Tôi bỏ anh giám đốc giàu có để yêu chàng nhân viên nghèo
Ngay sau khi chia tay, cười nhạt một cái, tôi quay sang hỏi anh đồng nghiệp nghèo có thích tôi không…
Ngày mới tốt nghiệp ra trường, tôi xin vào làm ở một công ty truyền thông. Tại đây, tôi thực sự bị ấn tượng, nói đúng hơn là “mê như điếu đổ”, anh giám đốc. Người đâu mà vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại rất ga lăng. Anh nói chuyện còn nhẹ nhàng, khéo léo, cử chỉ cũng ân cần, luôn quan tâm đến các nhân viên cấp dưới.
Khỏi phải nói, người như anh, cô gái nào trong công ty chẳng “thầm thương trộm nhớ”, chứ không phải chỉ mỗi một mình tôi. Vốn sẵn tính hiếu thắng, lại tự thấy bản thân cũng xinh đẹp, nhanh nhẹn, thông minh nên tôi quyết tâm giành lấy anh bằng được.
Hàng ngày đi làm, tôi luôn ăn mặc sành điệu, trang điểm xinh đẹp, tóc uốn xoăn quyến rũ. Tôi rất hăng hái trong công việc, cố gắng làm tốt mọi thứ, thậm chí còn nhận thêm việc để ghi điểm trong mắt anh. Tôi cũng không ngần ngại thể hiện tình cảm với anh, đồng thời cho anh thấy tôi là người rất được – vừa xinh xắn, vừa tài năng, cư xử khéo léo…
Có thể nói, trong công ty tôi, tôi có phần trông “nhỉnh” hơn các cô gái khác. Sự tự tin của tôi đã đúng. Sau hơn nửa năm “cầm cưa”, tôi và anh giám đốc trong mơ cuối cùng cũng trở thành một cặp. Tuy nhiên, anh có một điều kiện là phải giữ bí mật, không được tiết lộ chuyện yêu đương này cho ai.
Anh bảo, không phải tôi không xứng đáng hay anh yêu tôi không thật lòng. Chỉ là làm cùng công ty, anh lại là cấp trên trực tiếp của tôi, nếu có quan hệ tình cảm với nhau thì không hay. Tôi chắc chắn sẽ là người chịu thiệt thòi, bị “ lời ra tiếng vào” nhiều nhất. Tôi thấy anh nói cũng hợp lý nên chấp nhận.
Sau mối tình viển vông, hào nhoáng, tôi mới nhận ra mình thực sự cần gì (Ảnh minh họa: Sina).
Thời gian đầu yêu anh, tôi như sống trên thiên đường. Cảm giác chiến thắng khi có được anh, được anh quan tâm, chăm sóc thực sự quá hạnh phúc. Nhưng được vài tháng, không biết có phải vì anh rất bận rộn hay không, anh dần lạnh nhạt với tôi. Anh viện lý do này, lý do kia để giảm bớt thời gian hẹn hò, hiếm khi đưa tôi đi ăn, đi chơi như trước.
Xung quanh anh vẫn có hàng tá cô gái yêu mến, theo đuổi khiến tôi khó chấp nhận, hờn dỗi. Mặc dù tôi rất muốn công khai để chứng minh anh đã là “hoa có chủ”, anh vẫn nhất quyết không đồng ý, thậm chí còn giận ngược lại tôi. Tôi đành phải xuống nước chấp nhận, miễn được làm bạn gái anh.
Bạn bè tôi đều nói tôi ngu dại, yêu đương không cần phô trương nhưng cần công khai đàng hoàng. Các bạn sợ tôi bị lừa dối nhưng tôi khăng khăng gạt đi để bảo vệ anh.
Trái ngược với anh, ở cơ quan tôi có một anh đồng nghiệp khác, gia cảnh có phần khó khăn, luôn tỏ ra rất có cảm tình với tôi. Không phải bạn trai, anh mới chính là người chăm sóc, giúp đỡ tôi trong công việc. Thậm chí trưa hè nóng bức tôi không muốn đi đâu, tôi biết anh thường cố tình giả vờ tiện đường mua đồ ăn, sinh tố hoa quả hay cốc chè bưởi… mà tôi thích cho tôi.
Video đang HOT
Dù chỉ là nhân viên bình thường, thu nhập không cao, anh không bao giờ ngại mua này, mua kia cho tôi. Tôi trả tiền nhưng anh nhất quyết không lấy. Anh lúc nào cũng quan tâm, nâng niu tôi từng chút một.
Trong một lần đang làm việc, bỗng dưng tôi cảm thấy đau bụng dữ dội. Gọi cho bạn trai, anh nói đang bận, tôi tự đi bệnh viện xem sao. Khi mặt tôi tái mét, không thể gượng dậy, bỗng anh đồng nghiệp trông thấy. Anh tỏ ra hết sức lo lắng, nhanh chóng đưa tôi đi khám.
