: "Anh đến nhà chở em đi cà phê liền!" - "Anh đang họp" - "Không chở thì từ nay đừng gặp em nữa!". Xong rồi em lại giận.
Ba năm bên em, lòng anh cứ thắc mắc hoài một câu hỏi: Tại sao em thích làm tình làm tội anh đến thế? Mãi đến gần cuối cuộc tình, anh mới đau khổ nhận ra một điều: Em vui khi làm những điều đó. Những đòi hỏi quá đáng, những hờn giận vô lý, những buồn vui thất thường, những dằn vặt vô cớ đó chỉ là cách để em chứng tỏ quyền lực, chứng tỏ sự "trên cơ" của mình với anh. Em đã quen rồi cái cảm giác quyền lực ấy!
Thế nên tình yêu trong anh cứ chết mòn. Và chúng mình chia tay - sau bao nhiêu hẹn hò, bao nhiêu mặn nồng, bao nhiêu yêu thương gắn bó... Thật kỳ lạ, cuộc chia tay chẳng nhiều đau khổ như anh tưởng. Chẳng day dứt, chẳng tiếc nuối, chẳng xót xa, anh chỉ thấy nhẹ nhàng, thanh thản, như vừa giải thoát một gánh nặng.
Theo VNE
Than... ủ lửa Người Việt xưa vốn trọng nam khinh nữ, vậy mà khi nhìn thấy sức mạnh "vong thân" của vợ yếu ớt, đàn ông cũng buộc phải la lên "lệnh ông không bằng cồng bà". Tại sao có thể gọi sức mạnh của phụ nữ là sức mạnh vong thân? Trông người phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt, nhu mì chịu đựng là thế...