Tôi bị đau ruột thừa, cần mổ gấp, may sao có anh đưa đi chứ không thì rất nguy hiểm. Trước khi vào phòng mổ, tôi vẫn cố nhắn tin cho bạn trai giám đốc về tình hình của mình. Lúc tỉnh lại sau ca mổ, mở mắt ra là anh đồng nghiệp, chứ không phải người bạn trai cấp trên, trong mơ của tôi.
Trong khi người ta chỉ là đồng nghiệp mà rất chăm sóc cho tôi, liên tục hỏi han tôi thế nào, có đau không, mua đồ ăn nhẹ cho tôi… thì bạn trai của tôi đâu rồi? Gọi cho anh, anh còn dập máy và để lại dòng tin nhắn: “Anh đang bận lắm. Em thế nào rồi?”.
Thấy tôi bảo tôi vừa mổ xong, may sao đã ổn, bạn trai chỉ lạnh lùng nhắn lại: “Thế thì tốt rồi” và tuyệt nhiên sau đó không hề hỏi thăm thêm hay có ý định vào thăm tôi.
Nằm trên giường bệnh, tôi bỗng dưng bật khóc. Tôi cảm thấy mình thực sự ê chề, chạy theo một tình yêu chẳng ra làm sao. Lúc tôi gặp hoạn nạn, nguy hiểm, bạn trai vẫn không hề mảy may lo lắng thì tôi còn trông chờ được điều gì ở anh ta? Tôi thấm thía từng câu nói của các bạn, họ đã đúng.
Không cần suy nghĩ nhiều thêm, tôi dứt khoát nhắn tin chia tay mà anh ta còn dửng dưng hỏi: “Em chắc chưa?”. Cười nhạt một cái, tôi quay sang hỏi anh đồng nghiệp nghèo có thích tôi không và anh không ngần ngại nói: “Có, anh thích em từ rất lâu rồi, chỉ sợ em chê anh…”.
Cứ thế, tôi có bạn trai mới. Tôi đã từ bỏ anh chàng giám đốc bảnh bao, giàu có để tiến tới mối quan hệ với chàng nhân viên nghèo. Nhưng không hiểu sao, ở bên anh, tôi mới cảm nhận được sự bình yên, ấm lòng. Hóa ra hạnh phúc không nằm ở sự viển vông, hào nhoáng mà chúng ta cần tìm được người phù hợp, thực sự yêu thương và muốn chăm sóc cho mình.
Những ngày sau đó, tôi và bạn trai mới thoải mái thể hiện tình cảm, công khai cho cả cơ quan được biết. Hàng ngày, chúng tôi chỉ đơn giản đi ăn trưa cùng nhau, tối chở nhau đi hóng mát nhưng sao mà vui đến thế.
Trong khi đó, ở cơ quan tôi vừa có vụ ẩu đả khá lớn giữa hai cô gái cùng nhận mình là người yêu của giám đốc. Hóa ra ngoài yêu tôi, anh ta cũng không thiếu bạn gái khác. May nhờ lần đau ruột thừa, tôi đã tỉnh ngộ và bước ra được khỏi “vũng bùn”.
Mẹ ra tay giải quyết tình huống tế nhị khiến tôi và bạn gái nể phục
Mải mê công việc, đến năm 35 tuổi, tôi mới có thể dẫn người yêu về ra mắt gia đình ở quê.
Tôi là thanh niên tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp, có công việc ổn định, nhà riêng, xe riêng. Tuổi thơ khó khăn khiến tôi luôn tâm niệm vươn lên để cuộc sống sau này thoải mái hơn, bố mẹ ở quê cũng an lòng và hãnh diện.
Chính vì dồn hết tâm sức cho công việc, tôi không có thời gian để yêu đương, hẹn hò. Những mối tình thời sinh viên chóng vánh qua đi, không để lại nhiều dấu ấn.
Bố mẹ ở quê mong ngóng tôi thành gia lập thất, hoặc chí ít cũng nghe tin tôi có người yêu. Nói gì thì nói, thấy con trai đã 35 tuổi, sự nghiệp ổn định mà mãi không thấy dẫn bạn gái về, hàng xóm lời ra tiếng vào, bố mẹ tôi không khỏi sốt sắng.
Một hôm, tôi thông báo với bố mẹ: "Cuối tuần này, con về thăm nhà ít hôm. Con muốn đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ".
Đối với bố mẹ tôi, có lẽ đây mới là khoảnh khắc đánh dấu sự trưởng thành của con trai. Bố mẹ rất vui mừng. Xen lẫn với sự vui mừng đó là phấn khích, hồi hộp, hạnh phúc... của sự chờ đợi mòn mỏi bao năm qua giờ đây phần nào được đền đáp.
Bố gọi điện cho tôi báo rằng, mẹ rất vui khi biết con trai sẽ dẫn bạn gái về nhà. Mẹ khoe khắp làng trên xóm dưới.
Mẹ liên tục hỏi tôi về tính cách, sở thích của bạn gái để chuẩn bị kỹ lưỡng, mong muốn để lại ấn tượng tốt đẹp khi có khách ghé thăm nhà.
Tôi rất may mắn vì mẹ và bạn gái khá hợp nhau (Ảnh: iStock).
Ngày tôi đưa bạn gái về, bố mẹ đã đi chợ từ sáng sớm, mua rau củ, trái cây tươi để tối chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn đón chúng tôi.
Trong bộ váy hồng ngọt ngào, bạn gái lễ phép chào hỏi bố mẹ. Nhìn sắc mặt của mẹ tôi, ít nhiều tôi thấy được sự hài lòng.
4 người vừa ăn, vừa trò chuyện, không khí rất vui vẻ, thoải mái. Sau bữa ăn, tôi cùng bạn gái chủ động giúp dọn dẹp, cùng nhau vào bếp rửa bát.
Sau khi xong việc, 4 người cùng xem tivi trong phòng khách. Mẹ vừa xem, vừa bàn tán sôi nổi với bạn gái tôi. Lúc này, tôi có cảm giác tôi mới là khách trong nhà mình. Nhưng tôi lại cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp.
Buổi tối khi đi ngủ, mẹ trực tiếp nói với tôi và bạn gái: "Con trai mẹ ngủ trên sofa trong phòng khách, còn "con gái" của mẹ ngủ trong phòng của con".
Ý định của tôi là chúng tôi sẽ ngủ chung phòng, dù gì cũng xác định với nhau. Với thời đại này, tôi nghĩ đó là chuyện bình thường. Bạn gái tôi vẫn giữ ý, muốn ngủ riêng, cũng là cách để tôn trọng bố mẹ.
Chính ý kiến dứt khoát của mẹ vừa giải vây cho cô ấy, vừa thuận tình thuận ý không mất lòng ai. Đặc biệt, cách gọi người yêu của tôi là "con gái" khiến chúng tôi như mở cờ trong bụng.
Thực ra tôi hiểu đấy là cách mẹ tôi thể hiện sự tôn trọng với khách, tránh khiến người yêu tôi khó xử. Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ đơn thuần của tôi.
Mang thắc mắc hỏi vui với mẹ, mẹ phân tích rất thấu tình đạt lý, khiến tôi càng cảm thấy may mắn khi có một người mẹ tâm lý.
Mẹ nói, bạn gái tôi lần đầu đến nhà, để cô ấy ngủ riêng một phòng là phép lịch sự tối thiểu và cũng là cách thể hiện sự tôn trọng với cô ấy.
Hơn thế nữa, mẹ rất có cảm tình với bạn gái tôi, xác định sẽ là con dâu tương lai. Cho nên mẹ lựa chọn tôn trọng cô ấy. Tôn trọng cũng chính là yêu thương. Đấy là cách mẹ công nhận cô ấy.
Ở ngoài kia, chúng tôi thế nào, mẹ không cần biết. Nhưng khi về nhà mình, cô ấy ngỏ ý muốn được ngủ riêng, điều này thể hiện lòng tự trọng và nhân phẩm của cô ấy. Tiểu tiết quyết định nhân cách của một con người, mẹ rất hài lòng.
Thực ra, mẹ có thể ngủ cùng bạn gái tôi, để tôi và bố ngủ một phòng. Nhưng mẹ nghĩ cô ấy ngủ một mình sau đoạn đường dài sẽ cảm thấy thoải mái và ngủ ngon hơn.
Chỉ chi tiết nhỏ này thôi nhưng tôi thầm cảm ơn vì sự tinh tế của mẹ. Có thể đối với nhiều người, tình huống này không có gì to tát. Nhưng đối với tôi và bạn gái, sự tôn trọng lẫn nhau giữa các thành viên là gốc rễ của gia đình hạnh phúc.
Kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi nhưng tràn ngập tiếng cười, chúng tôi quay trở lại thành phố và hẹn bố mẹ một ngày gần nhất, hai bên gia đình có dịp gặp mặt.
Tử vi 12 con giáp ngày 30/4: Dậu rạn nứt tình cảm, Mùi hạnh phúc Xem tử vi ngày 30/4 của 12 con giáp để biết may mắn hay khó khăn nào đang chờ đợi bạn, từ đó giúp bạn giữ thế chủ động đối diện, nắm bắt thời cơ. Tuổi Tý Ngày Ngọ Tý Tương Xung, người tuổi Tý phải hao tổn tâm trí tìm cách đối phó với những rắc rối xảy ra trong hôm nay....